Friday, October 30, 2009

Không còn mùa thu

Bạn, hôm nay tôi kể bạn nghe về một chuyến đi vào mùa thu.

Hôm nay tôi lái xe đi tìm nơi mà mùa thu không còn nữa. Nhưng tìm không thấy, hoặc đi chưa tới. Con đường cứ mọc ra ở phía trước, hai bên rừng lá vàng khô vẫn còn dây dưa, lất phất lơ lững trên cây, chưa chịu buôn tay. Tôi ngồi trong xe, tôi và xe cùng bò theo con đường, muốn đi cho hết kiếp, cho đến khi nào không còn thấy mùa thu mới thôi. Vì anh ấy đã mất rồi, mùa thu cũng phải mất theo, tôi phải chôn nó với mớ ký ức và nỗi nhớ anh, luôn cả những giấc mơ ở đó tôi được nghe anh nói và có thể chạm vào người anh. Mùa thu cuối cùng tôi ở bên anh, chúng tôi cũng lái xe dọc theo một con đường dài quoằn quoèo quanh vách núi. Chúng tôi dừng lại trên một khúc đường, ngồi nhìn xuống thung lũng đang còn rực lá. Rồi chúng tôi đến biễn, lại ngồi nhìn biễn, ngồi nhìn nó thật lâu, sóng biễn hôm ấy chậm rãi vỗ vào bờ. Buổi trưa về nhà, anh lim dim nằm trên chiếc giường đơn của tôi, trong cái studio nhỏ xíu, anh bảo tôi lên giường nằm nghĩ chút nữa đi tiếp, anh có mang theo máy ảnh chút nữa phải chụp vài tấm, cảnh vật mùa này thật rực rở. Không hiểu sao tôi lại trở ra ngoài, lại loay hoay đi cột lại cái liếp hoa hồng, đi thò đầu qua sân hàng xóm xem cây táo bên ấy có trái nào trọng trọng để hái chưa. Nếu như tôi đã không ra ngoài để làm những việc ấy, bây giờ chắc anh đã là của tôi. Và tôi chắc sẽ vẫn còn yêu mùa thu rực rỡ. Bây giờ anh đã ở xa lắm, ở một nơi tôi không thể tới. Ở đó mùa thu vẫn còn, còn đến hết thời gian dài chậm chạp.

Saturday, October 10, 2009

Tôi, thèm muốn, nhảy xuống vực tự tử

Bạn, hôm nay những ngón chân của tôi, chúng đang chảy máu. Kinh nguyệt lại sắp tới. Bạn biết không, sao tôi ghét những kỳ kinh nguyệt. Cơ thể tôi mỗi tháng phải bỏ rất nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị cho chúng, như sự chuẩn bị tiếp đón vào nhà những kẻ mình không ưa nhưng bắt buộc phải đối mặt. Tháng nào cũng vậy, độ chừng hai tuần trước khi kinh nguyệt tới thì những đầu ngón chân tôi bắt đầu rạn nứt, máu rỉ rã từ khóe móng cho đến khi tôi kiệt sức. Trong thời gian ngón chân chảy máu này, sọ não tôi bị mềm nhũng, như căn nhà bị cướp đập cửa, tôi mất hết khả năng chống chọi lại cuộc đời, tôi bị bản thân tôi cưỡng hiếp, đó là những thèm muốn lệch, những tình yêu đóng ngoặc, những say mê không cả thể. Cho nên bạn ít thấy tôi ngoài đường vào thời gian này, vì tôi có đi đâu được, cứ phải ngồi mãi trên giường, đợi hứng máu từ các ngón chân. Những thèm muốn thật dễ sợ. Thèm muốn của tôi là như vậy. Tôi càng muốn điều gì đó thì nó càng làm tôi mệt mỏi, tôi cứ nhìn vào nó chăm chăm (thèm muốn có đôi môi mõng nhọn để nhếch miệng cười, chửi thiên hạ, hay ngồi đó im lặng không nói gì), cho đến lúc tôi hoặc là thỏa mãn nó hoặc là nhảy chung với nó xuống vực sâu, như cuộc tự tử của một đôi tình nhân lãng mạng. Ừ, thật lãng mạng nhỉ. Cứ tưởng tượng, một ngày đẹp trời, nắng tắt, gió thổi nhẹ, tôi và thèm muốn bỏ mặt mọi thứ trên đời, chúng tôi lái xe đi thật xa, đến một nơi mát mẻ trên tuốt đỉnh đồi, dưới tàng cây râm chúng tôi sẽ kể nhau nghe tất cả nỗi nhớ nhung, chờ đợi, giận hờn, sẽ nói cho nhau nghe hết những suy nghĩ của mình về đối phương dù suy nghĩ vu vơ hay kỳ quái, để chúng tôi có thể nhận dạng thật rõ bản thân mình và yêu mình hơn. Sau khi đã nói hết những gì cần thiết và không cần thiết, tôi và thèm muốn sẽ làm tình, một lần làm tình gợi cảm nhất chưa từng có, rồi nắm tay nhảy xuống vực sâu. Lúc đó, cái chết không có gì đáng sợ, nó còn có thể là một hạnh phúc, vì tôi đã cùng một lúc thỏa mãn được thèm muốn và chết chung với nó.