Sunday, May 22, 2011

những cơn lửa

tôi đang tưởng tượng những cái tô nằm chồng
chất trong sink, nồi canh bên cạnh đang thiu dần,
là một loại nghệ thuật sắp đặt.

sáng mai, những cái tô sẽ vẫn còn
chất trên đó, nồicanh thiu sẽ vẫn nằm
i trên lò, kiểu như nó vẫn đang chờ tôi
bật lửa.

tôi tưởng tượng một cơn lửa cháy rực rở
cháy thành tro những hình thể
ngày nào cũng lan tràn, lấn áp. tôi sẽ phóng lửa
đốt hết.

hoặc tôi sẽ đập chúng tan tành,
bằng một cơn phẫn nộ đủ để nổ tung vũ trụ,
a big bang,
and life can begin anew.

but instead, my anger folds itself
into patterns on my body, and nothing
happens.
i stand
for a long time
looking,
just looking.

Saturday, May 21, 2011

cutest drunken cook




what everybody should do every sunday for brunch.

Lola




Tuần rồi có chút thời gian, ghé chợ đồ cũ, đi rong, tìm những thứ lỉnh kỉnh. Radio của chợ hát bài này, nghe rất thích, hỏi mấy người bán đồ bài này tên gì để lên mạng tìm.  Hình như nghe lần thứ hai khi ở nhà cảm giác không như nghe lúc đang lang mang ở chợ.

Monday, May 16, 2011

một ngày nào đó

Tôi tin vào những đầu ngón tay chai, khả năng mở rộng thế giới của chúng.  Nửa năm sau ngày tôi ba mươi tuổi, tôi quyết định tự học chơi đàn guitar.  Chỉ mới tập chơi note nhạc được hai tuần mà những đầu ngón tay của tôi đã bắt đầu chai đi.  Chúng không đau, chỉ rưng rưng cho tôi biết chúng đang hiện diện vào mọi thời khắc trong ngày.  Tôi tự hào về những đầu ngón tay chai của mình , vì chúng mang tới cho tôi sự hào hứng, niềm tin rằng một ngày không xa lắm, tôi sẽ có thể cầm cây đàn lên và đàn một bản nhạc yêu thích.

Tôi tin thế giới này luôn luôn mỡ rộng, trong đó điều đáng sợ nhất là sự hạn hẹp với chính bản thân, cho nên tôi phải tự học đàn, để những ngón tay chai nhắc nhở tôi rằng mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.   

Một ngày nào đó, tôi sẽ có thể tự đàn tự hát hết ngày và đêm.

the conversation has yet to start

There is nothing to talk about today.  The conversation has yet to start, so of course there is no talking.  What is it about talking, a projection of thoughts, that make your ideas clear and your thoughts less opaque to yourself?  At least to me.  Stuck with myself, my thoughts run and run in a circle, they never get anywhere and they never become anything more than what they are, thoughts that run around in a circle. 

Today I am wearing white.  I don't wear white, usually, but today I am wearing white, to mourn, and to celebrate.  Not really.  Maybe I should be more concise.  I wear white today because I want to mourn and want to celebrate.  What, I don't know.  I want to mourn many things.  My paranoid self, for example.  My fear of my paranoid self, for another example.  My complete and exceedingly tiring tendency to self-destruct.  My boredom.  My ability to put up with boredom.  I keep writing boredome.  As if boredom itself is a dome that's going to suffocate me to death in five minutes.  Except it's not a dome, and I am not dead.

I am going to see a therapist.  I am going to get a tatoo.  Magnolias blooming on my shoulders.  From my body beautiful things should grow.  Instead of what?  Instead of storms.  Mini storms that wreck my head and leave me ravaged and empty.