hôm nay tôi bỗng muốn bật tiếng cười to.
bật tiếng cười to nơi chúng ngồi buôn chuyện kim móc áo, đám linh hồn mọn , một ổ gián già, một thế giới giăng bằng dây khinh bỉ, và khinh bỉ nhất là tôi.
tôi bỗng muốn ra về. về thắt cổ linh hồn thứ nhất. những linh hồn còn lại mang tang, đợi tôi bóp chết linh hồn kế tiếp, những linh hồn tỉnh táo, chúng dùng nỗi buồn để chuốt thành thơ khi không có thơ ở đó, trong chất đau chảy nhanh hơn máu. trong vòm đen con mắt, trong đám người lữ hành bằng bóng khói đêm, bằng tiếng thì thầm gạ gẫm nhận chìm, của nắng chói, ánh chiều tàn co ro, đều là gạ gẫm, như sợi dây xích oằn oại, cuống cuồng.
tôi bỗng muốn bật cười. cười nổ tung lồng ngực. cười tim đập vỡ toác một lần, nó rỗng máu chảy như gió qua núi lở. cho tắt tiếng cười triền miên vang vọng, cho tôi đi tướng dõng dạc trên mặt đường dài hết kiếp.
tôi bỗng muốn bật tiếng cười to.
đã gửi bản sạch lỗi chính tả vào email:)
ReplyDeleteđã post bản sạch lỗi chính tả trên blog. :)
ReplyDeleteMình thích bản sạch lỗi chính tả, nhờ có bản chưa sạch đã hay trước rồi :) Mình cũng thích cả font chữ nữa.
ReplyDelete