lại mất ngủ. lẽ ra tối qua đã không nên đọc lại những lá thư. thói quen. đọc lại những lá thư người khác đã viết cho mình, để hồi cảm và nhắc nhớ bản thân. ngày đầu tiên trong group, 5 người đàn bà, mỗi người có lý do riêng, nhưng tất cả cùng bị trầm cảm, và một trong những điều mà tất cả đều chia sẻ là cảm giác đã đánh mất bản thân trong những quan hệ và phận sự hằng ngày. trong đó tôi là người châu á duy nhất. và có mức lượng thu nhập thấp nhất. cứ tưởng như tôi với những người như họ, white, rich, suburban housewives, lẽ ra phải rất khác nhau, nhưng nghe họ tâm sự, tôi phát hiện mình đã kết luận quá vội vã.
nỗi sợ đánh mất bản thân, nó ám ảnh tôi. cho nên mấy ngày nay tôi lục lọi họp thư, đọc lại tất cả những bức thư mà tôì đã gửi, những suy nghĩ, cảm xúc, thèm muốn, và trên hết là cách thể hiện những điều này của tôi trước kia. tôi đã làm gì? tôi đã cần gì? tôi yêu như thế nào? tôi nhìn cuộc sống ra sao?
và tôi phát hiện, tôi thật nhớ tôi trước kia. không lẽ cuộc sống nó phải thay đổi một người đến không còn có thể nhận ra mình nữa? hay chính tôi không biết cách sống cho cân bằng?
phải theo dõi tiếp tục, để xem những người đàn bà kia, họ sẽ giải quyết nỗi lo sợ ấy như thế nào.
Showing posts with label nhảm. Show all posts
Showing posts with label nhảm. Show all posts
Saturday, July 2, 2011
Saturday, January 8, 2011
nói đến việc hẹn hò
Vào một buổi chiều thứ 7 vừa lạnh vừa âm u vừa buồn bả như thế này (buồn vì mới đứng lên cân thấy mình đã nặng hơn mấy pounds cho cuộc đời, số 7 số 8 rồi mình ơi), người ta (tức là tôi) chỉ muốn nhai goldfish và uống bia. nói chuyện với thằng bạn, nghe nó kể chuyện tán gái, hỏi ý kiến ý cò, tao thấy được đó, một buổi đi xem triễn lãm nhiếp ảnh rồi ăn tối, vui đó, chúc mày một buổi tối vui vẻ, chúc mày tối nay được liếm môi của kẻ khác, và hơn thế nữa, nếu mày may mắn. chúc mày may mắn.
nói chuyện với nó xong, không cưỡng được ý nghĩ ước gì có người cùng với mình đi xem triễn lãm nhiếp ảnh rồi ăn tối. để nhớ xem quá khứ hẹn hò của mình như thế nào.
lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò với nhau, hắn đã dẫn tôi đi bộ lên đồi. đi được đâu nửa tiếng thì tôi nói tôi nóng, và tôi cởi cái áo đang khoác bên ngoài; áo trong thì mong manh và e ấp. tôi quay sang hắn nói, tôi nói cho bạn biết trước nhé, tôi cởi áo vì tôi nóng, chứ không phải vì muốn cám dỗ bạn. nhưng tôi biết hắn đang lén nhìn làn da trắng nỏn giữa bầu ngực của tôi. tất nhiên là tôi đang nói láo. tất nhiên là tôi đang cố tình cám dỗ hắn.
một buổi ăn tối tại nhà hàng tàu. chúng tôi đã quen nhau được vài tuần.hắn ngồi im chảng nói gì. tôi thì nói chuyện trên trời dưới đất. bất chợt hắn thở dài, một hơi thở dài khó chịu, làm tôi mất hứng và muốn đấm vào mặt hắn. tôi hỏi hắn, sao vậy? hắn trả lời, chán quá. tôi nuốt cơn tức giận, hỏi hắn, chán gì? hắn bảo, chán những cuộc nói chuyện không đâu vào đâu. tôi cười rạng rỡ, hỏi, vậy muốn nói chuyện gì? hắn nói, Edward Said, chúng ta có thể nói về Edward Said. trong đầu tôi lúc đó thật ghét hắn, không biết hắn có thấy ra được cái tính hài hước của tình hình lúc đó hay không, nhưng không hiểu sao tôi cũng ừ, thì nói chuyện về Edward Said, tuy thật sự tôi đang muốn nói, Fuck Edward Said, and Fuck You.
một lần tôi đi xem kịch. đó là vào một buổi tối trong mát của berkeley. kịch bản là endgame của beckett. xem diễn xong tôi ra về với trạng thái vô cùng phấn khởi, như vũ trụ này đã hé mở một bí mật của nó cho tôi. lần đó tôi đi một mình.
một lần tôi đi uống cà phê rồi ăn tối. sau đó chúng tôi về căn hộ một phòng của hắn để làm tình. căn phòng bề bộn, dơ như khỉ ở. khi làm tình hắn đổ mồ hôi như tắm. một giọt mồ hôi rơi vào miệng tôi, mằn mặn. tôi không thích vị mặn của mồ hôi hắn, nó mặn chát, không đầm và nhẹ như những người đàn ông khác. nếm được vị mồ hôi của hắn, tôi biết ngay hắn chỉ có thể làm người tình qua đêm.
nghĩ lại thì phần đông những cuộc tình của tôi có ít phần hẹn hò, nếu có cũng chỉ là loại bình thường, dễ quên.
có một lần hẹn hò vĩ đại.
đó là vào một buổi tối mùa thu. sau khi đã ăn chiều và ngồi ở quán bar uống vài chai, chúng tôi dẫn nhau ra bờ hồ hóng gió. buổi tối trong vắt nhưng gió nhiều và lạnh. mặt trăng to đùng lơ lững trước mặt. chúng tôi ôm nhau cho đỡ lạnh, ngồi nghe gió thổi ù ù bên tai, không có đứa nào lên tiếng, không muốn quấy rối sự yên tịnh tình cờ tìm được ấy. đến khuya khi lạnh quá không còn ngồi được nữa thì hắn cỏng tôi ra về. bao nhiêu đó là đủ.
nói chuyện với nó xong, không cưỡng được ý nghĩ ước gì có người cùng với mình đi xem triễn lãm nhiếp ảnh rồi ăn tối. để nhớ xem quá khứ hẹn hò của mình như thế nào.
lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò với nhau, hắn đã dẫn tôi đi bộ lên đồi. đi được đâu nửa tiếng thì tôi nói tôi nóng, và tôi cởi cái áo đang khoác bên ngoài; áo trong thì mong manh và e ấp. tôi quay sang hắn nói, tôi nói cho bạn biết trước nhé, tôi cởi áo vì tôi nóng, chứ không phải vì muốn cám dỗ bạn. nhưng tôi biết hắn đang lén nhìn làn da trắng nỏn giữa bầu ngực của tôi. tất nhiên là tôi đang nói láo. tất nhiên là tôi đang cố tình cám dỗ hắn.
một buổi ăn tối tại nhà hàng tàu. chúng tôi đã quen nhau được vài tuần.hắn ngồi im chảng nói gì. tôi thì nói chuyện trên trời dưới đất. bất chợt hắn thở dài, một hơi thở dài khó chịu, làm tôi mất hứng và muốn đấm vào mặt hắn. tôi hỏi hắn, sao vậy? hắn trả lời, chán quá. tôi nuốt cơn tức giận, hỏi hắn, chán gì? hắn bảo, chán những cuộc nói chuyện không đâu vào đâu. tôi cười rạng rỡ, hỏi, vậy muốn nói chuyện gì? hắn nói, Edward Said, chúng ta có thể nói về Edward Said. trong đầu tôi lúc đó thật ghét hắn, không biết hắn có thấy ra được cái tính hài hước của tình hình lúc đó hay không, nhưng không hiểu sao tôi cũng ừ, thì nói chuyện về Edward Said, tuy thật sự tôi đang muốn nói, Fuck Edward Said, and Fuck You.
một lần tôi đi xem kịch. đó là vào một buổi tối trong mát của berkeley. kịch bản là endgame của beckett. xem diễn xong tôi ra về với trạng thái vô cùng phấn khởi, như vũ trụ này đã hé mở một bí mật của nó cho tôi. lần đó tôi đi một mình.
một lần tôi đi uống cà phê rồi ăn tối. sau đó chúng tôi về căn hộ một phòng của hắn để làm tình. căn phòng bề bộn, dơ như khỉ ở. khi làm tình hắn đổ mồ hôi như tắm. một giọt mồ hôi rơi vào miệng tôi, mằn mặn. tôi không thích vị mặn của mồ hôi hắn, nó mặn chát, không đầm và nhẹ như những người đàn ông khác. nếm được vị mồ hôi của hắn, tôi biết ngay hắn chỉ có thể làm người tình qua đêm.
nghĩ lại thì phần đông những cuộc tình của tôi có ít phần hẹn hò, nếu có cũng chỉ là loại bình thường, dễ quên.
có một lần hẹn hò vĩ đại.
đó là vào một buổi tối mùa thu. sau khi đã ăn chiều và ngồi ở quán bar uống vài chai, chúng tôi dẫn nhau ra bờ hồ hóng gió. buổi tối trong vắt nhưng gió nhiều và lạnh. mặt trăng to đùng lơ lững trước mặt. chúng tôi ôm nhau cho đỡ lạnh, ngồi nghe gió thổi ù ù bên tai, không có đứa nào lên tiếng, không muốn quấy rối sự yên tịnh tình cờ tìm được ấy. đến khuya khi lạnh quá không còn ngồi được nữa thì hắn cỏng tôi ra về. bao nhiêu đó là đủ.
Friday, December 31, 2010
Lảm nhảm năm mới
Năm mới rồi. Năm nay mình muốn (làm) gì nhỉ? Let's see..
Muốn ...
vào lúc này, không nghĩ ra. đang trong tâm trạng không-có-gì-đáng-muốn-đáng-làm, nghĩa là không bình thường, nên không nghĩ ra điều gì đáng có cho năm mới. năm mới rồi sao? tôi thấy nó y chang như cũ.
không, mà nghĩ lại thấy mình cũng có muốn một điều. tôi muốn mình có được khả năng sử dụng tiếng Việt chuyên môn một cách thông thạo, có thể biết để dùng những từ như rối loạn thần kinh, sang chấn (từ này mới tình cờ học được, thích quá, có lẽ sẽ là từ hay nhất trong năm mới), rối loạn trầm cảm sau sinh (cái cụm từ này nghe sao nó kỳ kỳ, lọc cọc quá, lấy thẳng từ site của Viện Sức Khỏe Tâm Thần Quốc Gia. một nguồn thông tin ngôn ngữ đồ sộ cho tôi tha hồ học, tuy nó có hơi lung tung và nghèo nàn về mặt kỹ thuật cũng như nội dung).
à, đã nhớ ra mình muốn gì rồi, ngoài vấn đề ngôn ngữ đã nêu trên. dự án cho năm nay như sau:
tháng 2, đổi nghành chuyên môn từ sức khỏe cộng đồng (community health) qua bệnh học tâm thần (psychiatry).
tháng 3,4,5, học, học, bia bọt, học, học, học, ăn uống, làm tình, chửi rủa, nấu nướng, giặt giũ, tắm rửa, nâng niu, làm một người mẹ tuyệt vời nhất trên đời. à, ghi danh cho anh hai đi học. tháng 8 là vào trường rồi.
tháng 5.5, một chuyến lái xe đi chơi xa với hai nhóc.
tháng 6,7, học thi.
tháng 8, thi board, lấy cái bằng y tá. gửi resume như rải truyền đơn. đi làm. có tiền, tatoo ngay lập tức. hay là sẽ thực hiện vụ xăm lưng này trước tháng 8...
tháng 9,10,11,12, vừa đi làm, vừa đi học--học, học nữa, học mãi. học xong xuôi, đâu vào đó hết rồi thì ra tiếp tục làm việc với người khùng. mà không phải khùng. phải là rối loạn tâm thần. khùng nó quá ư là vĩnh cửu, trong khi phần nhiều những căn bệnh tâm thần không nhất thiết phải là vĩnh cửu.
vậy là hết năm.
hình như trên blog đã có người bảo tôi là kẻ bệnh hoạn. kẻ ấy không biết đối với tôi, cái câu đó nó đồng nghĩa với "bình thường." và phải công nhận, đọc những tài liệu liên quan đến bệnh học tâm thần bằng tiếng Việt làm tôi hào hứng quá, tim mình sao đập nhanh vậy không biết, như kiểu đang được làm tình với một chàng trai trẻ khỏe đẹp vậy.
chúc cho tất cả một năm mới không bình thường!
Muốn ...
vào lúc này, không nghĩ ra. đang trong tâm trạng không-có-gì-đáng-muốn-đáng-làm, nghĩa là không bình thường, nên không nghĩ ra điều gì đáng có cho năm mới. năm mới rồi sao? tôi thấy nó y chang như cũ.
không, mà nghĩ lại thấy mình cũng có muốn một điều. tôi muốn mình có được khả năng sử dụng tiếng Việt chuyên môn một cách thông thạo, có thể biết để dùng những từ như rối loạn thần kinh, sang chấn (từ này mới tình cờ học được, thích quá, có lẽ sẽ là từ hay nhất trong năm mới), rối loạn trầm cảm sau sinh (cái cụm từ này nghe sao nó kỳ kỳ, lọc cọc quá, lấy thẳng từ site của Viện Sức Khỏe Tâm Thần Quốc Gia. một nguồn thông tin ngôn ngữ đồ sộ cho tôi tha hồ học, tuy nó có hơi lung tung và nghèo nàn về mặt kỹ thuật cũng như nội dung).
à, đã nhớ ra mình muốn gì rồi, ngoài vấn đề ngôn ngữ đã nêu trên. dự án cho năm nay như sau:
tháng 2, đổi nghành chuyên môn từ sức khỏe cộng đồng (community health) qua bệnh học tâm thần (psychiatry).
tháng 3,4,5, học, học, bia bọt, học, học, học, ăn uống, làm tình, chửi rủa, nấu nướng, giặt giũ, tắm rửa, nâng niu, làm một người mẹ tuyệt vời nhất trên đời. à, ghi danh cho anh hai đi học. tháng 8 là vào trường rồi.
tháng 5.5, một chuyến lái xe đi chơi xa với hai nhóc.
tháng 6,7, học thi.
tháng 8, thi board, lấy cái bằng y tá. gửi resume như rải truyền đơn. đi làm. có tiền, tatoo ngay lập tức. hay là sẽ thực hiện vụ xăm lưng này trước tháng 8...
tháng 9,10,11,12, vừa đi làm, vừa đi học--học, học nữa, học mãi. học xong xuôi, đâu vào đó hết rồi thì ra tiếp tục làm việc với người khùng. mà không phải khùng. phải là rối loạn tâm thần. khùng nó quá ư là vĩnh cửu, trong khi phần nhiều những căn bệnh tâm thần không nhất thiết phải là vĩnh cửu.
vậy là hết năm.
hình như trên blog đã có người bảo tôi là kẻ bệnh hoạn. kẻ ấy không biết đối với tôi, cái câu đó nó đồng nghĩa với "bình thường." và phải công nhận, đọc những tài liệu liên quan đến bệnh học tâm thần bằng tiếng Việt làm tôi hào hứng quá, tim mình sao đập nhanh vậy không biết, như kiểu đang được làm tình với một chàng trai trẻ khỏe đẹp vậy.
chúc cho tất cả một năm mới không bình thường!
Friday, November 5, 2010
cách để chịu đựng
hôm qua viết trong trầm cảm, thì hôm nay viết về sự trầm cảm và cách để chịu đựng cho qua hết cơn. thật sự là chịu đựng, vì tôi không có sức chống chọi với nó, chỉ có thể ngồi bệch xuống đất ôm đầu, làm điều gì đó để bớt cảm giác dần chìm trong tuyệt vọng và cô đơn (cho dù tôi là người có rất nhiều hy vọng và tình yêu, khi cơn trầm cảm đến nó vẫn mang tới cảm giác cô độc mòn mỏi nhất, cái cảm giác có khả năng gây cảm hứng và cũng có thể dẫn người ta đến sự tự diệt.)
ngày xưa tôi không có khả năng này. trãi qua nhiều năm, vài lần xuýt chết, và sự đương đầu với điên rồ, tôi mới dần học cách chịu đựng để khỏi phải đi đến tử vong. they call it coping. coping mechanism (tôi tạm dịch là cơ chế để chịu đựng). cách thứ nhất là viết. tôi viết nhảm, viết dài dòng, viết khùng viết điên, viết rồi xóa rồi viết lại y như cũ, nhưng không sao, chỉ cần tôi viết, mỗi con chữ ra được trên mặt giấy, trên bàn phím, trên màng hình máy tính, là chút sức lực đang ép đầu tôi được nhả bớt. việc viết cũng có cái tríck. nghĩa là tôi không thể suy nghĩ gì khác ngoài những con chữ. và chính chúng cũng không có ý nghĩa gì ngoài sự hiện hữu của chúng. có thêm thì là tốc độ, cái đó có ý nghĩa, vì chính tốc độ nhanh hay chậm ấy sẽ cho tôi về với sự câng bằng. chữ to, chữ nhỏ, chử đẹp hay xấu, không cần biết. chỉ cần có chữ, nó sẽ cứu được tôi.
cách thứ hai là refocus. refocus vào chính thể xác của tôi, vì khi tôi chú tâm vào nó, chú tâm hết mình vào nó, tôi không còn bị đầu óc quấy nhiễu, hành hạ. tôi quan sát cái thể xác của mình, xem cách nó thở như thế nào, nhanh hay chậm, tôi đếm từng hơi thở, lắng nghe tiếng không khí thở ra hít vào. tôi tưởng tượng khi mình hít vào, các cặp nguyên tử oxy bị lùa vào mũi tôi như cá voi lùa đàn cá mồi ngoài biễn vào miệng. rồi thì những cặp nguyên tử oxy đó trôi vào buồng phổi tôi, hoà vào hồng cầu trong máu, từ đó theo máu chuyễn đi khắp nơi. tôi tưởng tượng tôi là một nguyên tử oxy, và tôi cùng một nguyên tử khác, chúng tôi là một cặp, chúng tôi theo nhiều cặp khác, theo vào cơ thể này và trong cuộc hành trình ấy, chúng tôi sẽ đi ngang qua tim, xuyên qua các tâm thất, rồi chia tay, rồi hội nhập, rồi trở ra lại với không gian trống. cứ lưu chuyễn mãi như thế, tiếp tục lưu chuyễn mãi như thế. nếu có thể chú tâm vào hành trình này, và quan sát con tim đang đập, như tôi đang cứu sống con tim bằng chính bàn tay mình, bóp thật mạnh để khích động nó tỉnh cơn mê.
cách khác nữa là đi. không cần biết đi đâu, chỉ cần thể xác chuyễn động.
hoặc ngồi. ngồi bất động. ngồi nhìn. không suy nghĩ gì cả. chỉ ngồi nhìn. nhìn người qua lại. nhìn người ta ngồi. nhìn con ruồi bay trước mặt. nhìn khói bốc hùn hụt. nhìn và không suy nghĩ bất kì điều gì.
cách nữa, là làm tình. ngày xưa, là những người tình qua đêm, nên cách này lúc nào cũng thực dụng. bây giờ, nhiều lúc chính người tôi có thể làm tình cùng là người tôi đang kinh tởm và muốn trốn bỏ, nên cách này, bây giờ, không phải lúc nào cũng dùng được.
cách nào cũng được, miễn sao an toàn trãi qua cơn điên. qua được một ngày là thêm một ngày tôi vẫn còn tồn tại.
ngày xưa tôi không có khả năng này. trãi qua nhiều năm, vài lần xuýt chết, và sự đương đầu với điên rồ, tôi mới dần học cách chịu đựng để khỏi phải đi đến tử vong. they call it coping. coping mechanism (tôi tạm dịch là cơ chế để chịu đựng). cách thứ nhất là viết. tôi viết nhảm, viết dài dòng, viết khùng viết điên, viết rồi xóa rồi viết lại y như cũ, nhưng không sao, chỉ cần tôi viết, mỗi con chữ ra được trên mặt giấy, trên bàn phím, trên màng hình máy tính, là chút sức lực đang ép đầu tôi được nhả bớt. việc viết cũng có cái tríck. nghĩa là tôi không thể suy nghĩ gì khác ngoài những con chữ. và chính chúng cũng không có ý nghĩa gì ngoài sự hiện hữu của chúng. có thêm thì là tốc độ, cái đó có ý nghĩa, vì chính tốc độ nhanh hay chậm ấy sẽ cho tôi về với sự câng bằng. chữ to, chữ nhỏ, chử đẹp hay xấu, không cần biết. chỉ cần có chữ, nó sẽ cứu được tôi.
cách thứ hai là refocus. refocus vào chính thể xác của tôi, vì khi tôi chú tâm vào nó, chú tâm hết mình vào nó, tôi không còn bị đầu óc quấy nhiễu, hành hạ. tôi quan sát cái thể xác của mình, xem cách nó thở như thế nào, nhanh hay chậm, tôi đếm từng hơi thở, lắng nghe tiếng không khí thở ra hít vào. tôi tưởng tượng khi mình hít vào, các cặp nguyên tử oxy bị lùa vào mũi tôi như cá voi lùa đàn cá mồi ngoài biễn vào miệng. rồi thì những cặp nguyên tử oxy đó trôi vào buồng phổi tôi, hoà vào hồng cầu trong máu, từ đó theo máu chuyễn đi khắp nơi. tôi tưởng tượng tôi là một nguyên tử oxy, và tôi cùng một nguyên tử khác, chúng tôi là một cặp, chúng tôi theo nhiều cặp khác, theo vào cơ thể này và trong cuộc hành trình ấy, chúng tôi sẽ đi ngang qua tim, xuyên qua các tâm thất, rồi chia tay, rồi hội nhập, rồi trở ra lại với không gian trống. cứ lưu chuyễn mãi như thế, tiếp tục lưu chuyễn mãi như thế. nếu có thể chú tâm vào hành trình này, và quan sát con tim đang đập, như tôi đang cứu sống con tim bằng chính bàn tay mình, bóp thật mạnh để khích động nó tỉnh cơn mê.
cách khác nữa là đi. không cần biết đi đâu, chỉ cần thể xác chuyễn động.
hoặc ngồi. ngồi bất động. ngồi nhìn. không suy nghĩ gì cả. chỉ ngồi nhìn. nhìn người qua lại. nhìn người ta ngồi. nhìn con ruồi bay trước mặt. nhìn khói bốc hùn hụt. nhìn và không suy nghĩ bất kì điều gì.
cách nữa, là làm tình. ngày xưa, là những người tình qua đêm, nên cách này lúc nào cũng thực dụng. bây giờ, nhiều lúc chính người tôi có thể làm tình cùng là người tôi đang kinh tởm và muốn trốn bỏ, nên cách này, bây giờ, không phải lúc nào cũng dùng được.
cách nào cũng được, miễn sao an toàn trãi qua cơn điên. qua được một ngày là thêm một ngày tôi vẫn còn tồn tại.
Thursday, November 4, 2010
nhảm. lảm nhảm với bản thân
hôm nay cần trở lại góc xó.
bây giờ đã là mấy giờ mà vẫn chưa chịu đi ngủ? bộ tưởng cứ thức khuya mất ngủ như thế này sẽ mang lại hứng thú gì sao? nó chả làm gì cho sự mòn chán, nó chỉ làm cho thể xác thêm mệt và đầu óc đã chậm thêm chậm. biết làm sao bây giờ, đã nằm ở đây gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không ngủ được. đầu thì vẫn lung tung những suy nghĩ lộn xộn, lời nói của một người, phản ứng như không phản ứng của một người khác, thèm muốn được chia sẻ, thèm muốn được nói với ai đó về những suy nghĩ nhỏ nhặt nhất trên đời, những suy nghĩ không liên quan gì đến cuộc sống, đến bất kỳ ai khác ngoài tôi. một sự chán nãn cùng cực. dẫn đến bất chợt cơn khùng, muốn xóa bỏ hết tất cả. hình như dạo này cơn trầm cảm đến ngày càng thường xuyên hơn trước. tưởng đâu đã qua giai đoạn đó, nhưng mấy năm nay dần dần phát hiện thấy mình trở lại giai đoạn lăn lộn, chiến đấu với bản thân. vài tháng gần đây phát hiện ngày càng phải cảnh giác hơn, cảnh giác tuyệt đỉnh, cảnh giác xuốt ngày và đêm. sự trầm cảm. nó không phải là con quái vật. nó là cái giếng sâu không đáy. rớt xuống là rớt, rớt hoài rớt hoài, rớt càng lúc càng nhanh, rớt một hồi thành như bị kéo, bị lôi xuống, làm tốc độ rớt xuống của mình trở thành nhanh hơn sức hút của trái đất gấp ngàn lần, mà không biết cái gì đang lôi mình xuống, chỉ biết mình đang bị lôi xuống và hoàn toàn bất lực vì cái đang lôi mình xuống nó nằm trong màng đen đang bao phủ. rơi xa quá rồi.
mà đang nghĩ, tại sao trầm cảm lại trở về vào lúc này. cái gì đã mở cửa cho nó vào? suy nghĩ một hồi thì phát giác, thật ra nó chả bao giờ ra khỏi nhà, nó vẫn nằm lì ở cái gốc xó của nó, chỉ thời hưng thịnh thì nó nhượng bộ, không gây chuyện không làm dữ, nhưng gần đây khi bị nhiều cú xốc và stress từ việc học, việc chồng, việc con, nó được thế làm loạn. loạn lắm rồi.
như vầy làm sao trị cho kẻ khác? làm sao trị cho kẻ khác khi chính cái đầu mình làm loạn? phải trị cho bản thân trước. phải dẹp loạn nhà mình trước nhỉ. từ từ, hãy từ từ suy nghĩ, phải kiếm cho được manh mối câu chuyện, tất cả câu chuyện đều có móc khởi đầu, dù nó không phải là sự khởi đầu thật sự, vẫn có thể dùng nó để bắt đầu.
có lẽ nên bắt đầu như thế này: "nhiều lúc em nghĩ để sống trong thế giới thực này khó quá, sống trong thế giới của em dễ hơn nhiều, vì tất cả sự việc xẩy ra đều có lý, còn trong cái thế giới này, có quá nhiều điều vô lý, vô lý quá."
tôi thấy em tôi có lý, có lý quá. chính tôi cũng thấy như vậy. và tôi nói với em tôi điều đó. rồi tôi không biết nói gì thêm, chỉ biết im lặng, rồi nói, nhưng chị mừng là em vẫn chưa bỏ mặt cái thế giới này, vì chị và gia đình, chúng tôi, we, hiện hữu trong thế giới này, chị và gia đình, chúng tôi, we, không hiện hữu trong thế giới kia của em. thật ra tôi nói những lời đó cho cả tôi nữa. thật ra tôi cũng thấy mình đang phải cố gắng lắm, là sự cố gắng hằng ngày, mới có thể hiện diện trong thế giới này.
tại sao? tại sao lại có sự khác nhau giữa tôi và em tôi? tại sao nó đi đến hoang tưởng còn tôi chỉ mới là sự dày vò? nó như nàng tiên cá, là ngư nhân nhưng phải đi trên đất bằng đôi chân đau nhức của loài người. tại sao tôi đã không mọc đuôi mọc mang như nó mà lại còn cái ân huệ được hụp lặn hụp lặn để nhìn mặt trời?
biology. genetics. tôi còn được một ít khả năng điều hoà hóa chất trong não bộ. một sự may rủi, hoàn toàn may rủi.
bây giờ đã là mấy giờ mà vẫn chưa chịu đi ngủ? bộ tưởng cứ thức khuya mất ngủ như thế này sẽ mang lại hứng thú gì sao? nó chả làm gì cho sự mòn chán, nó chỉ làm cho thể xác thêm mệt và đầu óc đã chậm thêm chậm. biết làm sao bây giờ, đã nằm ở đây gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không ngủ được. đầu thì vẫn lung tung những suy nghĩ lộn xộn, lời nói của một người, phản ứng như không phản ứng của một người khác, thèm muốn được chia sẻ, thèm muốn được nói với ai đó về những suy nghĩ nhỏ nhặt nhất trên đời, những suy nghĩ không liên quan gì đến cuộc sống, đến bất kỳ ai khác ngoài tôi. một sự chán nãn cùng cực. dẫn đến bất chợt cơn khùng, muốn xóa bỏ hết tất cả. hình như dạo này cơn trầm cảm đến ngày càng thường xuyên hơn trước. tưởng đâu đã qua giai đoạn đó, nhưng mấy năm nay dần dần phát hiện thấy mình trở lại giai đoạn lăn lộn, chiến đấu với bản thân. vài tháng gần đây phát hiện ngày càng phải cảnh giác hơn, cảnh giác tuyệt đỉnh, cảnh giác xuốt ngày và đêm. sự trầm cảm. nó không phải là con quái vật. nó là cái giếng sâu không đáy. rớt xuống là rớt, rớt hoài rớt hoài, rớt càng lúc càng nhanh, rớt một hồi thành như bị kéo, bị lôi xuống, làm tốc độ rớt xuống của mình trở thành nhanh hơn sức hút của trái đất gấp ngàn lần, mà không biết cái gì đang lôi mình xuống, chỉ biết mình đang bị lôi xuống và hoàn toàn bất lực vì cái đang lôi mình xuống nó nằm trong màng đen đang bao phủ. rơi xa quá rồi.
mà đang nghĩ, tại sao trầm cảm lại trở về vào lúc này. cái gì đã mở cửa cho nó vào? suy nghĩ một hồi thì phát giác, thật ra nó chả bao giờ ra khỏi nhà, nó vẫn nằm lì ở cái gốc xó của nó, chỉ thời hưng thịnh thì nó nhượng bộ, không gây chuyện không làm dữ, nhưng gần đây khi bị nhiều cú xốc và stress từ việc học, việc chồng, việc con, nó được thế làm loạn. loạn lắm rồi.
như vầy làm sao trị cho kẻ khác? làm sao trị cho kẻ khác khi chính cái đầu mình làm loạn? phải trị cho bản thân trước. phải dẹp loạn nhà mình trước nhỉ. từ từ, hãy từ từ suy nghĩ, phải kiếm cho được manh mối câu chuyện, tất cả câu chuyện đều có móc khởi đầu, dù nó không phải là sự khởi đầu thật sự, vẫn có thể dùng nó để bắt đầu.
có lẽ nên bắt đầu như thế này: "nhiều lúc em nghĩ để sống trong thế giới thực này khó quá, sống trong thế giới của em dễ hơn nhiều, vì tất cả sự việc xẩy ra đều có lý, còn trong cái thế giới này, có quá nhiều điều vô lý, vô lý quá."
tôi thấy em tôi có lý, có lý quá. chính tôi cũng thấy như vậy. và tôi nói với em tôi điều đó. rồi tôi không biết nói gì thêm, chỉ biết im lặng, rồi nói, nhưng chị mừng là em vẫn chưa bỏ mặt cái thế giới này, vì chị và gia đình, chúng tôi, we, hiện hữu trong thế giới này, chị và gia đình, chúng tôi, we, không hiện hữu trong thế giới kia của em. thật ra tôi nói những lời đó cho cả tôi nữa. thật ra tôi cũng thấy mình đang phải cố gắng lắm, là sự cố gắng hằng ngày, mới có thể hiện diện trong thế giới này.
tại sao? tại sao lại có sự khác nhau giữa tôi và em tôi? tại sao nó đi đến hoang tưởng còn tôi chỉ mới là sự dày vò? nó như nàng tiên cá, là ngư nhân nhưng phải đi trên đất bằng đôi chân đau nhức của loài người. tại sao tôi đã không mọc đuôi mọc mang như nó mà lại còn cái ân huệ được hụp lặn hụp lặn để nhìn mặt trời?
biology. genetics. tôi còn được một ít khả năng điều hoà hóa chất trong não bộ. một sự may rủi, hoàn toàn may rủi.
Subscribe to:
Posts (Atom)