Bạn, hôm nay tôi kể bạn nghe về một chuyến đi vào mùa thu.
Hôm nay tôi lái xe đi tìm nơi mà mùa thu không còn nữa. Nhưng tìm không thấy, hoặc đi chưa tới. Con đường cứ mọc ra ở phía trước, hai bên rừng lá vàng khô vẫn còn dây dưa, lất phất lơ lững trên cây, chưa chịu buôn tay. Tôi ngồi trong xe, tôi và xe cùng bò theo con đường, muốn đi cho hết kiếp, cho đến khi nào không còn thấy mùa thu mới thôi. Vì anh ấy đã mất rồi, mùa thu cũng phải mất theo, tôi phải chôn nó với mớ ký ức và nỗi nhớ anh, luôn cả những giấc mơ ở đó tôi được nghe anh nói và có thể chạm vào người anh. Mùa thu cuối cùng tôi ở bên anh, chúng tôi cũng lái xe dọc theo một con đường dài quoằn quoèo quanh vách núi. Chúng tôi dừng lại trên một khúc đường, ngồi nhìn xuống thung lũng đang còn rực lá. Rồi chúng tôi đến biễn, lại ngồi nhìn biễn, ngồi nhìn nó thật lâu, sóng biễn hôm ấy chậm rãi vỗ vào bờ. Buổi trưa về nhà, anh lim dim nằm trên chiếc giường đơn của tôi, trong cái studio nhỏ xíu, anh bảo tôi lên giường nằm nghĩ chút nữa đi tiếp, anh có mang theo máy ảnh chút nữa phải chụp vài tấm, cảnh vật mùa này thật rực rở. Không hiểu sao tôi lại trở ra ngoài, lại loay hoay đi cột lại cái liếp hoa hồng, đi thò đầu qua sân hàng xóm xem cây táo bên ấy có trái nào trọng trọng để hái chưa. Nếu như tôi đã không ra ngoài để làm những việc ấy, bây giờ chắc anh đã là của tôi. Và tôi chắc sẽ vẫn còn yêu mùa thu rực rỡ. Bây giờ anh đã ở xa lắm, ở một nơi tôi không thể tới. Ở đó mùa thu vẫn còn, còn đến hết thời gian dài chậm chạp.
Một câu chuyện có nỗi đau mất mát và nỗi đau tiếc nuối nhưng bạn kể nghe nhẹ nhàng, kềm giữ ...thành ra lại không thể nhẹ nhàng đi mất được.
ReplyDeleteRất nhớ giọng kể của bạn khi lâu lâu không được nghe :)
vậy chắc em phải lâu lâu mới post, để được chị So nhớ nhớ nhung nhung. :)
ReplyDelete