Đã tới giờ đi ngủ,
tôi còn níu kéo chi giấc mơ ẩm ướt,
tiết từng giọt rích
tách tách đã lần nữa mất đi cơ hội sống lại
sự phóng đại lỡ dại.
Đã tới giờ đi ngủ,
tôi còn bò vào bóng xanh còn ngà ngà sáng
còn ngắm đôi mắt hiền xăm
trên cánh tay già nua hơn thế kỷ
vẫn ung dung, nứt nở trò chơi hai đứa,
làm tôi đi nhớ cặp mắt to, vai nhỏ, đùi dài,
trong chổ ngồi ở nơi mù mờ u ám mênh mông hơn vũ trụ,
nên người ta ngờ lại không ngờ,
mơ lại không mơ.
Đã quá giờ đi ngủ
nhưng tôi vẫn gậc gù
ở đây đổ thêm rượu vào thế giới khô cộc
để nó mọc thêm hoa.
No comments:
Post a Comment