Thursday, November 4, 2010

nhảm. lảm nhảm với bản thân

hôm nay cần trở lại góc xó. 

bây giờ đã là mấy giờ mà vẫn chưa chịu đi ngủ?  bộ tưởng cứ thức khuya mất ngủ như thế này sẽ mang lại hứng thú gì sao?  nó chả làm gì cho sự mòn chán, nó chỉ làm cho thể xác thêm mệt và đầu óc đã chậm thêm chậm.  biết làm sao bây giờ, đã nằm ở đây gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không ngủ được.  đầu thì vẫn lung tung những suy nghĩ lộn xộn, lời nói của một người, phản ứng như không phản ứng của một người khác, thèm muốn được chia sẻ, thèm muốn được nói với ai đó về những suy nghĩ nhỏ nhặt nhất trên đời, những suy nghĩ không liên quan gì đến cuộc sống, đến bất kỳ ai khác ngoài tôi.  một sự chán nãn cùng cực.  dẫn đến bất chợt cơn khùng, muốn xóa bỏ hết tất cả.  hình như dạo này cơn trầm cảm đến ngày càng thường xuyên hơn trước.  tưởng đâu đã qua giai đoạn đó, nhưng mấy năm nay dần dần phát hiện thấy mình trở lại giai đoạn lăn lộn, chiến đấu với bản thân.  vài tháng gần đây phát hiện ngày càng phải cảnh giác hơn, cảnh giác tuyệt đỉnh, cảnh giác xuốt ngày và đêm.  sự trầm cảm. nó không phải là con quái vật. nó là cái giếng sâu không đáy.  rớt xuống là rớt, rớt hoài rớt hoài, rớt càng lúc càng nhanh, rớt một hồi thành như bị kéo, bị lôi xuống, làm tốc độ rớt xuống của mình trở thành nhanh hơn sức hút của trái đất gấp ngàn lần, mà không biết cái gì đang lôi mình xuống, chỉ biết mình đang bị lôi xuống và hoàn toàn bất lực vì cái đang lôi mình xuống nó nằm trong màng đen đang bao phủ.  rơi xa quá rồi.

mà đang nghĩ, tại sao trầm cảm lại trở về vào lúc này. cái gì đã mở cửa cho nó vào?  suy nghĩ một hồi thì phát giác, thật ra nó chả bao giờ ra khỏi nhà, nó vẫn nằm lì ở cái gốc xó của nó, chỉ thời hưng thịnh thì nó nhượng bộ, không gây chuyện không làm dữ, nhưng gần đây khi bị nhiều cú xốc và stress từ việc học, việc chồng, việc con, nó được thế làm loạn.  loạn lắm rồi. 

như vầy làm sao trị cho kẻ khác?  làm sao trị cho kẻ khác khi chính cái đầu mình làm loạn?  phải trị cho bản thân trước.  phải dẹp loạn nhà mình trước nhỉ.  từ từ, hãy từ từ suy nghĩ, phải kiếm cho được manh mối câu chuyện, tất cả câu chuyện đều có móc khởi đầu, dù nó không phải là sự khởi đầu thật sự, vẫn có thể dùng nó để bắt đầu. 

có lẽ nên bắt đầu như thế này: "nhiều lúc em nghĩ để sống trong thế giới thực này khó quá, sống trong thế giới của em dễ hơn nhiều, vì tất cả sự việc xẩy ra đều có lý, còn trong cái thế giới này, có quá nhiều điều vô lý, vô lý quá." 

tôi thấy em tôi có lý, có lý quá.  chính tôi cũng thấy như vậy. và tôi nói với em tôi điều đó.  rồi tôi không biết nói gì thêm, chỉ biết im lặng, rồi nói, nhưng chị mừng là em vẫn chưa bỏ mặt cái thế giới này, vì chị và gia đình, chúng tôi, we, hiện hữu trong thế giới này, chị và gia đình, chúng tôi, we, không hiện hữu trong thế giới kia của em.  thật ra tôi nói những lời đó cho cả tôi nữa.  thật ra tôi cũng thấy mình đang phải cố gắng lắm, là sự cố gắng hằng ngày, mới có thể hiện diện trong thế giới này.

tại sao?  tại sao lại có sự khác nhau giữa tôi và em tôi?  tại sao nó đi đến hoang tưởng còn tôi chỉ mới là sự dày vò?  nó như nàng tiên cá, là ngư nhân nhưng phải đi trên đất bằng đôi chân đau nhức của loài người.  tại sao tôi đã không mọc đuôi mọc mang như nó mà lại còn cái ân huệ được hụp lặn hụp lặn để nhìn mặt trời?

biology. genetics.  tôi còn được một ít khả năng điều hoà hóa chất trong não bộ.  một sự may rủi, hoàn toàn may rủi.

4 comments:

  1. trong góc xó ấy có các bạn của em ngồi đấy
    chúng mình cùng thì thầm với cơn trầm cảm và với nhau
    mỗi đứa chúng mình nắm trong tay một viên đá nhỏ
    nó thấm cái vụ thầm thì này và chúng mình gom lại
    chúng mình sẽ đủ sỏi để chơi rải gianh
    "rải gianh, ăn con một chộp con đôi..."

    ReplyDelete
  2. chị so: hay. love. rải gianh có phải là đòn gánh không chị?

    ReplyDelete
  3. Ha ha, không em ạ, ừ em Quân chưa biết trò này của trẻ con ngòai bắc nhỉ, là trò rải sỏi xong tung một viên lên, chộp lấy mấy viên dưới đất, bắt được viên tung thì ăn mấy viên chộp được...:))
    Chúng mình cứ nhặt nhạnh sỏi rồi tự tung tự chộp tự ăn thôi :))

    ReplyDelete