Tuesday, December 27, 2011

my ancient bones

i must have ancient bones in this
body.
every time it snows, i ache.
every time it rains, i ache.
every time the wind blows, i ache.
on sunny days, i ache.
shut up in my room, i ache.
and when you cry, i ache.

linh tinh

Lung tung quá. Trong đầu đang nghĩ lung tung quá.  Chắc vì chiều nay đi gặp bạn.  Đã tìm ra một quán cà phê mới để ngồi với bạn, không lâu lắm, nhưng đủ thích cái quán ấy.  Có cái tên rất là khoa học viễn tưởng--Jupiter Outpost.  Y như là outpost thật, nằm ở góc đường vắng hoe, nằm lọt thỏm giữa những warehouse, không có quán xá chợ búa nhà cửa gì cả.  Vậy mà vẫn có khách đều đều.  Vì cà phê ngon, không khí thoải mái, đồ ăn cũng ngon, và nhất là barista dễ thương nhiệt tình.  Và tất nhiên là free wi-fi để ngườ ta tự do lướt mạng.  Tiếc là quán chỉ mở đến 6 giờ chiều là đóng cửa.  Ở khu vực đó nếu mở cửa trễ ắt không an ninh cho khách.

Lâu lắm, cả hơn nửa năm trời mới gặp lại bạn.  Hỏi mày dạo này thế nào, công việc ra sao, gia đình vui khỏe cả chứ.  Bạn kể chuyện ở chổ làm, trong khoa Neuro Intensive Care Unit.  Nghe rất hào hứng và rùn rợn.  Bạn kể, vợ ở nhà buồn lắm vì mẹ vợ đã vào nhà dưỡng lão hồi trước Thanksgiving.  Hai vợ chồng không thể vừa đi làm vừa lo chu đáo cho mẹ được, nên cả nhà đã quyết định đưa mẹ vào khu nhà dưỡng lão ở Iowa, gần nhà người con út với đứa cháu gái.  Hai vợ chồng đã phải trằn trọc nhiều đêm vì quyết định này và bây giờ vẫn còn cảm thấy có lỗi với mẹ.  Thấy bạn vừa vui vì có công việc thích hợp, vừa buồn vì chuyện của mẹ vợ, mình không biết nói thế nào.  Thì vui với bạn, và cũng buồn với bạn.  Mình nói, mình biết tánh bạn, không có ở đó với mẹ nhưng không bao giờ bỏ rơi mẹ.  Bạn nói, ừ, vợ thì gọi điện trò chuyện với mẹ hầu như mỗi ngày, còn bạn thì cách một tuần lại gọi mẹ để nói chuyện thuốc men.  Bà cụ xem ra rất thích nói chuyện với bạn về những loại thuốc mà bà phải uống. 

Gặp bạn mình đãi bạn ly cà phê nhưng mình lại uống nước trái cây.  Bạn hỏi, ụa, đổi tánh hả, sao lại không uống cà phê.  Mình nói, sau 12 giờ trưa rồi, uống cà phê bây giờ tối sẽ không ngủ được, ngày mai vào làm không được tỉnh táo, bây giờ già rồi, không như trước được đâu, cần ngủ đúng giờ dậy đúng giấc.  Chán thật.


 +++++++++++

Friday, December 23, 2011

an eclipse

i wake up and go to work everyday
looking for inspiration.

this morning i woke up before the sun rise
and began my daily drive in the dark, but
halfway there the sky dawned
an eclipse (the moon
was swallowing the sun).
like someone in love,
it billowed radiance to the rim
and kept going.

Saturday, December 10, 2011

lỉnh kỉnh

Cách tốt nhất để khỏi phải suy nghĩ về một vấn đề, hay hơn cả hành động ngồi nhìn bức tường trống, là nói.  Nói về những vấn đề khác.  Thí dụ, bây giờ, còn chút thời gian trước khi phải đi ngủ để mai có thể dậy sớm, tôi cầm cuốn "To your scattered bodies go" của Philip José Farmer.  Cuốn này được giải Hugo, tác phẩm khoa học viễn tưởng hay nhất, năm 1972.  Tôi thích đọc khoa học viễn tưởng, thích Octavia Butler, Madeleine L'Engle, Frank Herbert, yêu Ursula Le Guin, và rất thích Lord of the Rings.  Mấy tháng trước nghe trên radio phỏng vấn George R.R. Martin, tuần rồi vào thư viện mượn A Game of Trones để đọc.  Thích, nhưng không thích lắm.  Cốt truyện thì hay, nhưng cách tác giả lạm dụng nhiều nhân vật nữ để đẩy câu truyện thì có phần dị ứng.  Đọc nó làm tôi muốn trở về đọc Ursula Le Guin.

Nhưng là side track rồi.  Cuốn "To your scattered bodies go" tôi mới mua từ chợ đồ cũ.  Sách cũ, in vào đầu thập niên 70 nên màu đã bạc bớt, sách bìa mềm, font chữ nhỏ, sách cũng nhỏ, nhưng tôi thích, cảm thấy rất thân thiện với nó.  Lúc trước khi còn ở Berkeley, tôi thuê một căn studio ở basement của hai vợ chồng giáo sư đã về hưu.  Studi của tôi sát vách phòng giặt đồ, trên tường có đóng kệ để sách, tòan những cuốn sách cũ in ở những năm 70, khổ cũng nhỏ và font cũng nhỏ như vậy.  Trên kệ có bao nhiêu tác phẩm văn học tôi đã mượn đọc hết, nhưng chỉ thích nhất là những tác phẩm của Nhật
(Kawabata, Mishima, Yasunari), lúc dọn đi vì lưu luyến quá nên mạnh miệng xin luôn.  

Chợ đồ cũ quả là có nhiều cám dỗ.  Người khác thích đi shopping ở mall, ở department store, tôi chỉ thích đi chợ đồ cũ.  Tôi có thể đi cả ngày.  Hầu như lần nào đi chợ đồ cũ tôi cũng mua, không nhiều thì ít ắc sẽ có thứ gì mang về.  Hồi xưa lúc mới biết đến chợ đồ cũ, tôi chủ yếu chỉ đi mua quần áo.  Sau đó thêm giày dép, rồi sách.  Bây giờ tôi ít khi mua giày dép ở đó, nhưng đã bắt đầu mua những thứ lỉnh kỉnh khác như ly, tách, bình đựng hoa, cả trang sức, nếu tìm được thứ gì ngộ ngộ mà mình thích.  Và thứ mới nhất mà tôi bắt đầu tàng trữ từ chợ đồ cũ là tranh.  Tôi không biết gì về tranh hay nghệ thuật, chỉ biết mình thích hay không thích, và hôm nào đi mà thấy cái nào thích quá, sẽ mang về.  Tôi nghĩ không bao lâu nữa cái phòng riêng của tôi sẽ thành cái ổ chuột, sẽ không còn chổ để tôi chất đồ.  Có thể đây là một thói quen kỳ quặc.  Có thể đây là triệu chứng của tâm bệnh--vì tôi thiếu cái gì đó, bị sốc cái gì đó, nên tôi tích trữ những thứ này để bù đấp.  Có thể đây là hiện tượng thiếu kỷ luật cá nhân.  Hoặc là tất cả. Nhưng lý giải tốt nhất tôi nghĩ đến là để dành mai mốt trang trí quán cà phê của mình.  Dù sao thì cũng không tốn nhiều tiền lằm vì là chợ đồ cũ.


(thích màu, $4.99, mua để mai mốt trang trí quán cà phê.)

 (mua vì nhìn thấy nhớ Point Reyes. để treo trong quán luôn.)


($1.99, thích nó ngộ, để trang trí quán. nhóc con mai mốt làm chủ quán.)

Friday, December 9, 2011

7 giờ 11 phút.  Bây giờ đã là 7 giờ 17 phút.  Mất hết 6 phút nhìn vào bức tường không suy nghĩ.

Đó là khả năng tôi tắt hết cảm nghĩ trong đầu, trong giây phút cần thiết xóa hết cho đầu tôi trống rỗng, là các cứu rỗi bản thân.  Như ngày hôm nay.  Sáng vừa bước ra khỏi cầu thang máy lên lầu 4, tôi đã nhận thấy được cái chết.  Main nursing station vẫn tấp nập người đứng kẻ ngồi, không chuẩn bị ra về thì là mới vào ca.  Người ta vẫn hối hả, tốc độ nói tốc độ duy chuyển vẫn như mọi ngày, nhưng ở giữa những cái thể xác đang linh động ấy, không gian đã đặc lại, nó trở nên sền sệt như mật ong rừng.  Tôi không biết ai đã chết, nhưng đêm qua, ở lầu 4 này, chúng tôi đã mất đi thêm một cái linh hồn.  Tôi đứng lại trong thang máy thêm một phút im lặng, rồi bước vào không gian sền sệt ấy, nhìn lên bản có đề tên bệnh nhân và số phòng.  Là Mr. Hunt.  Chiều hôm qua tôi còn nói chuyện với ông.  Sáu giờ sáng, trong lúc người con trai đang nằm ngủ cạnh giường bệnh của ba, Mr. Hunt thở một hơi thở cuối cùng thật dài, rồi thôi.  Người con trai đang ngủ không biết ba mình đã bỏ đi, y tá cũng không biết bệnh nhân qua đời.  Nó im lìm và nhẹ nhỏm như vậy đấy.

Đến gần 11 giờ trưa, gia đình Mr. Hunt ra về để bắt đầu lo chuyện mai táng, chúng tôi đẩy xác Mr. Hunt xuống nhà xác.  Chúng tôi phủ lên ông một cái chăn thật lớn, đan màu quốc kỳ.  Vì ông là cựu chiến binh, vì ở đây là nhà thương dành cho lính và gia đình của lính, nên ông được phủ lên người tấm chăn to ấm và trang nghiêm.  Nó làm tôi nghĩ đến ba tôi, không biết lúc người ta đẩy ba tôi từ ICU xuống nhà xác thì họ đã đấp lên người ba tôi cái chăn gì.  Có cái chăn gì đặc biết, ấm áp không hay chỉ là tấm sheet trắng mỏng.  Mr. Hunt khi còn sống cao 6 feet 4, nặng gần 100 kg; khi chết xác ông nằm vừa phần của ông trong tủ đá.  Ba tôi lúc sống được bạn bè gọi là Tám Lùn, tức là ba tôi lùn lắm, lại bệnh phải cử ăn nhiều nên khi mất chỉ còn trên dưới 40 kg.  Tôi tưởng tượng ba tôi nằm trong tủ đá của nhà xác như Mr. Hunt, chắc là nhỏ nhoi và cô đơn lắm.

Tám giờ.  Tôi trở lại với bức tường trắng và những cái nhìn trống rỗng.