Đêm tôi ngồi đợi.
Bụng đau, cái đau tiền phong, cái đau báo trước kinh niên.
Làm tôi thèm.
Thèm vị ngọt. Thèm ăn cam.
Thèm nghe anh hát, tiếng anh thỏ thẻ với bức tường, với cái giường, với khung cửa sổ và những chậu hoa xương rồng tôi vô tình thờ ơ chúng héo rụi, như thể anh đang thay lời tạm biệt, thí dụ bây giờ tôi phải đi, tôi phải đi.
Bây giờ tôi lại thèm im lặng ngồi nhìn anh thở. Tôi thèm nhìn anh đắm đuối nhìn tôi. Tôi thèm cắn lên đầu vú của anh, đầu vú da khô thiếu nước. Tôi thèm anh cắn tôi. Tôi thèm . Tôi thèm như thế. Tôi thèm như thế anh đi.
---
này người yêu, tôi yêu cầu bạn vẽ những con mèo.
Chúng ầm ĩ dí nhau khắp phố
rồi nối đuôi cuộn tròn bên khung cửa èo uột sáng.
___
Ngày chúng tôi hành hạ nhau bằng lời xiên xỏ,
chì chiết chà đạp nhau.
Đêm chúng tôi tiếp tục hành hạ nhau
bằng những cái tát
vào mông,
bằng lời lẽ tục tằng thô bĩ
vụt khỏi khả năng kiểm soát của miệng và răng
chúng đang bận cắn nhau cho phụt máu.
Chiến thắng là cái chết của đối phương.
Better than Ryler Dustin's!:)
ReplyDeleteyou just say that because you like getting lost in Chicago. :)
ReplyDelete