Sunday, June 27, 2010

những buổi gặp gỡ buồn tẻ

Hôm nay tôi kể bạn nghe về những buổi gặp gỡ buồn tẻ. Những cuộc gặp gỡ đã thành một thói quen.  Mỗi thứ sáu, sau giờ làm việc, họ đến quán cà phê ở góc đường, mỗi người đến từ phía khác nhau, người đàn ông mở cánh cửa nhỏ, người đàn bà lẳng lặng bước vào, qua những tấm đá lót sàn đến cái bàn ở góc quán.  Họ chuyên lục tìm những cái góc để ngồi--góc xó là nơi yêu đương của họ.

Họ kêu một bình trà, và một miếng bánh.  Họ chia nhau bình trà và miếng bánh, dù họ cũng không hiểu tại sao họ lại gọi như thế.  Người đàn ông không uống trà (không cả cà phê hay bia rượu), và người đàn bà thì chỉ thích uống cà phê, không thích uống trà, nhưng không hiểu sao cô ta lại đồng ý kêu bình trà.; Cũng không nhớ là ai đã ra ý kiến ấy, có thể là người đàn ông, và cô ta đã nghe đâu đó một câu hỏi rồi gật đầu chứ thật sự cô không nhớ người đàn ông đã hỏi gì.

Hôm nay họ gọi một miếng tiramisu.  Ban đầu người đàn ông không đụng đến, để nhường cho người đàn bà .  Đàn ông như thế cũng tốt.  Nhưng người đàn bà chỉ cầm cái nĩa chọt vào miếng bánh rồi đễ đó, lâu lâu lại cầm nĩa lên nhìn chứ không ăn.  Đến khi người ta tới dọn đi cái dĩa thì hình như người đàn ông đã ăn gần hết phần bánh.  Hắn nghĩ, hắn chỉ ăn đồ thừa thải, tại sao người đàn bà gọi bánh mà không ăn, cũng như bình trà, hắn đã châm trà cho cô mà sao không thấy cô uống, cô cầm ly lên nhắm lấy vị rồi để ly xuống lại trên bàn.

Thật phí. Nên hắn ăn phần còn lại, như hắn đang thay thế cho lẽ phải tha thứ cho hành động phí phạm của người đàn bà ngồi trước mặt hắn. Hắn là người đơn giãn, không cần có suy nghĩ gì trong đầu. Hắn có thể ngồi nhất định một nơi hằng giờ, không cần suy nghĩ gì cả, tâm trạng hắn lúc nào cũng tĩnh lặng như một bức tường trắng. Hắn không quá cần điều gì, không quá thiếu điều gì, cũng không quá ghét ai. Ai làm gì mặc họ, đối với hắn, người khác hạnh phúc hay đau khổ đều như nhau, vì nó không liên quan đến hắn. Như người đàn bà trước mặt hắn, hắn không cần cô ta lên tiếng, tại cần biết tại sao cô ta kêu trà nhưng không uống, cũng không thấy cô ta ăn tí nào miếng tiramisu (dù có thắc mắc, nhưng là sự thắc mắc thoáng qua, như một con ruồi bay phớt trước mặt hắn rồi mất dạng). Họ sẽ ngồi đến khi cả hai đã hết nhu cầu ngồi ở đó với nhau, người đàn bà sẽ lên tiếng, câu nói duy nhất của cuộc gặp gỡ và là báo hiệu chia tay, “Tôi phải đi washroom.” Người đàn ông gật đầu, trả tiền bình trà và miếng bánh, và ngồi đợi người đàn bà trở ra. Họ sẽ cùng ra cửa, và chỉ như thế, họ chia tay, đến thứ sáu tuần sau họ lại gặp nhau ở cái quán này. Nếu phải liệt kê những thứ mà hắn cần tới trên đời, thì đây là thứ duy nhất mà người đàn ông đã dần dà cần tới, tuy chinh hắn vẫn chưa biết điều này, vì nó vẫn còn đang xẩy ra hằng tuần, nó vẫn chưa bị đứt đoạn nên hắn vẫn chưa cần phải nhớ tới nó.

Còn phần người đàn bà, cô ta cũng không màng tới, vì cô ta không để ý đến điều gì ngoài việc lỗ mủi cô ta đang nóng, trời đang mưa, và cô ta đang không suy nghĩ được việc gì. Mắt người đàn bà mờ đi. Cơn buồn ngủ trở lại. Thật ra cô ta đang nghĩ, phải viết cho hắn một lá thư. Lý do? Không có lý do gì, ngoài việc cô ta đang ngồi đây, lúc nhìn lên không thấy hắn nên bất chợt hoang mang, lại hỏi, tại sao hắn lại không có ở đây? Nếu có thể đóng xập tất cả cánh cửa, bỏ hết bên ngoài những đòi hỏi và hệ lụy, của bản thân, của các mối quan hệ với đồ vật và cảnh vật, tôi muốn trùm chăn ép mình vào ngực anh mãi, cái ngực thỏm. Có quá nhiều nguồn sống, nhiều sức sống, một vạn ngàn cách sống khác nhau trên cỏi đời, tại sao chúng ta không thể sống như chúng ta muốn? Tại sao không có thể sống cho đúng con người mình? Sống như một người điên,một kẻ khờ, nhẹ dạ và cả tin trước mọi sự việc trên đời. Tại sao tất cả mỗi nụ cười không thể là niềm hy vọng? Tất cả hơi thở là yêu đương? Yêu đương liên tục tiếp nối nhau bước vào quán cà phê, tìm một góc bàn, và ngồi xuống. Ngồi xuống không làm gì, chỉ để tiếp tục thay phiên nhau thở ở một góc bàn. Nếu không đủ ấm, có thể dắt nhau ra ngoài đứng dưới ánh nắng của buổi trưa quá giấc. Tất cả những suy nghĩ này, người đàn bà ngẫm đi ngẫm lại trong đầu, cô cho chúng là những suy nghĩ bâng quơ, không có gì đáng chia sẻ, bất quá chỉ là những lời nói nhảm. Trong đó cũng có một phần là nhu cầu tự vệ. Có những thứ cô không cho ai biết tới về mình vì chúng chỉ duy nhất thuộc về cô, cô giấu chúng như chuột đồng giấu thóc. Người đàn ông ngồi trước mặt, họ đã cùng nhau đến quán này từ bao giờ cô cũng không nhớ, chỉ biết nó đã thành một thói quen. Chính sát hơn là người đàn ông đã thành một thói quen. Họ không bao giờ hỏi nhau những vấn đề cá nhân. Họ không cần biết đối phương từ đâu đến, làm việc gì, thậm chí có gia đình hay chưa. Họ không biết và cũng không có nhu cầu để biết gì về nhau, chỉ cần sự có mặt của đối phương vào mỗi thứ sáu lúc 3 giờ chiều tại cái quán này, rồi chia tay.

Tuesday, June 22, 2010

Sip, 2

Vài cái góc mình thích ở quán cà phê Sip. Hình chụp bằng phone.

















Monday, June 21, 2010

Sip Coffee House

Có chuyện gì để kể. Kể cho nhau nghe những suy nghĩ tạp nhạp trong ngày, hay không cần phải kể.

Ô, mà tôi có chuyện kể chứ. Tôi kể bạn nghe ngày hôm qua tôi phát hiện ra một quán cà phê mới, nằm ở ngã tư đường Ogden và Grand, vùng River West của Chicago, kề bên phía tây dòng song thành phố. Quán gọi là Sip Coffee House, mặt tiền nằm kẹt giữa những dãy nhà gạch kề sát nhau. Nếu bạn không cố tìm , bạn chắc chắn sẽ không để ý cái cánh cửa xinh xinh, gọn nhỏ kia. Đến trước cánh cửa nhìn vào quán, tôi còn ngần ngại, nghĩ rằng cái quán nhìn thế này chắc là rất nhỏ, không biết sẽ có chổ ngồi hay không.



Nhưng mở cửa vào trong rồi mới thấy một không khí hoàn toàn khác hắn với những gì mình suy đoán.

Trên đường ra phía sau bạn sẽ đi qua một cách cửa gỗ, nó mở ra sân patio ngoài trời, có những chậu hoa thật xinh và những tấm phong linh len ken. Ngoài đó có bàn ghế đậm mùa sương gió và vách tường phủ kín lá xanh um. Bạn có thể ngồi đây hút thuốc ngắm mây trôi, hay im lặng nghe tiếng phong linh rung rẩy cười.



 Khung gian mở rộng, nào là cái góc nhỏ gần cửa sổ với cái sofa màu quần quân đỏ thắm, lưng nó cong cong như một người phụ nữ đang nghiêng mình trên ghế dài, thật quyến rũ, làm bạn cũng muốn ngả mình bên cạnh người phụ nữ ấy. Nào cả một bức tường dài treo tranh và tranh, những bức tranh tôi thật sự muốn mang về.


Ở một phía tường còn có cái cầu thang, bạn có thể lên trên gác ngồi, nếu bạn cần sự riêng tư hơn thế nữa.



Ngồi bên trong không thích, bạn có thể mở cánh cửa đôi ra vườn sau ngồi. Ơ đó họ đã đặt những dãi ghế dọc theo bờ rào, có những bụi hoa li ti đang khe khẻ nở, những con rùa con thỏ bằng đá ngồi yên trong tĩnh lặng với bạn dưới gốc cây táo lùn tịt đang bắt đầu ra trái.

Bà chủ quán, theo khác thường kể, là một người nhỏ con, tóc ngang vai, tên Nancy. Bà ấy rất thích làm quen nóichuyện với khách, và bà có nhiều người khách quen, không ít kẻ là những người đàn ông đang đeo đuổi bà.

Trong cái thành phố chật xe nhiều xi măng và đầy dẫy các bức tường gạch này lại lọt thỏm một thế giới an bình thanh lặng đến mê hồn.

***Tất cả hình ảnh trên đều lấy từ http://www.yelp.com/biz/sip-coffee-house-and-garden-chicago *******

Ltrs to self

Dear self,
I just want to say, I miss you. That’s all.

Love,
q.


Dear q,
Thank you for thinking of me.


Best,
self.


 Dear self,
Please don’t thank me for thinking of you. You’ll end up thanking me a lot. I just need to know you’re still there.

Love,
q.



Dear q,
I’m still here.

best,
self.


Dear self,
I am glad.  Are you busy?

q.


Dear q,
A little bit. 

self.


Dear self,
That's okay.  I can catch you later then.  I can wait.  Waiting is a virtue.

q.


Dear q,

Thanks.  But, I should clarify, patience is a virtue, not waiting.  Waiting just makes your heart hollow.

Best,
self.

Sunday, June 20, 2010

vài sinh hoạt về đêm

Đêm tôi ngồi đợi.
Bụng đau, cái đau tiền phong, cái đau báo trước kinh niên.
Làm tôi thèm.
Thèm vị ngọt. Thèm ăn cam.
Thèm nghe anh hát, tiếng anh thỏ thẻ với bức tường, với cái giường, với khung cửa sổ và những chậu hoa xương rồng tôi vô tình thờ ơ chúng héo rụi, như thể anh đang thay lời tạm biệt, thí dụ bây giờ tôi phải đi, tôi phải đi.
Bây giờ tôi lại thèm im lặng ngồi nhìn anh thở. Tôi thèm nhìn anh đắm đuối nhìn tôi. Tôi thèm cắn lên đầu vú của anh, đầu vú da khô thiếu nước. Tôi thèm anh cắn tôi. Tôi thèm . Tôi thèm như thế. Tôi thèm như thế anh đi.

---

này người yêu, tôi yêu cầu bạn vẽ những con mèo.
Chúng ầm ĩ dí nhau khắp phố
rồi nối đuôi cuộn tròn bên khung cửa èo uột sáng.
___

Ngày chúng tôi hành hạ nhau bằng lời xiên xỏ,
chì chiết chà đạp nhau.
Đêm chúng tôi tiếp tục hành hạ nhau
bằng những cái tát
vào mông,
bằng lời lẽ tục tằng thô bĩ
vụt khỏi khả năng kiểm soát của miệng và răng
chúng đang bận cắn nhau cho phụt máu.
Chiến thắng là cái chết của đối phương.

kìa con ốc sên đang bò ngang vú*

tôi đang ngồi giữa phố, dưới ánh nắng của ngày sắp về chiều. tôi ngồi giữa phố và thèm được hóa thân thành khói, ừ cứ như thể xác tôi được bốc hơi thành khói, khói như ai thở nhẹ, chỉ cần cơn gió thoán cũng đủ đẩy tôi đi xa.

khủng hoản hôm nay bắt đầu từ những cái mặt nạ, và con ốc sên đang bò qua vú. nó làm tôi nhớ ra mình không có vú, chỉ có hai trái xoài lơ lửng mọc ngang thân cây tôi. vâng, người ta cứ tưởng chúng là xoài, cứ thò tay hái bẻ rồi cắn xé. làm tôi không có vú. tôi muốn được có vú.

tôi đã ngồi ở đây lâu lắm rồi. cũng không nhớ bắt đầu từ bao giờ. chỉ nhớ sáng nay tôi như bị khùng, tôi phát điên, tôi đập hết những cái mặt nạ treo trên tường, một ngày tôi mang bao nhiêu cái mặt nạ, mỗi cái cho mỗi người, người mới quen tôi đeo một cái, người không quen tôi đeo một cái, người thân quen tôi đeo ít nhất hai ba cái, tôi dần như đã thành cái hình nộm, ít nhất là một con rối biết cười, tôi cười răng súng, cười lở miệng rách môi. tôi cười và muốn thẻo miệng đang cười. tôi muốn đập nát bản mặt mình và nhét nó xuống vũng sình với cức. nếu tôi không thể lập tức bay lên như khói, hay tan biến như khí bổng. khí bổng là cái gì tôi chả biết, chả cần biết, chỉ cần biết nó nhẹ và nó có thể bay. một ngày nào đó, tôi sẽ làm được điều này. tôi tin rằng vũ trụ rất tinh hoa, vũ trụ đầy sinh lực và hy vọng, nó sẽ cho tôi cơ hội bắt kịp một luồn khí nào đó đang trôi ngang thế giới tôi đang sống và tôi sẽ cưỡi nó như cưỡi sóng, như trên làn gió tây nam tôi sẽ có một nơi nhất định để đi. hoặc tôi phải chết đi rồi đầu thai lại. nếu tôi phải trở lại thế giới này, tôi muốn được đầu thai làm bọ. hay một vật vô tri như cây cột đèn, hay một cọng rác. hay một cái váy xanh màu cức ngựa. và đôi dép dẹp.

tôi ngồi ở giữa đường này đã khá lâu. xe thì cứ chạy, tôi đâu có chiếm bao nhiêu là chỗ. xe chạy quanh tôi như giao thông vòng quanh cái bồn binh. không cần người chỉ huy xe cộ. xe chạy theo hướng đầu và mông tôi quay. tôi quay vì tôi chán. bạn thử ngồi đợi cái thể xác mình tan, bạn sẽ chán, và bạn sẽ thấ phải cần làm điều gì đó trong lúc chờ đợi, rồi mông bạn sẽ tự tìm về nơi đầu bạn đang nằm trên cổ, cứ thế.


người đàn bà không có vú
trỗ hoa đậu xoài dưới bờ vai,
đã thôi gầy guộc,
rên rỉ nỉ non, hãy về với hoang dã
hãy làm tình
như loài thảo mộc,
như con ốc sên đang bò ngang vú
nõn nà.



*hình ảnh lượm trên fb. của một người bạn tôi không quen.

Saturday, June 19, 2010

làm sao để sống tốt và cách tôi chào tạm biệt

Bạn thân mến,

Tôi muốn hỏi bạn, một người sống tốt là sống như thế nào? Tôi hỏi, vì tôi muốn sống tốt, nhưng tôi không quyết định đượt, sống tốt là như thế nào, vì mỗi khi nghĩ đến câu hỏi này, tôi cứ nghĩ, cái định nghĩa sống tốt phải kèm theo phần sau là sống tốt cho ai. Thoạt đầu tôi nghĩ đơn giản, rằng sống tốt là tốt cho mình. Nhưng cuộc sống không phải chỉ có tôi, nên không thể sống tốt cho một mình mà không tốt cho người khác. Như thế đó, tôi cứ lẫn quẫn với câu hỏi mà tôi không biết làm sao để trả lời.

Tôi còn rất nhiều câu hỏi nữa, thí dụ như tại sao người ta thương tôi, và tại sao người ta không thương tôi? Tại sao có những lúc tôi đa dạng và hấp dẫn, còn lúc khác thì tôi nhàm chán và tẻ nhạt như tô cơm nguội, loại cơm mà phải bị bỏ đói thật lâu mới thèm ăn? Sao tôi lúc nào cũng chú ý đến suy nghĩ của kẻ khác về mình? Tôi tự an ủi rằng tôi không phải như vậy, nhưng tôi biết, mình thật ra rất là như vậy, còn hơn như vậy. Có lẽ vì thế mà tôi lúc nào cũng tò mò muốn biết kẻ ngồi đối diện tôi đang nghĩ gì, nhất là những lúc kẻ ấy im lìm, mắt nhìn vào đâu đó cách tôi thật xa. Tôi bổng dưng rối loạn, đứng ngồi không yên. Tôi muốn hỏi người ấy, này bạn, bạn đang nghĩ gì thế? Bạn cho tôi biết với có được không? Cũng như những lúc tôi thèm được đi chơi với bạn, tôi sẽ không ngần ngại hỏi bạn ngay, tôi đi với có được không? hay, chúng ta đi nhé, đi đi. để hỏi câu hỏi này, cho tôi đi với, mà không quá mức van xin, vì người lớn mà thốt một câu năn nỉ van xin như thế thì rất là khó chấp nhận, nó tội nghiệp gần như đáng khinh bỉ, tôi đã phải tốn một thời gian thật dài để tập luyện. Tôi đã phải luyện cách hỏi đúng lúc, không thể xê nhích dù chỉ một giây lát. Thường thường thì tôi sẽ hỏi vào lúc tất cả (tôi với một hoặc hai người) đang cười, và tôi phải là người làm tất cả cười, vì một câu nói đùa, một câu chuyện cười, hay một động tác hài hước chẳng hạng. Và khi mọi người đang trong trạng thái vui tươi ấy, tôi sẽ chen vào câu hỏi bọc lớp năn nỉ dầy cộm phía dưới, bạn sẽ làm gì, cho tôi theo với, một cách rất vô tư, và họ, vì họ đang còn say với những tiếng cười, họ sẽ không nhận ra sự thật tội nghiệp ấy, họ sẽ thấy câu hỏi rất ư là bình thường, họ còn tưởng câu hỏi chứa đựng một chút gì đó giống sự tự tin, và họ sẽ ừ, thì đi nhé.

Hôm kia tôi kể cho bạn tôi, rằng tôi sợ những lúc chia tay, dù chỉ là sự chia tay hằng ngày. Tôi ghét phải nói lời tạm biệt, với bất cứ ai, dù rồi ngày mai tôi sẽ gặp lại họ. Bạn hỏi tôi, tại sao vậy? Tôi cũng không biết. Tôi vừa đùa vừa thật với bạn, vì đó là di sản của cha tôi để lại. Chúng tôi bật cười. Rồi tôi hỏi bạn, bây giờ bạn đi đâu, tôi chở bạn đi. Sau đó chúng tôi đã đi uống bia ở một cái quán khá rộng. Bên trong quán có một cái sân ngoài trời, chiều về họ đốt những đóm lửa nho nhỏ để đuổi muổi. Chúng tôi uống đến cả hai đều ngần ngà say mới ra bến đón xe điện về. Đến khi say thì tôi đã có thể chào bạn tôi tạm biệt, vì trên đường về nhà, tôi đã có men rượu để trấn an.

Monday, June 14, 2010

sự lang thang nguyên sản của nơi này

tôi viết về chuyến đi của bạn như thế này:

cái bạn mang đến là thức ăn bồi dưỡng cho người anh em ký sinh của tôi-
một cái mông không hình thể mọc ngang từ lồng ngực.
tôi là ký chủ.
chắc chắn như tiếng mưa rơi không cần thông dịch*,
tôi thì cần, vì
tôi chỉ là ký chủ.

Những buổi chiều lộng gió, tôi đi qua thành phố ngợp người, ngớp từng cụm mây xám như kẹo bông gòn và nhớ tới bạn. tôi phát hiện tôi đã ngộ nhận nhiều câu hỏi. chúng không phải của tôi, nhưng tôi cứ bỏ chúng vào túi làm của riêng. tôi khoái chí ngắm nghía chúng rồi mơ mộng về chúng. chắc bạn đâu biết điều đó, phải không? khi bạn hỏi về gió, tôi đã nghĩ ngay đến những dấu tích, rác, và yêu đương. tôi lẩm nhẩm trong đầu câu trả lời của tôi cho bạn, rằng bạn này, gió ở đây mang nhiều dấu tích của rác và sự yêu đương. nó mát đến rợn người. nó sẽ làm da thịt trên người bạn thôi còn là da thịt, thôi còn thuộc về bạn. gió ở đây sẽ biến đêm thành da thịt bạn ạ. và chữ. chữ ở đây cũng là da thịt. ở đây người ta thường xuyên làm điều mà chỉ có thượng đế làm. người ta nói, chữ sẽ thành lời, và lời thành da thịt. người ta nói, tim tôi đau, da thịt tôi rạn nứt, tức thì da thịt họ sẽ rỉ máu và bạn sẽ nhói đau dùm cho con tim bệnh hoạn. ở đây không thiếu những bệnh hoạn.

rồi bạn lại hỏi tôi về mây. mây ở đây không trôi,nó cứ lơ lững đợi chờ, chúng kiên nhẩn đứng lại một nơi đợi người nào ấy, bất cứ ai, ai cũng được, chỉ cần giơ tay gom chúng lại như người bán kẹo gạt những nhúm đường đã được phun nóng. rồi người ta ăn mây như ăn kẹo. tôi nghĩ như vậy là đúng nhất, vì mây không phải để ăn thì làm gì? tôi nghĩ vậy.

ở đây mây không lang thang như những nơi khác. ở đây sự lang thang nằm duy nhất ở dưới móng tay dầy đất, những con người mang kiếp côn trùn, họ sinh ra từ đất ẩm ướt nên luôn thoát mùi của rụt nát và hồi sinh. chỉ có họ mới thuộc về lang thang đích thực. những thứ lang thang khác bạn thấy trên đường, chúng chỉ là sự mạo nhận, thèm muốn được chôn vùi. hoặc thèm muốn được một ai đó le lưỡi luồn vào miệng.

à, và tình yêu. tình yêu như hạt giống trôi, nó cách kẻ đã nhả ra nó một ngàn cây số vẫn nẩy mầm, bạn nhớ không? đó cũng là sự lang thang nguyên sản của nơi này.


*một bài mini của Trần Dần.

Saturday, June 12, 2010

Monday, June 7, 2010

Each day is a kiss

Each day is a kiss
with no response,
But I know, it's a kiss.
Just as you’ve done for forty 1 years
the kisses you’ve sown
Into the walls, the windowsills,
The way our children crackled laughter
When they were still children,
The way they still do.

Each day I have a task.
I count how many kisses given
And how many received.
I say, “Sweetheart, how many kisses will you give me today?”
And in your silence, I write down: a thousand.

Each day we measure time not by hours
Or even days,
but by kisses,
like puddles of rain—
we wait to become air.