Tuesday, November 24, 2009

Hình anh chụp thiếu bóng tôi

We have grown old, you and I. Our bodies sag, our hearts heavy, and we are no longer brave enough to love so passionately. Your photographs, they don't tug at me like they used to. You've gone soft. Your pictures are sagging like your belly (I would imagine; I have never seen your belly naked). They're pretty pictures of pretty people in pretty poses and pretty places, but they are bland, bland and no texture. That's it. That's what's happened. Perhaps I should ask you why, why you've lost your edge, your kick, your punch, but I don't care enough, maybe because I'm not brave enough, but probably because I prefer to imagine that it's because of me. That's what has happened. I am not there in the way you see the world, and my absence has flattened your view of it.

Hình anh chụp thiếu bóng tôi.
Thiếu tôi thỏ thẻ lên bờ môi.
Môi mềm như trăng thu bàn bạc,
Vụng về tan loãn hết thôi.

Wednesday, November 4, 2009

Quanh tôi có nhiều người chết

Này bạn, sao hôm nay quanh tôi thật nhiều người chết, còn bạn thì im lìm. Sự im lìm của bạn làm tôi cong người, tôi tưởng tượng nó có thể làm cong cả thanh sắt, huống chi là tôi. Mà bạn đang muốn gì? Bạn hãy nói cho tôi biết, bạn muốn gì nào, tôi năn nỉ bạn, được không? Tôi đã làm tất cả việc tôi có thể làm. Bạn muốn gần, tôi thật gần. Bạn muốn xa, tôi dừng lại buôn bạn ra. Bạn muốn sự im lặng kéo dài, tôi cũng chịu, tôi chịu hết, chỉ cần bạn mở miệng nói với tôi một tiếng, một tiếng nói thôi, đã không cần phải thành lời. Đã thật lâu, thật lâu lắm, chúng ta ngồi với nhau trong căn phòng này. Chỉ một mình tôi nói. Tôi nói về tất cả, kể với bạn tất cả. Tôi có nhỏ nhẹ, có hộc hạch, có kêu xin, năn nỉ, trách móc, giận giữ, và luôn cả bỏ lơ, tất cả chỉ để bạn cho tôi một tiếng nói, một phản ứng, để tôi biết bạn đang còn ở bên tôi, nhưng sao bạn không lên tiếng, sao bạn cứ ngồi im nhìn tôi với đôi mắt trống, bạn đang có ở đó không?

Bạn thấy không, những người chết, người ta bảo họ đã chết, nhưng họ có chết đâu. Tôi đã sống với những người sống-chết kia mấy chục năm nay, tôi thấy họ đi đứng bình thường, ăn uống yêu đương như khi họ còn là con người sống. Người sống-chết đầu tiên tôi sống chung, là ba tôi, quả là một khổ sở. Lúc đó tôi chưa biết người ta vẫn sống khi người ta chết, nên tôi vô cùng sợ hãi những lúc ba tôi đi vào nhà hay đứng trước cửa đợi tôi. Nhất là những buổi chiều cửa nhà mở và tôi nghe tiếng ba gọi tôi, như những hôm ba đi làm về thường hay mở cửa rồi gọi xem tôi có ở nhà không.

Nhờ ba tôi mới phát hiện rằng cái chết chỉ là sự thay đổi trạng thái của năng lượng, từ một con vật tĩnh lượng chúng ta biến thành một khối động lượng. Bạn thắc mắc phải không, sao người sống lại có thể là tĩnh lượng vì họ lúc nào cũng dời đổi, hành động. Vâng, xem ra chúng ta rất năng động, làm rất nhiều điều, xây rất nhiều thứ, nhưng những thứ chúng ta làm ra chỉ là những thứ chết. Chúng hoàn toàn vô dụng trong hoá trình tiến hoá của loài người. Những con người sống chỉ có thể thật sự tự hào về hai thứ duy nhất là trẻ con và tình yêu, mà bạn xem, chúng ta có nỗ lực bảo vệ chúng tốt đẹp không? Con người sống trong chúng ta cứ như một con sâu bướm nằm mãi trong kén dầy cộm, được kết tụ bằng bao nhiêu là chằng chịt của văn hóa và lịch sử, mà dễ sợ nhất là lịch sử cá nhân. Chúng ta cứ ung dung co người trong kén như thế cho đến chết, chết đi rồi thì kén rã, nó thành tro thành bụi, lúc đó con người sống mới thực sự mở mắt, tung cánh bướm mà bay. Cho nên chết rồi ba tôi mới nói, mỗi người chúng ta là một con bướm, chúng ta cứ mãi lo đi dưới đất mà quên rằng chúng ta có thể bay. Mơ mộng là cốt bướm đang trỗi dậy, ba nói thế. Khi người ta chết đi, họ có thể đi những nơi mà lúc còn sống họ thường mơ được đi, yêu cho trọn những tình yêu dang dở, và sống cho lý do chính đáng như những thúc đẩy của bản thân. Cuộc sống sau khi chết vui nhộn và thỏa mãn. Cho nên chúng ta khi chết mới trở thành đáng nhớ.

Bạn, khi nào thì chúng ta mới có thể sống theo thúc đẩy của bản thân?