Wednesday, November 21, 2012

cọ lau thành phố

chiều nắng trong lau
cọ thành phố, phơi mĩ miều,
chờ tìm gương mặt, tiếng cười
tìm sự có mặt
chỉ thế thôi.

++++

tôi có thói quen nhổ tóc mình,
nối từng cọng gom lại
làm nỗi nhớ.

Sunday, September 30, 2012

đêm và chuyện vĩ đại

tonight  i keep my doors open,
to usher sadness in.
last night i dreamed of catherizing
a fish, vengeance for my half swallowed torso.

+++

chuyện của tuần vừa qua

tôi bị quá khứ chặt chân.
tôi nằm lì trên giường bất động,
nơi chân tôi mọc rễ buồn, rụn trái tim quá mù đông.

tôi nỗi dậy.
tôi bị đánh, một cái bạt tay tét tôi làm đôi.
tôi cuồn nỗi dậy lần nữa.
tôi bị bắt.
tôi ra toà.
tòa bắt tôi chết.
tôi không chết.
tôi nỗi dậy lần cuối.
rồi tôi sẽ được yên.




Sunday, September 16, 2012

nỗi buồn con chó

tôi buồn như con chó
bị đánh nhiều năm
riết rồi quen,
có khác hơn
sẽ rất đáng nghi ngờ.

Monday, September 3, 2012

anh yêu gì?

tôi muốn hỏi anh, anh yêu gì
con nhỏ đó? nó xấu tệ, cặc,
tôi chả thấy đứa nào tâm thần như nó cả.


misc (mấy rồi?)

không còn gì, ngoài cái thể xác
bằng chì, muốn hành hạ nó cũng không thể,
nó đâu biết đau chi
nữa  mà bỏ lơ.

này người tôi yêu

này người tôi yêu, bạn có biết
tôi nhớ bạn trên suốt chặng đường dài
của đêm, kề bên
cánh đồng đậu nành chưa hết hè đã vàng ứa mùa khô
im ả, quyến luyến nỗi cô đơn qua giấc ngủ
gần chục năm trời
tưởng chết mà vẫn dửng dưng
ở đó, nó đứng bên bạn như bạn đang đứng bên tôi,
nó cười như tôi muốn thấy bạn cười,
nó ôm bạn như tôi đang muốn ôm bạn,
và nữa, nó đang hôn bạn kìa,
người tôi yêu--  lâu lắm rồi
bạn có nhận ra nó không?


Sunday, August 26, 2012

I am not afraid of Love


Today I want to say
I am not afraid of Love.
I am certain of its forgiveness, its generosity,
even as I fear its absence.
I am not afraid.

When I am burdened or broken, I go to it.
It gives me comfort and the wisdom
to hope.
When my heart aches
for too long, I go to it,
and in its sky and dirt and water,
i am calm.  


Thursday, July 26, 2012

love, therapy, cliche (foreword)

This is the plan--I will write something long related to therapy, related to me, but not necessarily only about me. I get writing materials from my personal experience, of course, but I'll fib, like I always do, to make it interesting for me.  As a way to dream, because I think there is a permeability between fiction and possibilities.  Just don't ask me what's true or what's real, because everything in it happened, even if it wasn't true, because the line between the real and the fictitious is porous, definitely porous.

The inspiration came from my own therapy sessions, my therapist, and from Eve Sedgewick's "Dialogue on love."  I wanted to incorporate my therapist's notes during our sessions like Sedgewick does as well.  I told my theapist about it, and he was going to give me copies of his notes.  But something happened, and I ended my sessions much too quickly and awkwardly for me to get them.  But more on that later. 

In any case, here's hoping this will run its course completely and not haphazardly.

Wednesday, July 25, 2012

love, therapy, cliche (iii)



Wednesday March 8


Poor guy.  I really think I scare him.  He takes such deep breaths, as if each inhalation is an attempt to preserve himself.  I tell him, I haven't been honest with you. I think I should be, but I haven't been.  I wonder if therapy can be effective at all if I am not honest with you?  He doesn't know.  He says he'll have to think about it.  And he does.  He comes back with this answer, he says, you know, I think even if we are in therapy forever, I still wouldn't know everything about you, all of your thoughts.  I say, that's true, but I'm not talking about just my thoughts or just anything. I'm talking about the thoughts that are relevant to the problem.  If I am not honest with you about the problem, how can you help me fix it, right?  Right.  Right, so I will be honest.  I show him my letter. 


It does not go well though.  I mean, it does, but at the same time, it doesn't.  I've let go of that burden, I've exposed the truth, and I feel relieved, free to not be hurt, free to not need anymore.  I always need to do this, confront them, expose them for what they are, then goodbyes are easy to do.  So that part works.  But the other part, the one I fear but hope not to happen, that part doesn't work.  I'm scaring him.  I overwhelm him.  He is too young, too inexperienced to fend off my emotions.  Now I've gone and ruin him.  He is left speechless, his feelings muted amidst the ramblings of my own. 


I try to explain to him that while he is the intended receiver, he is not the object of my emotions.  He is only the priest who forgives in place of God.  I know why.  I tell him, a disturbance has caused it.  I tell him, part of it comes from the victimized psychology of sexual violation.  That's why I, the subject that's been violated, think it's the only form of relationship available to the violated self.  And in red, I say, my obsession is for the body language.  Because my body was violated, I now love the body in place of the love I lack for my self.  I tell him, but it doesn't have to have a tragic ending.  From this, perhaps, we can arrive at an entirely different place, where the body speaks a language completely void of violence.  My body may have came from violence, but your body does not, and that is why I am so in love with it.  In your body, my violence does not exist.  Instead, it is where love begins.  That's why physical presence takes over me.  I confess, I cannot resist the body that is in front of me.  I notice every little thing, especially little things, like fingers, and eyebrows when they are raised.  Then I notice the length of the face and I compare it to the length of the torso.  The flexibility of the antecubital joints.  The smell it gives at different times of day.  The hairs on each knuckle, each arm, and from these I imagine the rest.  I cannot deny the presence of a body, it overwhelms me.  This is why no matter how much I want to love God, I cannot be convinced.  Maybe this is how it is possible to be free of our violent past even if we cannot erase it, through the body of another.

+++++

Friday, march 9, the phone call.

My suspicion is confirmed.  My fears have made me into a perpetual liar.  I lie all the time, everywhere.  This knowledge makes me feel more wretched, which compels me to lie in order to cover up my self hate.  I want to call him and tell him this, but I am afraid that he will find this truth to be repulsive, and then I will have no hope left of redemption. 

+++++

Saturday, March 10, the phone call I want to make but did not.

I want to call him.  I want to say, hi, this is quan.  I have a heartache.   I believe I am displaying  somatic symptoms of a heartache.  I can't breathe.  I have shortness of breath.  I feel a sternal pain.  I have palpitations, a heavy feeling like the mountains are lumbering on my chest.  I am fatigued, experiencing insomnia and loss of appetite, except I eat all the time because I feel so empty I have to fill myself up with food.  I also want to say, I don't know how I have survived these heartaches before, I have completely forgotten, and I have this intense desire to cry but I can't, it's stuck.  Help me get through it.  Stay, until I dont' need you anymore, then you can go, and I will have learned this lesson for sure this time and will not repeat it.  i swear i will not repeat it.  

So many things I want to tell him.  For example, I want to tell him too about the improvement that I must have made because of therapy.  My husband tells me I seem much better, less combative, less angry, more open to reason and discussion.  I know what he will say.  he will ask me, how that makes me feel.  i will tell him, it doesn't make me feel anything.  i don't have a feeling to respond.  i only have a thought, as i listen to my husband praise my progress in therapy.  i think, i am a very good liar.  i have fooled him.  and it seems, i will have to continue to be an even better liar.  i still have myself to convince.


++++++


Monday, March 12


I am an asshole.   I call and call and call, because I feel an intense immediate need to tell him that I am an asshole.  I need forgiveness.  My congregation of disappointments.  Actually, before I think I am an asshole, I first think I suck, and I'm depressed.  My congregation of disappointment paid me a visit.  I feel like my legs have been chopped off, and now I am even shorter than before, except I am not any closer to the ground at all.


+++++



Wednesday, March 14



I tell you, I am an asshole.  I tell lies.  And my husband congratulates me on being a better, happier person.  I tell him, my therapist will be happy to hear that.  In fact, my therapist doesn’t say anything about that.  Instead, he asks me how I feel about that.  I say, I don’t feel anything.  Just like I said before.  In fact, I think it makes me a very effective liar.  He asks me what I mean.  I say, my husband thinks therapy has made me a happier person, more reasoned and logical, less angry, less confrontational.  But I am not any of those things.  I simply don’t care enough to be sad or angry, and that, funnily, is making for a better marriage.  My therapist asks me, what do you mean you don’t care enough?  I say, simply that I don’t care enough about my husband or the marriage.  I don’t care to invest my emotions into it.  Therapy didn’t make me different in the relationship.  My therapist asked, what about being different for yourself?  Do you feel any different for yourself?  I think he is right.  Yes, I guess so, I say, I feel I am different, even if it is only because I don’t care, but whatever the reason, the fact that I am not so emotionally invested and taxed all the time makes me happier for me.  And that was good.  That was a good ending to a good session.  The better ending was after the end, while on the way out, I said again how nice the weather outside is, how warm.  He said, yes, spring is here.  I say, it feels like so, but there are no flowers.  I am always pessimistic.  He says, not yet.  He is hopeful like that.  And he is right, of course.   

++++++++


Thursday, March 22.


This week spring begins, so you leave to go on a hiatus.  I am left to survive my weeks on my own. 


This week I was sick.  I got sick on Sunday, the day you went on vacation.  It is now Thursday, one week and one day since you've been on vacation.  I am still sick.


This morning, the sun is a big round dish of red facing me at the end of the road.  It seems to say that if I can just drive to where the road ends, I can touch it.  So I make myself large, then reach out and pull up all the telephone poles and electric lines and radio towers and railroad tracks and sad sagging houses and cold dark buildings and blinking traffic lights, the criss-crossing of wires on more wires, pull them up like weeds until there is nothing left except me, the road, and the pulsating sun rising where it ends.


I keep thinking, when it's a choice between music or church on Sunday, I would choose music.  You're more likely to know God that way.


Bây giờ bạn đang làm gì vậy?  Bạn đang nghỉ mát ở đâu?  Bạn đang ở cách tôi bao xa?  Hay bạn đã không đi đâu cả mà đang ngồi ở nhà đọc sách?  Bạn đang nằm, hay đang ngồi gác chân lên ghế?  Bạn có nhớ tôi không?  Tôi thì nhớ bạn lắm, và không biết làm gì với bản thân trong những ngày không có bạn bên tôi. 


+++++++


Monday, March 26.


I've decided that my therapist looks like an ape.  In real life he doesn't look like an ape so much, but in pictures, he does, especially when he takes it standing next to a gorilla.  He's quite ugly, in fact.


+++++++


Wednesday, March 28


I want to bake him a cake, but that would be too cliche.  Very traditional, in fact, when I'm trying to be anything but traditional.  I come early, sat in the car for twenty minutes, smoked my cigarette.  I want to slow my breathing down, to take it easy, to prepare myself for when I see him again.  it's been two weeks.  and i have not died, my self has not dissolved, neither in ecstacy or in pain. 

Tuesday, July 24, 2012

love, therapy, cliche (ii)

It has not been long. but it has never needed to be long. somethings they just happen suddenly and unexpectedly, and they disappear just as quickly. that's what makes it so difficult. i never expect it to come, so i am never prepared to receive it. then, before i could get use to it, properly take part in it, it is gone, and i am forced to mourn for a something that i hardly knew. i know tonight i will not be able to sleep, but it doesn't matter now, it's too late. love is like that, i already know what will happen but it's too late to do anything different. i've been sitting there for too long. long not because i was there long. not because i've loved long, not decades in years long, but centuries of feelings long. isn't that another cliche. centuries of feelings. and i didn't even know that i loved him. i just one day decided that i do, just because it does not seem right to call it anything other than that. no other name fits what i was feeling. it's strange that way. i say, i've loved him, not because i know for sure that it is love, but only because do not know what else to call it, so i give it this name which carry the most emotions that i can think of. it seems fitting, this not-quite-love, because while it carries as much need and want and longing as love, it has no purpose as love has. it doesn't have an end in mind, only what it would like to do, places it would like to be, things it would like to say. perhaps because it is inappropriate. it knows that it is inappropriate. that it will destroy that which it loves and also itself. maybe that's why it doesn't quite dare to call itself love, only i call it that because i don't know what else to call it. nothing else to call it but that. desperation maybe. wordless desire to name my feelings. to name it so i can recognize it and know it. because to know it is better than to agonize and drown in it. drowning, that too is a cliche. the problem with naming is that which you name will out-grow its name. it is inevitable, it will become too big to be contained in the name that you give it. and then, once it has escaped from its name, you know you have lost another one. that is why i hesitate to name. it always takes me a long time to find the right name for things. friend takes a while. care takes longer. love is the longest. because it grows the fastest and is the most fickle.




++++++

the great thing about therapy, it seems to me, is that the therapist is both one and all, a spokeperson for the universal. like a priest who can forgive in place of God, and God is God for love and acceptance and community. how many times i look up at windows and wonder about the people behind them. their lives. where they come from. what they need. who they love.

Monday, July 23, 2012

ngày không còn dài; thank you for coffee


hôm nay tôi đi 
tìm gió rộng
quạt mát nắng bực dọc.
bây giờ thời gian tính bằng năm rất ngắn,
hồi hộp không biết khi nào sẽ mất hết ngày mà
ngày không còn dài nữa
chỉ còn tôi.

______________________

dear d,

thank you for our conversations,
our monthly coffee rendezvous
across the city,
never mind the midnight double shifts, the stalled traffic home, the unfed dog.

thank you for coming,
even though the coffee shop is crowded and dingy
and coffee's not great,
but the croissant is cheap and the refills are free,
and there's always a table by the window for us.

because i am always needing
your eyes, kind as sun-warmed lake,
they look at me like i am full
of goodness, waiting,
like i am hilarious and worth all the world's time
so convincingly
that i don't care
if i am not.







Sunday, June 24, 2012

đã tới giờ đi ngủ

Đã tới giờ đi ngủ,
tôi còn níu kéo chi giấc mơ ẩm ướt,
tiết từng giọt rích
tách tách đã lần nữa mất đi cơ hội sống lại
sự phóng đại lỡ dại.

Đã tới giờ đi ngủ,
tôi còn bò vào bóng xanh còn ngà ngà sáng
còn ngắm đôi mắt hiền xăm
trên cánh tay già nua hơn thế kỷ
vẫn ung dung, nứt nở trò chơi hai đứa,
làm tôi đi nhớ cặp mắt to, vai nhỏ, đùi dài,
trong chổ ngồi ở nơi mù mờ u ám mênh mông hơn vũ trụ,
nên người ta ngờ lại không ngờ,
mơ lại không mơ.

Đã quá giờ đi ngủ
nhưng tôi vẫn gậc gù
ở đây đổ thêm rượu vào thế giới khô cộc
để nó mọc thêm hoa.

Thursday, May 10, 2012

love, therapy, cliches (i)

I tell my therapist, I feel so stupid. I always love those I cannot love. Miss those who do not miss me. Give so much to those to whom I don't matter.



It's a curse. The consequence of my mad history. A branding. Over the years, I feel it has become my fate. He says, but it is not fate, and because I have recogized that it is not fate that I am here, I want to change. I say, it feels good to love someone, even if it is a no good love. I would rather have my heart ache than have it not feel at all. When I feel love, I feel inspired, beautiful, full of gloriousness. Life is fast, is slow, it doens't matter, because I am in tune with it. He reminds me, but the other side of it is, you feel bad about yourself, you feel insecure, tormented by doubts and fear of rejection and abandonment. I say, yes, but who cares, when I'm in love, I have love, you know what I mean. He says, but that's why you're here, right? because you want to change the way you fall in love? I didn't know what to say. Wasn't sure if this was true. Did I want to change it? Do I still? Maybe I did. But I"m thinking I don't anymore. I tell him, I'm not sure I want to change. I tell him, but don't you see, that's just how my heart is. Then I thought, how cliche, right? How cliche, to say, "that's just how my heart is." There are other things I say during my therapy sessions that are cliche too. Like, when I cry and cry and cry because he's leaving in June and won't be my therapist anymore after June. To counter the feeling of abandonment, I tell him, I'm leaving first. I'm not coming to therapy anymore. Today is my last day. I come up with a good-bye gift. That's very cliche. I also say, I don't know about you, but I will be taking home a basket of missing today. That's even more cliche. He says, when he thinks about me, he will think about all the work that I've done, how much I've changed since therapy started. I want to tell him, I don't want him to think about my progress. I haven't made much progress at all. I want him to think about me, as I am in front of him, just like that, just as I am, crying and wondering and sad and excited and lost as I follow the thickened fog this spring that came too early or is it winter that never arrived. I want to tell him, I haven't figured out how it is that I feel so bad about myself so often, why is it I don't think I deserve to be loved even while I want it all the time, or what could have happened to cause a person so much hurt. I want to say, we haven't figured all that out yet, you can't go, because if you do, I will have no one else to do the listening, to ask me what I'm thinking and pay attention as I tell them about the morning light and its gullibility. And then who will ask me about my day, tell me I'm alright when I think I'm crazy, say words that normalize my silences and get me to talk instead of choking my feelings back and then explode. I am going to miss our sessions, I tell him, when instead what I really want to say is that I will miss him. Miss him as he is and him as my therapist. Of course I don't know him as anyone else other than my therapist. I haven't seen him laugh or cry or get angry. I haven't seen him sad except when he is sad for me. I haven't seen him smile except when I made the joke. I havent' seen him lazy, asleep, or hungry. I haven't seen him dirty or smelly or scratching his nose. No, I haven't seen any of the important stuff, but still, I feel like I recognize him, as he sits in front of me each week, as he struggles to be my therapist and searches through his schooling and training for words to say to me, except those words dont sound like they come from the books, they sound like they come from his heart, his real heart, the heart I want to know. When I get that heavy feeling that comes as certain and stubborn as I am, even if I don't know what I am most days, or when I have a small reason to be excited, he's the only person I want to call. I call and say, hey, guess what happened, I've been offered a job, or hey, I'm so bummed, people were mean to me today. Then he calls me and leaves me a message, hi, I got your call, I'm sorry you're upset, but I"m glad you think of me as a resource. I listen to his message and is crushed. I don't want him to be my resource. I tell him, I don't like that word, I wasn't calling a resource. I was calling a friend. He says something about of course, he understands the difficulty... but I am not listening, because what he has to say does not please me. I tell him, I feel like I'm eight again, crying because I thought my best friend had become somebody else's best friend, or when my parents went and left me behind, it's stupid. He tells me, it's not stupid, Quan. I don't believe him, but I like the way he says my name.



Wednesday, May 9, 2012

to my friends who are in vn right now

please stop by and light
a stick of incense for my  father.
he was my father, you know, for so many years.
tell him i am sorry
i am not there
to carry his framed
bony sunken face,
his love burrowed deep as purple yam
summers, morning walks to the coffee shop high
on his shoulders, autumn festivals made bright with cheap cinder sticks.

tell him i cannot
come because there are children
who need their mother i
cannot leave them like he left us
our somnolent childhood wandering
the streets drenched in afternoon sun.
tell him, sometimes i get mixed up, the skies
here and in bien hoa, why i drive the road like a drug,
it helps me get home, even
if i don't know where home is.

tell him that

but i guess it doesn't matter now, death is
the great disambiguator sweeping memories into an urn.
that's it. say nothing.
just light the incense, and give him a kiss
goodbye.

(for my fathers, dad and ông bảy)

Thursday, April 26, 2012

một nén nhan, một tình thương, một niềm hối tiếc muộn

hồi nhỏ khi còn ở Việt Nam, lúc đó ba tôi không bao giờ có ở nhà vì phải đi làm xa, má tôi thì bận bịu công việc buôn bán, các em thì quá nhỏ mà hai anh thì lớn rồi, ai cũng có việc của họ, chỉ có một mình tôi, là con gái, lủi thủi một mình.  nhưng không, lúc nhỏ, tôi không bao giờ một mình.  tôi có tới hai mình. tôi và ông bảy tôi.  ông bảy là em của ông ngoại tôi.  ông bảy độc thân, không vợ không con, ông ở chung nhà với ông ngoại và các dì cậu tôi.  trong ký ức lúc đó tôi không có bạn cùng lứa, chỉ có ông bảy tôi là người bạn duy nhất của tôi.  không biết vì lý do gì, mà ông thương tôi lắm, thương tôi nhất trong đám cháu trong nhà.  sáng dậy là ông dẫn tôi đi ăn xôi sáng, tôi ngồi ăn xôi, ông ngồi uống trà và chơi cờ tướng với bạn.  trưa trưa, tôi còn nhớ như in, lại có một người bạn trong xóm mang sang bộ cờ tướng, rồi hai người sẽ ngồi chơi cờ tướng cho tới chiều.  trong khi hai người ngồi chơi, tôi cũng ngồi kế bên ông bảy chơi thứ đồ chơi của tôi, chơi banh đủa hai thảy đá.  chiều tối tối ông bảy thường dẫn tôi đi ăn chè hay ăn khoai lang.  ông biết tôi thích ăn hai món này nhất.  cũng vì ông thưong tôi, thường hay đặt tôi lên vai nên hai anh tôi cứ chọc gọi tôi là búp bê già, và cái tên búp bê già nó bám theo tôi từ đó.  có một dịp trung thu, ông bảy thấy tôi không có lồng đèn đẹp như các đứa trẻ khác trong xóm, ông mua cho tôi một cây xẹt lửa, tôi vừa cầm vừa xoay vòng cái cây như cây nhan mà thấy xung sướng vô cùng.  cũng dịp trung thu đó, ông đã dạy tôi hát bài hát ông sao sáng, "một ông sao sáng, hai ông sáng sao, tôi đố anh chị nào, một hơi đếm hết từ một ông sao sáng tới mười ông sáng sao."  rồi tôi và ông ngồi bên lề đường đua nhau đếm từ một ông sao sáng tới mười ông sáng sao.  tôi còn nhớ một lần ông ngồi chỉ tôi tập viết, ông cầm tay tôi dò theo dòng chữ, ông còn bảo tôi, cầm viết thì cầm nhẹ thôi, đừng nặng sức cầm chặt viết sẽ đau tay. và có lẽ, tôi lớn lên mê sách là cũng nhờ ông bảy, đã bỏ bao nhiêu thời gian ngồi đọc truyện tranh cho tôi nghe và dạy tôi tập đọc, tập viết chữ.

từ lúc qua mỹ đến giờ, đã hơn 20 năm, tôi chưa về Việt Nam làm nào.  tôi cứ đinh ninh sẽ còn thời gian để về thăm ông.  gia đình nói khi về già ông bảy tôi có những triệu chứng kỳ quặc.  ông hình như không còn ý thức về hiện tại.  khi nói chuyện, ông thường nói về ma quỷ, kẻ cỏi trên, rằng thế giới này đang bị ma quỷ tràn lang phá phách.  nhưng ông vẫn nhớ tôi và còn thương tôi lắm, những tấm hình của tôi hồi nhỏ và những lá thư tôi viết về thăm ông, ông cất rất kỹ trong tủ và thường hay mang chúng ra đọc đi đọc lại.  điều này các dì tôi mới kể tôi nghe, sau khi báo tin ông đã mất.  ông bảy tôi mất 24 ngày sau khi ông ngoại tôi mất.  ông bảy tôi không vợ không con, sống nhờ anh rồi lại sống nhờ cháu mình, không tiền không của, nên đám ma của ông bảy tôi không nhiều người đi như đám ma của ông ngoại.  lúc nghe tin ông bảy mất, tôi cảm thấy mình hụt hẫn như đã mất cha.  quả thật như vậy, ông bảy tôi đã thay ba tôi chăm sóc lo lắng cho tôi, để tuổi thơ nghèo đói của tôi cũng được đầy tình yêu thương và ấm cúng.  tôi khóc vì tôi thương ông, vì tôi đã không chăm sóc được cho ông vào lúc ông gần đất xa trời, vì vào lúc yếu đuối nhất của ông tôi đã không có ở đó, để bù đấp lại tình thương ông đã dành cho tôi.  các dì tôi sẽ để ông ở nhà vài ngày, sau đó họ sẽ đưa ông đi thiêu rồi đưa tro ông vào để ở nhà thờ.  tôi biết ý má tôi muốn như vậy.  nhưng tôi sẽ về, và sẽ mang tro cốt ông về lại mỹ với tôi.  tôi không cùng ông trò chuyện được khi còn sống, thì thôi, tôi sẽ trò chuyện cùng tro cốt của ông.

Saturday, April 21, 2012

hôm nay ngày buồn

hôm nay ngày buồn,
nỗi buồn
không quen gió ngược.

hôm nay ngày đau,
mùa xuân chăm kim, đẹp thật
những nhánh hoa nở máu
đâm nhồi.

hôm nay ngày khóc
tàn cây dư nắng, chiều
dài, không có trái tim ngồi ngắm
ngày đâu.

hôm nay ngày chết.

hôm nay ngày nó
ngoài tôi.

4.21.2012.
today is the third day of a sad stretch
which began with your refusal
to eat a sandwich.
(i told you already, didn't i ,
that i will bring a gift so bizarre
off the wall, like a jar
of pickled daikon and carrots.)
but now, i really regret having said
anything about friends
or love. i should have left it alone.
on the other hand, you
should have ignored
all that talk,
take the gift for what it is--a gift,
because when i say, "friends feed
each other," i only meant that i feed you,
or "love is eat," i only meant that i
will love while you, eat.  that's all.

but you would not,
so i did. to fill a void (as they
say) the one that you've forgotten about
unwillingly, but don't worry, it will be here
when one day, your memory
should catch up.

Saturday, April 14, 2012

flowers of the spring



"as long as you know
i am waiting,
take your time,
flowers of the spring." --(Yukio Mishima)

 

Friday, March 23, 2012

to the one sitting next to me at the coffee shop

To the one sitting next to me at the coffee shop:

Please excuse me for staring at your
tattoos. I look, not because I want to
but I am curious, like a child
I want to lick the lines on your arms,
skeletons and stones.
(I feel such hunger much too
often these days.) Your fingers,
they pull me from my seat when they
wave--my heart is waving
hello.

Wednesday, March 7, 2012

portrait of a lover

She is tall, taller when she is hurt.  She smiles with a crooked smile, as if she knows
the truth of things but will oblige your insistence on love, you are so young,
gullible like the morning light, she says.

She cuts her hair short so it won't fly, but it is growing back.

She is soft. At least you imagine her to be so.

She sleeps with the mountains, where the wind blows free and is most lonely.

She is loved even if she does not want it. (And you want it even though she does not have it.)
You are touched even if you don't want to be. (And neither does she.)

She is not brave, so you'll need courage. Because silence is immeasurable space that you don't yet know how to traverse. Because she follows midnight memories into tomorrow as if neither matters very much,  one is just a lesson for the other but you,
you keep forgetting.

Sunday, February 26, 2012

at last!


Những nhánh hoa này, một người bạn đã vẽ dùm.  they will bloom on my body..when i have some more money, eheh.   (artist: Rinko Endo)

Sunday, February 12, 2012

những điều làm tôi rung động

trong thời gian gần đây, tôi ít khi được cảm giác rung động mạnh, trừ những ngày gần đây nhất. nhưng sẽ chừa cảm giác này lại, chưa thể viết xuống được, vì nó vẫn chưa hình thành.

còn thời gian gần đây, tôi may mắn được những điều nho nhỏ, như chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt nước, vừa đủ để nhắc tôi không được quên.

chúng chính là:

những bụi hoa nở lộn mùa.
khả năng đánh lừa của chiều nắng muộn.
khoảng cách một cái bàn.
một con đường dóc đá tôi đứng nhìn lên.
ánh mắt của ngày hè.
chiếc áo da khoác sau cửa.
đôi bàn chân tôi chỉ có thể tưởng tượng từ những ngón tay
và hơn nữa, hơn sự gần gủi của lời nói, là cảm giác an toàn bao bọc từ giây phút lặng im.

i am afraid to love you

i am afraid to love you,
hurt and heavy, hungry
for more of what i am so little of.
what would i do?
how would i keep you
safe? when i am a flake
and forgetful.
or worse.
i would be crushed.

sunset canyon

Sunday, February 5, 2012

nỗi sợ hải, và những cành hoa dại

này bạn, nếu bạn có một điều gì đó làm bạn sợ hải, hãy đừng hét lên, đừng run rẩy, mà hãy gọi tên điều ấy trước mặt một người, hãy nói sự thật, tự nhiên nó sẽ không còn đáng sợ nữa.  tin tôi đi. tôi đã thử. và đã không còn sợ.


tôi đã gọi tên nỗi sợ hãi của mình trước đôi mắt của ngày nắng ấm, sự thận trọng giữa chủ thể và khách thể không cho phép người ta chồm dậy để ôm nhau, chỉ có thể nhướng cặp chân mày đậm lòng trắc ẩn và một vòng tay dài nhẹ như không.  bao nhiêu đó cũng đủ cho tôi khóc òa. 

nỗi sợ hải đã bỏ đi.

---

rồi nỗi sợ hải trở về.  nó nhập vào một thân thể khác. nó ồn như thác đổ, nhẹ nhàng như suối.  nó đã trưởng thành.  nó cao hơn so với trí nhớ của tôi.

-------

bạn này, bạn có biết, tấm lòng nhẹ dạ là điều tự nhiên nhất trên đời. nó không màng tới cái chết hay sự sống, nó chỉ biết làm những gì mà lòng nhẹ dạ phải làm để tồn tại đúng với bản thân nó.  thí dụ, vào những ngày cuối thu, khi cây đã trụi hết lá để chuẩn bị vùi mình cho mùa đông, bổng dưng thời tiết lại thay đổi, không lạnh hơn như người ta chuẩn đoán mà nắng lại ấm hơn, gió lại thổi ngang một mùa xuân giả tạo.  nhưng những cành hoa vàng rực đâu cần biết gió mát này mang đến mùa xuân thật hay giả.  chúng chỉ biết, trời đang ấm, gió đang mát, nên chúng tự nhiên lại đâm chồi để trổ hoa, để những mầm non lí nhí trên cành chưa được hai hôm đã chết cóng.  tôi nhìn mà thấy thương cho chúng, thương lắm, cái sự nhẹ dạ của loài cỏ cây, đã sống thật với bản chất của chúng không cần đắn đo điều gì, luôn cả sự tồn tại lâu dài hay ngắn ngủi.  nên tôi ngồi khóc cho những cành hoa dại.

---------------

Bạn nhé, đừng trách tôi lơ đễnh.  Tôi đang nhớ tới cặp lông mày và đôi vú đẹp, những gương mặt trước và sau khi làm tình, những lời nói của những người sắp nhưng không hề biết mình sẽ chết, họ đang tìm cho mình một cái hố để chôn thân, để trốn trí nhớ dai dẳng và tiếng vang vọng của sự cô đơn như chuôn chùa thường nhật.

Saturday, January 14, 2012

đám ma nhiều mây

Chiều nay gió
thổi mây như đám ma  trôi chậm
băng ngang bầu trời đã tím ngắt tiếng khóc
tưởng nhớ một tình yêu thương mà
trước vì đói
sau vì hết đói
đã bị bỏ quên.

*********