Một buổi tối tôi đang chìm trong bình yên giấc ngủ của kẻ khác, tôi lại nhớ bạn. Sự tình cờ. Sáu năm trước, sau khi tôi đi khỏi nơi ấy, về lại cái thành phố này, cũng một đêm chìm trong giấc ngủ của kẻ khác, tôi lục tìm và rốt cuộc phát hiện rằng bạn cũng đã dọn về thành phố này, cái thành phố lẽ ra chỉ có tôi.
Tôi nghĩ, cho đến ngày tôi chết, tôi sẽ nhớ thật rõ từng chi tiết của buổi chiều hôm ấy. Không, tôi chẳng nhớ gì về đoạn phim, hoặc có ai đã cùng ngồi trong căng phòng chiếu phim với chúng ta. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã đến đó vì bạn, vì tôi biết bạn sẽ ở đó, và tôi đã biến thành một khúc gỗ trước sự hiện diện của bạn. Trước đó chúng ta đã liên lạc qua email. Tôi đã tỏ tình. Chắc bạn thấy tôi rất tội nghiệp, một con bé thật ngây ngô, vụn về và quê mùa hết sức. Tôi nhớ bạn ga-lăng lắm. Sau khi xem phim xong, bạn đã cùng tôi tản bộ về nhà. Trời lúc đó khuya, tối đen nhưng thoán mát lạ kỳ, không khí của một bầu trời sắp đổ đợt mưa xuân. Khi đến ngã tư đường, tôi nhớ mình cứ nhìn ngọn đèn đường chăm chăm, ra lệnh cho nó phải đỏ, đỏ đi, để tôi được đứng lại với bạn thêm tí nữa. Đi bên bạn tôi chẳng suy nghĩ được điều gì, chẳng biết chung quanh mình ra sao. Lúc đó, thế giới có nổ tung chắc tôi cũng đã không hay biết. Chỉ biết tim mình như đang muốn tông chạy khỏi lòng ngực, và trong tâm trạng đang nỗi cơn nội chiến, giữa thèm muốn được nắm tay bạn, hít mùi nước da ngâm nâu của bạn, và sự hèn nhát, cái sự hèn nhát được sắp đặt trong tôi từ rất lâu đời.
Rốt cuộc thì bạn đã đi London. Và tôi vẫn ra ngồi quán càphê đợi ngày bạn về. Nhưng bạn biết không, có quá nhiều sự việc xẩy ra trong lúc tôi ngồi đợi. Một đàn kiến đã bò lên người tôi, bọn chúng cắn vào da thịt tôi đau điến. Tôi vẫn không hiểu tại sao chúng lại cắn tôi. Chỉ có một lần, tôi nhớ rồi, một buổi trưa dư nắng lâu lắm rồi, vào cái năm đầu tiên tôi đến nơi ấy, tôi có đứng nhìn một đàn kiến bò qua khung cửa sổ, một số đã mất mạng trong bát nước ai đặt ở dưới tường nhà, và tôi đã đứng nhìn chúng ngoậy ngọ đến chết. Sau đó tôi có làm một bài thơ, để ghi lại hình ảnh bò ngang cửa sổ của một số con kiến và cảnh tượng chết đuối của một số khác, nhưng bài thơ rất dở, bạn tôi đã nói như vậy.
Tất nhiên tôi vẫn ngồi cho chúng cắn. Tôi phải đợi bạn. Chúng cắn tôi sưng phù. Người tôi phồng lên như cái bong bóng. Đến nỗi tôi không còn nhận ra mình được nữa. Lúc đó tôi mới đứng dậy ra về, vì tôi nghĩ, nếu chính tôi còn không nhận ra mình thì sao bạn có thể nhận ra tôi, khi bạn từ London về, đến quán tìm tôi, bạn sẽ chẳng thấy tôi đâu, chỉ có một cái bong bóng khổng lồ ở góc quán. Rồi bạn sẽ nghĩ gì? Bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ thất vọng không? Thất vọng của bạn có được lộ qua nét buồn nào không?
Chắc tôi sẽ không chịu nỗi, nếu phải chứng kiến sự thật vọng ấy, nên tôi đã ra về. Tôi muốn viết như vậy, chứ thật sự sự hèn nhát đó là cho chính tôi. Tôi không dám ngồi cho đến lúc bạn về, vì bạn sẽ không tới, và tôi sẽ phải, nhưng không đủ can đảm để đợi mãi.
Bây giờ tôi phát hiện bạn đang ở thành phố của tôi. Thế là cái thành phố chật nít người này, trong đó có bạn. Điều này mang đến sự thấp thỏm bất ổn cho tôi. Những buổi sáng, những buổi trưa, những buổi chiều, chúng không còn có thể bình thản trôi như nước.
Trong những lúc đen tối nhất, khi tôi một lần nữa (đã hơn một ngàn lần) nhìn thấy mình là một cái bong bóng khổng lồ sưng phù, tôi vẫn ý thức được những điều tốt đẹp mà mình đang có trong cuộc đời, dù ý thức này không giúp biến tâm trạng tôi tươi sáng hơn. Tôi vẫn có nhiều lý do để cảm ơn cuộc đời, và bây giờ, tôi lại có thêm một lý do nữa, đó là sự hiện diện của bạn trong cái thành phố chật nít người này.
Showing posts with label Kẻ lạ mặt. Show all posts
Showing posts with label Kẻ lạ mặt. Show all posts
Wednesday, June 15, 2011
Wednesday, February 9, 2011
Thời kỳ lạ đi theo nụ cười
Hôm qua, phải công nhận hôm qua là ngày của thời kỳ lạ. Hôm nay lạ khác. Hôm nay đã tóm được những chiếc váy màu sắc rực rỡ, sẽ gửi bạn xem. Rực rỡ hơn mùa xuân nữa bạn ạ.
Vì bạn mà tôi không thèm thay đồ, và tôi giữ luôn những ngón tay. Cảm ơn bạn ghé thăm, còn mang thức ăn cho tôi nữa. Tôi không có gì tặng bạn, thôi sẽ kể bạn nghe về nụ cười.
Bụng hắn cồn cào. Hắn đi chân thấp chân cao, đi như đang say. Thật ra hắn không say. Linh hồn hắn đang bị gió làm nghiên ngã. Hắn khóc, nước mắt hắn màu đỏ hoe, hắn nhìn thấy thế. Hắn khóc ròng, khóc tức tưởi, miệng lập đi lập lại con số ba mươi. Ha có chuyện gì đã xẩy ra lúc hắn ba mươi tuổi? Chỉ một mình hắn ngồi giữa hàng ghế dài. Người ta không muốn hắn ngồi đó. Người ta lẩm bẩm với nhau, kéo hắn đi đi, hắn cứ ngồi đó, có chuyện gì ai chịu trách nhiệm? Nhưng không ai dám đến gần để kéo hắn đi. Người ta xum quanh hắn, khuyến khích, anh đi đi, có người đang đợi anh kìa, rồi người ta chỉ về phía chiếc ghế ngoài đường. Hắn nhìn lên, chỉ thấy những cái bóng mù mờ. Ai, ai đang đợi tôi? Người ta nói, bạn anh đó. Hắn lắt đầu, nói, tôi không có bạn. Người ta lại nói, vợ anh kìa. Hắn vò đầu, châu mặt lại suy nghĩ, rồi chậm rãi lắt đầu lần nữa, tôi không có vợ, chỉ có một nhiệm mầu... hắn bỏ dỡ câu nói nửa chừng, không nhớ ra được hắn đang muốn nói chữ gì kế tiếp. Miệng hắn hình như không còn nằm trên mặt hắn nữa, nó đã đổi chủ từ hồi nào hắn không biết. Rồi hắn khóc tiếp. Khóc tức tưởi. Nước mắt màu đỏ hoe. Sao nước mắt cứ màu đỏ hoe? Có một người trong đám người ta không chịu được nữa, bước tới gần hắn, đặt tay lên vai hắn và nói, đừng khóc nữa, chúng ta hãy ra ngoài kia ngồi rồi anh kể tôi nghe về mầu nhiệm của anh, đi. Hắn ngước nhìn khuôn mặt của người lạ kia. Người kia đang nói gì nhỉ? Hắn nhận lấy cánh tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng, không xô đẩy, và kẻ ấy đang cười. Hắn thật nhớ những nụ cười. Lâu lắm rồi, hắn đã không thấy được những nụ cười. Hắn nhớ những nụ cười đến muốn khóc. Nhiều hôm hắn nhớ quá, nhớ đến không chịu được, hắn tự bật cười, cười hô hố, sặc sụa, vừa đi vừa cười, ngồi đứng hắn đều cười, hắn rủ người ta cười chung với hắn, nhưng chả ai thèm cười. Hắn muốn nói với những ánh mắt đang cố xa lánh kia rằng hãy cười đi, cười chung với hắn, thế giới này là một thế giới rất hài hước, trái đất đang cười, cây cối đang cười, vũ trụ trăng sao ngoài kia đang cười, tại sao chúng ta không cười. Trong ký ức sâu thẳm của hắn có lai vãng một nụ cười. Hắn không nhớ ra là của ai. Chỉ nhớ nó xa xăm, nhớ nó ôm ấp hắn, nó nóng rang, làm hắn tưởng tượng mình đang nằm trong ổ của một con gà mẹ. Xung quanh hắn cũng chật chội như thế, như một con gà đang ngồi trên hắn, chật chội nhưng vừa đủ. Vừa y. Rồi vỏ hắn vỡ, một bàn tay đã lôi hắn đi, ký ức nụ cười cũng biến mất. Hắn khóc òa. Lại khóc òa. Mầu nhiệm, hắn đang muốn kể cho kẻ lạ kia về sự mầu nhiệm và nụ cười của hắn. Hắn muốn nói, tôi đã có một nụ cười bạn ạ, tôi sẽ kể bạn nghe, nó nóng rang như gà ấp trứng. Để kể câu chuyện ấy, hắn chậm rãi đứng dậy, cẩn thận không để mình nghiên ngã theo gió bạt, đứng dậy đi theo nụ cười.
Vì bạn mà tôi không thèm thay đồ, và tôi giữ luôn những ngón tay. Cảm ơn bạn ghé thăm, còn mang thức ăn cho tôi nữa. Tôi không có gì tặng bạn, thôi sẽ kể bạn nghe về nụ cười.
Bụng hắn cồn cào. Hắn đi chân thấp chân cao, đi như đang say. Thật ra hắn không say. Linh hồn hắn đang bị gió làm nghiên ngã. Hắn khóc, nước mắt hắn màu đỏ hoe, hắn nhìn thấy thế. Hắn khóc ròng, khóc tức tưởi, miệng lập đi lập lại con số ba mươi. Ha có chuyện gì đã xẩy ra lúc hắn ba mươi tuổi? Chỉ một mình hắn ngồi giữa hàng ghế dài. Người ta không muốn hắn ngồi đó. Người ta lẩm bẩm với nhau, kéo hắn đi đi, hắn cứ ngồi đó, có chuyện gì ai chịu trách nhiệm? Nhưng không ai dám đến gần để kéo hắn đi. Người ta xum quanh hắn, khuyến khích, anh đi đi, có người đang đợi anh kìa, rồi người ta chỉ về phía chiếc ghế ngoài đường. Hắn nhìn lên, chỉ thấy những cái bóng mù mờ. Ai, ai đang đợi tôi? Người ta nói, bạn anh đó. Hắn lắt đầu, nói, tôi không có bạn. Người ta lại nói, vợ anh kìa. Hắn vò đầu, châu mặt lại suy nghĩ, rồi chậm rãi lắt đầu lần nữa, tôi không có vợ, chỉ có một nhiệm mầu... hắn bỏ dỡ câu nói nửa chừng, không nhớ ra được hắn đang muốn nói chữ gì kế tiếp. Miệng hắn hình như không còn nằm trên mặt hắn nữa, nó đã đổi chủ từ hồi nào hắn không biết. Rồi hắn khóc tiếp. Khóc tức tưởi. Nước mắt màu đỏ hoe. Sao nước mắt cứ màu đỏ hoe? Có một người trong đám người ta không chịu được nữa, bước tới gần hắn, đặt tay lên vai hắn và nói, đừng khóc nữa, chúng ta hãy ra ngoài kia ngồi rồi anh kể tôi nghe về mầu nhiệm của anh, đi. Hắn ngước nhìn khuôn mặt của người lạ kia. Người kia đang nói gì nhỉ? Hắn nhận lấy cánh tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng, không xô đẩy, và kẻ ấy đang cười. Hắn thật nhớ những nụ cười. Lâu lắm rồi, hắn đã không thấy được những nụ cười. Hắn nhớ những nụ cười đến muốn khóc. Nhiều hôm hắn nhớ quá, nhớ đến không chịu được, hắn tự bật cười, cười hô hố, sặc sụa, vừa đi vừa cười, ngồi đứng hắn đều cười, hắn rủ người ta cười chung với hắn, nhưng chả ai thèm cười. Hắn muốn nói với những ánh mắt đang cố xa lánh kia rằng hãy cười đi, cười chung với hắn, thế giới này là một thế giới rất hài hước, trái đất đang cười, cây cối đang cười, vũ trụ trăng sao ngoài kia đang cười, tại sao chúng ta không cười. Trong ký ức sâu thẳm của hắn có lai vãng một nụ cười. Hắn không nhớ ra là của ai. Chỉ nhớ nó xa xăm, nhớ nó ôm ấp hắn, nó nóng rang, làm hắn tưởng tượng mình đang nằm trong ổ của một con gà mẹ. Xung quanh hắn cũng chật chội như thế, như một con gà đang ngồi trên hắn, chật chội nhưng vừa đủ. Vừa y. Rồi vỏ hắn vỡ, một bàn tay đã lôi hắn đi, ký ức nụ cười cũng biến mất. Hắn khóc òa. Lại khóc òa. Mầu nhiệm, hắn đang muốn kể cho kẻ lạ kia về sự mầu nhiệm và nụ cười của hắn. Hắn muốn nói, tôi đã có một nụ cười bạn ạ, tôi sẽ kể bạn nghe, nó nóng rang như gà ấp trứng. Để kể câu chuyện ấy, hắn chậm rãi đứng dậy, cẩn thận không để mình nghiên ngã theo gió bạt, đứng dậy đi theo nụ cười.
Tuesday, August 31, 2010
Người tình một đêm
Bạn thân mến,
Tôi cô đơn nhất vào những ngày cuối tuần, khi bạn bận bịu công việc không đến được với tôi. Cho nên chiều hôm qua, thứ sáu cuối tuần, tôi đã quyết định tìm cho mình một người tình, và tôi đã tìm được hắn vào cùng buổi chiều ấy. Tôi kể bạn nghe về hắn, nhé.
Chúng tôi gặp nhau ở thư viện. Một thư viện đẹp và rộng lớn, ở cửa đi vào có chổ cho người ta ngồi uống cà phê và ăn bánh. Lúc tôi bước vào cửa, hắn đã ngồi ở đó với một cốc cà phê và đang đọc sách. Khi cửa mở, tiếng động làm hắn ngẩn đầu, và tôi quyết định ngay hắn sẽ thay thế bạn làm người tình của tôi. Hình như hắn nhận ra được ý nghĩ của tôi, vì hắn mĩm cười, một nụ cười rất hiền hòa nhẹ nhàng, rồi cất sách đứng dậy. Hắn chào tôi một tiếng, đủ để tôi vỗ tay reo mừng như một con bé được kẹo, và hỏi tôi, cô đang tìm gì thế. Tôi bảo, tìm sách. Hắn nói, tôi đi với cô nhé. Tôi gật đầu, ừ, thì chúng ta cùng đi.
Từ chổ ngồi uống cà phê tới khu fiction (tôi đang muốn tìm một số fiction, nên chúng tôi tới đó trước, vì hắn lịch sự, nhường cho tôi, sau đó chúng tôi sẽ qua bên lịch sử nấu ăn, là nguồn hứng thú của hắn), đủ thời gian để tôi tìm hiểu những thông tin cần thiết về hắn. Hắn là người Ấn Độ, chính sát là vùng Kirala, cùng ba mẹ và người em sinh đôi vừa qua Mỹ được một năm. Hắn đã ngoài ba mươi tuổi, còn độc thân vì gia đình hắn tuy không thuộc vào tầng lớp khốn khổ nhất của xã hội nhưng cũng không dư giả gì nên hắn đã không lấy được vợ. Tôi không biết gì về xã hội cũng như đất nước ấy nên hắn nói sao tôi nghe vậy. Cũng không thấy hắn phàn nàn gì về vấn đề này, cuộc sống là như vậy, hắn nói, bực dọc để làm gì, tại sao không để nó tự nhiên có tốt hơn không. Như vậy cũng tốt, vì hắn thật ra chưa muốn có vợ, ba mẹ khỏi phàn nàn. Tôi bảo, vâng, tôi cũng thấy như vậy hóa ra có lợi cho tôi, vì nếu anh có vợ thì bây giờ tôi đã không chọn anh làm người tình. Người hắn cao ráo và mảnh dẻ lắm bạn ạ, không lông lá tí nào, trơn tru như trai mới lớn. Chỉ có điều hơi ốm, chân tay lều khều, mắt hơi hoằn xâu, cái nét của sự đói khổ lâu đời. Tôi hỏi hắn ở Ấn Độ hắn làm nghề gì. Hắn nói hắn làm đầu bếp riêng cho một cặp vợ chồng trẻ giàu có ở thành phố. Từ nhỏ tới lớn hắn mê thích ẩm thực, ngày nào cũng đứng chực trước các quán ăn để hít những hơi thở dài rồi ra về, đủ no cho cả buổi chiều. Tôi hỏi, còn hiện giờ? Hiện giờ thì đang đi bán bánh mì. Nhưng vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ khỏi phải bán bánh mì nữa. Ừ, như vậy được, tôi nói, vì tôi rất ghét ăn bánh mì. Thoạt đầu tôi chỉ định rằng sẽ lấy hắn làm người tình cho đêm nay thôi, nhưng khi nghe hắn kể về những món ăn hắn đang nghiên cứu lại thấy tiếc, vì nếu như lấy hắn làm người tình lâu dài thì lý tưởng lắm, làm tình xong thì hắn sẽ dọn ra những món ăn lạ lẫm, chưa từng ai nấu qua, để hắn và người tình cùng ăn. Trong lúc nấu nướng, người tình của hắn còn được ngồi ngắm hắn chuẩn bị món ăn (nếu là tôi, tôi sẽ ngồi ngắm hắn trần truồng như nhộng). Nhưng đã lỡ quyết định rồi, nếu đổi ý lấy hắn làm người tình lâu dài sẽ phải thay đổi trạng thái, phiền lắm, nên thôi, cứ giữ ý định một đêm.
Tôi không biết nếu hắn là người tình lâu dài thì sẽ tuyệt vời tới đâu, nhưng để làm người tình một đêm thì hắn quả là tài ba. Với những người khác, thường thì họ cần hết cả tháng (nhiều người cần đến cả năm) mới biết được tôi thích gì, cần gì, để đạt khoái cảm, nhưng hắn chả cần bỏ thời gian học hỏi, bằng cách nào mà hắn có thể biến những động tác tìm hiểu của hắn thành hành động. Hắn giúp tôi ý thức được rằng thật sự mình mê mệt cái tinh thần khám phá, những ngón tay tò mò, cái môi cái lưỡi lúc nào cũng thăm dò, tìm kiếm. Hắn bỏ rất nhiều thời gian liếm khắp người tôi, từ ngón chân đến đầu tóc. Hắn liếm tôi như mèo liếm sữa. Có lúc tôi bực bội, vì không quen cảm giác bị liếm khắp người như thế, tôi gắt hỏi hắn, sao anh liếm tôi như chó liếm xương thế. Hắn nói, bây giờ tôi đã nếm ra được vị của em. Tất nhiên là tôi hết bực bội và trở nên tò mò, vậy vị tôi như thế nào? Vị của em là quế trong rừng, nồng và cay. Thế à? Tôi nói, vậy để tôi xem anh có vị gì. Tôi vừa nói đùa vừa đè hắn xuống, nhưng thật ra cũng rất tập trung suy nghĩ xem vị hắn giống thứ gì trong những thứ thực phẩm mà tôi đã từng ăn qua. Cuối cùng tôi chỉ có thể đi đến một nhận xét: anh mặn như muối Em có biết muối từ đâu không? Hắn hỏi tôi. Muối của biển, tôi trả lời, vì trong sách lúc nào hình ảnh người tình cũng liên quan đến biển. Hắn nói, sai, không phải muối của biển, là muối từ nước mắt của những người đàn bà. Những người đàn bà làm gì để lại nước mắt trên người anh? Hắn kể, bắt đầu là mẹ, sau đó là những người tình, những người đàn bà chung quanh anh đều khóc, và họ khóc lên người anh. Tắm không ra à? Tôi hỏi. Không. Vậy chắc anh không còn cần phải ra chợ mua muối nấu ăn nữa, tôi nửa tin nửa kinh tởm. Đó là bí quyết nấu ăn của anh, hắn nói. Thế à, vậy tôi phải xem những món ăn của anh đặt biệt đến cở nào. Và tôi thật sự tò mò muốn biết.
Tôi cô đơn nhất vào những ngày cuối tuần, khi bạn bận bịu công việc không đến được với tôi. Cho nên chiều hôm qua, thứ sáu cuối tuần, tôi đã quyết định tìm cho mình một người tình, và tôi đã tìm được hắn vào cùng buổi chiều ấy. Tôi kể bạn nghe về hắn, nhé.
Chúng tôi gặp nhau ở thư viện. Một thư viện đẹp và rộng lớn, ở cửa đi vào có chổ cho người ta ngồi uống cà phê và ăn bánh. Lúc tôi bước vào cửa, hắn đã ngồi ở đó với một cốc cà phê và đang đọc sách. Khi cửa mở, tiếng động làm hắn ngẩn đầu, và tôi quyết định ngay hắn sẽ thay thế bạn làm người tình của tôi. Hình như hắn nhận ra được ý nghĩ của tôi, vì hắn mĩm cười, một nụ cười rất hiền hòa nhẹ nhàng, rồi cất sách đứng dậy. Hắn chào tôi một tiếng, đủ để tôi vỗ tay reo mừng như một con bé được kẹo, và hỏi tôi, cô đang tìm gì thế. Tôi bảo, tìm sách. Hắn nói, tôi đi với cô nhé. Tôi gật đầu, ừ, thì chúng ta cùng đi.
Từ chổ ngồi uống cà phê tới khu fiction (tôi đang muốn tìm một số fiction, nên chúng tôi tới đó trước, vì hắn lịch sự, nhường cho tôi, sau đó chúng tôi sẽ qua bên lịch sử nấu ăn, là nguồn hứng thú của hắn), đủ thời gian để tôi tìm hiểu những thông tin cần thiết về hắn. Hắn là người Ấn Độ, chính sát là vùng Kirala, cùng ba mẹ và người em sinh đôi vừa qua Mỹ được một năm. Hắn đã ngoài ba mươi tuổi, còn độc thân vì gia đình hắn tuy không thuộc vào tầng lớp khốn khổ nhất của xã hội nhưng cũng không dư giả gì nên hắn đã không lấy được vợ. Tôi không biết gì về xã hội cũng như đất nước ấy nên hắn nói sao tôi nghe vậy. Cũng không thấy hắn phàn nàn gì về vấn đề này, cuộc sống là như vậy, hắn nói, bực dọc để làm gì, tại sao không để nó tự nhiên có tốt hơn không. Như vậy cũng tốt, vì hắn thật ra chưa muốn có vợ, ba mẹ khỏi phàn nàn. Tôi bảo, vâng, tôi cũng thấy như vậy hóa ra có lợi cho tôi, vì nếu anh có vợ thì bây giờ tôi đã không chọn anh làm người tình. Người hắn cao ráo và mảnh dẻ lắm bạn ạ, không lông lá tí nào, trơn tru như trai mới lớn. Chỉ có điều hơi ốm, chân tay lều khều, mắt hơi hoằn xâu, cái nét của sự đói khổ lâu đời. Tôi hỏi hắn ở Ấn Độ hắn làm nghề gì. Hắn nói hắn làm đầu bếp riêng cho một cặp vợ chồng trẻ giàu có ở thành phố. Từ nhỏ tới lớn hắn mê thích ẩm thực, ngày nào cũng đứng chực trước các quán ăn để hít những hơi thở dài rồi ra về, đủ no cho cả buổi chiều. Tôi hỏi, còn hiện giờ? Hiện giờ thì đang đi bán bánh mì. Nhưng vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ khỏi phải bán bánh mì nữa. Ừ, như vậy được, tôi nói, vì tôi rất ghét ăn bánh mì. Thoạt đầu tôi chỉ định rằng sẽ lấy hắn làm người tình cho đêm nay thôi, nhưng khi nghe hắn kể về những món ăn hắn đang nghiên cứu lại thấy tiếc, vì nếu như lấy hắn làm người tình lâu dài thì lý tưởng lắm, làm tình xong thì hắn sẽ dọn ra những món ăn lạ lẫm, chưa từng ai nấu qua, để hắn và người tình cùng ăn. Trong lúc nấu nướng, người tình của hắn còn được ngồi ngắm hắn chuẩn bị món ăn (nếu là tôi, tôi sẽ ngồi ngắm hắn trần truồng như nhộng). Nhưng đã lỡ quyết định rồi, nếu đổi ý lấy hắn làm người tình lâu dài sẽ phải thay đổi trạng thái, phiền lắm, nên thôi, cứ giữ ý định một đêm.
Tôi không biết nếu hắn là người tình lâu dài thì sẽ tuyệt vời tới đâu, nhưng để làm người tình một đêm thì hắn quả là tài ba. Với những người khác, thường thì họ cần hết cả tháng (nhiều người cần đến cả năm) mới biết được tôi thích gì, cần gì, để đạt khoái cảm, nhưng hắn chả cần bỏ thời gian học hỏi, bằng cách nào mà hắn có thể biến những động tác tìm hiểu của hắn thành hành động. Hắn giúp tôi ý thức được rằng thật sự mình mê mệt cái tinh thần khám phá, những ngón tay tò mò, cái môi cái lưỡi lúc nào cũng thăm dò, tìm kiếm. Hắn bỏ rất nhiều thời gian liếm khắp người tôi, từ ngón chân đến đầu tóc. Hắn liếm tôi như mèo liếm sữa. Có lúc tôi bực bội, vì không quen cảm giác bị liếm khắp người như thế, tôi gắt hỏi hắn, sao anh liếm tôi như chó liếm xương thế. Hắn nói, bây giờ tôi đã nếm ra được vị của em. Tất nhiên là tôi hết bực bội và trở nên tò mò, vậy vị tôi như thế nào? Vị của em là quế trong rừng, nồng và cay. Thế à? Tôi nói, vậy để tôi xem anh có vị gì. Tôi vừa nói đùa vừa đè hắn xuống, nhưng thật ra cũng rất tập trung suy nghĩ xem vị hắn giống thứ gì trong những thứ thực phẩm mà tôi đã từng ăn qua. Cuối cùng tôi chỉ có thể đi đến một nhận xét: anh mặn như muối Em có biết muối từ đâu không? Hắn hỏi tôi. Muối của biển, tôi trả lời, vì trong sách lúc nào hình ảnh người tình cũng liên quan đến biển. Hắn nói, sai, không phải muối của biển, là muối từ nước mắt của những người đàn bà. Những người đàn bà làm gì để lại nước mắt trên người anh? Hắn kể, bắt đầu là mẹ, sau đó là những người tình, những người đàn bà chung quanh anh đều khóc, và họ khóc lên người anh. Tắm không ra à? Tôi hỏi. Không. Vậy chắc anh không còn cần phải ra chợ mua muối nấu ăn nữa, tôi nửa tin nửa kinh tởm. Đó là bí quyết nấu ăn của anh, hắn nói. Thế à, vậy tôi phải xem những món ăn của anh đặt biệt đến cở nào. Và tôi thật sự tò mò muốn biết.
Sunday, June 27, 2010
những buổi gặp gỡ buồn tẻ
Hôm nay tôi kể bạn nghe về những buổi gặp gỡ buồn tẻ. Những cuộc gặp gỡ đã thành một thói quen. Mỗi thứ sáu, sau giờ làm việc, họ đến quán cà phê ở góc đường, mỗi người đến từ phía khác nhau, người đàn ông mở cánh cửa nhỏ, người đàn bà lẳng lặng bước vào, qua những tấm đá lót sàn đến cái bàn ở góc quán. Họ chuyên lục tìm những cái góc để ngồi--góc xó là nơi yêu đương của họ.
Họ kêu một bình trà, và một miếng bánh. Họ chia nhau bình trà và miếng bánh, dù họ cũng không hiểu tại sao họ lại gọi như thế. Người đàn ông không uống trà (không cả cà phê hay bia rượu), và người đàn bà thì chỉ thích uống cà phê, không thích uống trà, nhưng không hiểu sao cô ta lại đồng ý kêu bình trà.; Cũng không nhớ là ai đã ra ý kiến ấy, có thể là người đàn ông, và cô ta đã nghe đâu đó một câu hỏi rồi gật đầu chứ thật sự cô không nhớ người đàn ông đã hỏi gì.
Hôm nay họ gọi một miếng tiramisu. Ban đầu người đàn ông không đụng đến, để nhường cho người đàn bà . Đàn ông như thế cũng tốt. Nhưng người đàn bà chỉ cầm cái nĩa chọt vào miếng bánh rồi đễ đó, lâu lâu lại cầm nĩa lên nhìn chứ không ăn. Đến khi người ta tới dọn đi cái dĩa thì hình như người đàn ông đã ăn gần hết phần bánh. Hắn nghĩ, hắn chỉ ăn đồ thừa thải, tại sao người đàn bà gọi bánh mà không ăn, cũng như bình trà, hắn đã châm trà cho cô mà sao không thấy cô uống, cô cầm ly lên nhắm lấy vị rồi để ly xuống lại trên bàn.
Thật phí. Nên hắn ăn phần còn lại, như hắn đang thay thế cho lẽ phải tha thứ cho hành động phí phạm của người đàn bà ngồi trước mặt hắn. Hắn là người đơn giãn, không cần có suy nghĩ gì trong đầu. Hắn có thể ngồi nhất định một nơi hằng giờ, không cần suy nghĩ gì cả, tâm trạng hắn lúc nào cũng tĩnh lặng như một bức tường trắng. Hắn không quá cần điều gì, không quá thiếu điều gì, cũng không quá ghét ai. Ai làm gì mặc họ, đối với hắn, người khác hạnh phúc hay đau khổ đều như nhau, vì nó không liên quan đến hắn. Như người đàn bà trước mặt hắn, hắn không cần cô ta lên tiếng, tại cần biết tại sao cô ta kêu trà nhưng không uống, cũng không thấy cô ta ăn tí nào miếng tiramisu (dù có thắc mắc, nhưng là sự thắc mắc thoáng qua, như một con ruồi bay phớt trước mặt hắn rồi mất dạng). Họ sẽ ngồi đến khi cả hai đã hết nhu cầu ngồi ở đó với nhau, người đàn bà sẽ lên tiếng, câu nói duy nhất của cuộc gặp gỡ và là báo hiệu chia tay, “Tôi phải đi washroom.” Người đàn ông gật đầu, trả tiền bình trà và miếng bánh, và ngồi đợi người đàn bà trở ra. Họ sẽ cùng ra cửa, và chỉ như thế, họ chia tay, đến thứ sáu tuần sau họ lại gặp nhau ở cái quán này. Nếu phải liệt kê những thứ mà hắn cần tới trên đời, thì đây là thứ duy nhất mà người đàn ông đã dần dà cần tới, tuy chinh hắn vẫn chưa biết điều này, vì nó vẫn còn đang xẩy ra hằng tuần, nó vẫn chưa bị đứt đoạn nên hắn vẫn chưa cần phải nhớ tới nó.
Còn phần người đàn bà, cô ta cũng không màng tới, vì cô ta không để ý đến điều gì ngoài việc lỗ mủi cô ta đang nóng, trời đang mưa, và cô ta đang không suy nghĩ được việc gì. Mắt người đàn bà mờ đi. Cơn buồn ngủ trở lại. Thật ra cô ta đang nghĩ, phải viết cho hắn một lá thư. Lý do? Không có lý do gì, ngoài việc cô ta đang ngồi đây, lúc nhìn lên không thấy hắn nên bất chợt hoang mang, lại hỏi, tại sao hắn lại không có ở đây? Nếu có thể đóng xập tất cả cánh cửa, bỏ hết bên ngoài những đòi hỏi và hệ lụy, của bản thân, của các mối quan hệ với đồ vật và cảnh vật, tôi muốn trùm chăn ép mình vào ngực anh mãi, cái ngực thỏm. Có quá nhiều nguồn sống, nhiều sức sống, một vạn ngàn cách sống khác nhau trên cỏi đời, tại sao chúng ta không thể sống như chúng ta muốn? Tại sao không có thể sống cho đúng con người mình? Sống như một người điên,một kẻ khờ, nhẹ dạ và cả tin trước mọi sự việc trên đời. Tại sao tất cả mỗi nụ cười không thể là niềm hy vọng? Tất cả hơi thở là yêu đương? Yêu đương liên tục tiếp nối nhau bước vào quán cà phê, tìm một góc bàn, và ngồi xuống. Ngồi xuống không làm gì, chỉ để tiếp tục thay phiên nhau thở ở một góc bàn. Nếu không đủ ấm, có thể dắt nhau ra ngoài đứng dưới ánh nắng của buổi trưa quá giấc. Tất cả những suy nghĩ này, người đàn bà ngẫm đi ngẫm lại trong đầu, cô cho chúng là những suy nghĩ bâng quơ, không có gì đáng chia sẻ, bất quá chỉ là những lời nói nhảm. Trong đó cũng có một phần là nhu cầu tự vệ. Có những thứ cô không cho ai biết tới về mình vì chúng chỉ duy nhất thuộc về cô, cô giấu chúng như chuột đồng giấu thóc. Người đàn ông ngồi trước mặt, họ đã cùng nhau đến quán này từ bao giờ cô cũng không nhớ, chỉ biết nó đã thành một thói quen. Chính sát hơn là người đàn ông đã thành một thói quen. Họ không bao giờ hỏi nhau những vấn đề cá nhân. Họ không cần biết đối phương từ đâu đến, làm việc gì, thậm chí có gia đình hay chưa. Họ không biết và cũng không có nhu cầu để biết gì về nhau, chỉ cần sự có mặt của đối phương vào mỗi thứ sáu lúc 3 giờ chiều tại cái quán này, rồi chia tay.
Họ kêu một bình trà, và một miếng bánh. Họ chia nhau bình trà và miếng bánh, dù họ cũng không hiểu tại sao họ lại gọi như thế. Người đàn ông không uống trà (không cả cà phê hay bia rượu), và người đàn bà thì chỉ thích uống cà phê, không thích uống trà, nhưng không hiểu sao cô ta lại đồng ý kêu bình trà.; Cũng không nhớ là ai đã ra ý kiến ấy, có thể là người đàn ông, và cô ta đã nghe đâu đó một câu hỏi rồi gật đầu chứ thật sự cô không nhớ người đàn ông đã hỏi gì.
Hôm nay họ gọi một miếng tiramisu. Ban đầu người đàn ông không đụng đến, để nhường cho người đàn bà . Đàn ông như thế cũng tốt. Nhưng người đàn bà chỉ cầm cái nĩa chọt vào miếng bánh rồi đễ đó, lâu lâu lại cầm nĩa lên nhìn chứ không ăn. Đến khi người ta tới dọn đi cái dĩa thì hình như người đàn ông đã ăn gần hết phần bánh. Hắn nghĩ, hắn chỉ ăn đồ thừa thải, tại sao người đàn bà gọi bánh mà không ăn, cũng như bình trà, hắn đã châm trà cho cô mà sao không thấy cô uống, cô cầm ly lên nhắm lấy vị rồi để ly xuống lại trên bàn.
Thật phí. Nên hắn ăn phần còn lại, như hắn đang thay thế cho lẽ phải tha thứ cho hành động phí phạm của người đàn bà ngồi trước mặt hắn. Hắn là người đơn giãn, không cần có suy nghĩ gì trong đầu. Hắn có thể ngồi nhất định một nơi hằng giờ, không cần suy nghĩ gì cả, tâm trạng hắn lúc nào cũng tĩnh lặng như một bức tường trắng. Hắn không quá cần điều gì, không quá thiếu điều gì, cũng không quá ghét ai. Ai làm gì mặc họ, đối với hắn, người khác hạnh phúc hay đau khổ đều như nhau, vì nó không liên quan đến hắn. Như người đàn bà trước mặt hắn, hắn không cần cô ta lên tiếng, tại cần biết tại sao cô ta kêu trà nhưng không uống, cũng không thấy cô ta ăn tí nào miếng tiramisu (dù có thắc mắc, nhưng là sự thắc mắc thoáng qua, như một con ruồi bay phớt trước mặt hắn rồi mất dạng). Họ sẽ ngồi đến khi cả hai đã hết nhu cầu ngồi ở đó với nhau, người đàn bà sẽ lên tiếng, câu nói duy nhất của cuộc gặp gỡ và là báo hiệu chia tay, “Tôi phải đi washroom.” Người đàn ông gật đầu, trả tiền bình trà và miếng bánh, và ngồi đợi người đàn bà trở ra. Họ sẽ cùng ra cửa, và chỉ như thế, họ chia tay, đến thứ sáu tuần sau họ lại gặp nhau ở cái quán này. Nếu phải liệt kê những thứ mà hắn cần tới trên đời, thì đây là thứ duy nhất mà người đàn ông đã dần dà cần tới, tuy chinh hắn vẫn chưa biết điều này, vì nó vẫn còn đang xẩy ra hằng tuần, nó vẫn chưa bị đứt đoạn nên hắn vẫn chưa cần phải nhớ tới nó.
Còn phần người đàn bà, cô ta cũng không màng tới, vì cô ta không để ý đến điều gì ngoài việc lỗ mủi cô ta đang nóng, trời đang mưa, và cô ta đang không suy nghĩ được việc gì. Mắt người đàn bà mờ đi. Cơn buồn ngủ trở lại. Thật ra cô ta đang nghĩ, phải viết cho hắn một lá thư. Lý do? Không có lý do gì, ngoài việc cô ta đang ngồi đây, lúc nhìn lên không thấy hắn nên bất chợt hoang mang, lại hỏi, tại sao hắn lại không có ở đây? Nếu có thể đóng xập tất cả cánh cửa, bỏ hết bên ngoài những đòi hỏi và hệ lụy, của bản thân, của các mối quan hệ với đồ vật và cảnh vật, tôi muốn trùm chăn ép mình vào ngực anh mãi, cái ngực thỏm. Có quá nhiều nguồn sống, nhiều sức sống, một vạn ngàn cách sống khác nhau trên cỏi đời, tại sao chúng ta không thể sống như chúng ta muốn? Tại sao không có thể sống cho đúng con người mình? Sống như một người điên,một kẻ khờ, nhẹ dạ và cả tin trước mọi sự việc trên đời. Tại sao tất cả mỗi nụ cười không thể là niềm hy vọng? Tất cả hơi thở là yêu đương? Yêu đương liên tục tiếp nối nhau bước vào quán cà phê, tìm một góc bàn, và ngồi xuống. Ngồi xuống không làm gì, chỉ để tiếp tục thay phiên nhau thở ở một góc bàn. Nếu không đủ ấm, có thể dắt nhau ra ngoài đứng dưới ánh nắng của buổi trưa quá giấc. Tất cả những suy nghĩ này, người đàn bà ngẫm đi ngẫm lại trong đầu, cô cho chúng là những suy nghĩ bâng quơ, không có gì đáng chia sẻ, bất quá chỉ là những lời nói nhảm. Trong đó cũng có một phần là nhu cầu tự vệ. Có những thứ cô không cho ai biết tới về mình vì chúng chỉ duy nhất thuộc về cô, cô giấu chúng như chuột đồng giấu thóc. Người đàn ông ngồi trước mặt, họ đã cùng nhau đến quán này từ bao giờ cô cũng không nhớ, chỉ biết nó đã thành một thói quen. Chính sát hơn là người đàn ông đã thành một thói quen. Họ không bao giờ hỏi nhau những vấn đề cá nhân. Họ không cần biết đối phương từ đâu đến, làm việc gì, thậm chí có gia đình hay chưa. Họ không biết và cũng không có nhu cầu để biết gì về nhau, chỉ cần sự có mặt của đối phương vào mỗi thứ sáu lúc 3 giờ chiều tại cái quán này, rồi chia tay.
Monday, June 14, 2010
sự lang thang nguyên sản của nơi này
tôi viết về chuyến đi của bạn như thế này:
cái bạn mang đến là thức ăn bồi dưỡng cho người anh em ký sinh của tôi-
một cái mông không hình thể mọc ngang từ lồng ngực.
tôi là ký chủ.
chắc chắn như tiếng mưa rơi không cần thông dịch*,
tôi thì cần, vì
tôi chỉ là ký chủ.
Những buổi chiều lộng gió, tôi đi qua thành phố ngợp người, ngớp từng cụm mây xám như kẹo bông gòn và nhớ tới bạn. tôi phát hiện tôi đã ngộ nhận nhiều câu hỏi. chúng không phải của tôi, nhưng tôi cứ bỏ chúng vào túi làm của riêng. tôi khoái chí ngắm nghía chúng rồi mơ mộng về chúng. chắc bạn đâu biết điều đó, phải không? khi bạn hỏi về gió, tôi đã nghĩ ngay đến những dấu tích, rác, và yêu đương. tôi lẩm nhẩm trong đầu câu trả lời của tôi cho bạn, rằng bạn này, gió ở đây mang nhiều dấu tích của rác và sự yêu đương. nó mát đến rợn người. nó sẽ làm da thịt trên người bạn thôi còn là da thịt, thôi còn thuộc về bạn. gió ở đây sẽ biến đêm thành da thịt bạn ạ. và chữ. chữ ở đây cũng là da thịt. ở đây người ta thường xuyên làm điều mà chỉ có thượng đế làm. người ta nói, chữ sẽ thành lời, và lời thành da thịt. người ta nói, tim tôi đau, da thịt tôi rạn nứt, tức thì da thịt họ sẽ rỉ máu và bạn sẽ nhói đau dùm cho con tim bệnh hoạn. ở đây không thiếu những bệnh hoạn.
rồi bạn lại hỏi tôi về mây. mây ở đây không trôi,nó cứ lơ lững đợi chờ, chúng kiên nhẩn đứng lại một nơi đợi người nào ấy, bất cứ ai, ai cũng được, chỉ cần giơ tay gom chúng lại như người bán kẹo gạt những nhúm đường đã được phun nóng. rồi người ta ăn mây như ăn kẹo. tôi nghĩ như vậy là đúng nhất, vì mây không phải để ăn thì làm gì? tôi nghĩ vậy.
ở đây mây không lang thang như những nơi khác. ở đây sự lang thang nằm duy nhất ở dưới móng tay dầy đất, những con người mang kiếp côn trùn, họ sinh ra từ đất ẩm ướt nên luôn thoát mùi của rụt nát và hồi sinh. chỉ có họ mới thuộc về lang thang đích thực. những thứ lang thang khác bạn thấy trên đường, chúng chỉ là sự mạo nhận, thèm muốn được chôn vùi. hoặc thèm muốn được một ai đó le lưỡi luồn vào miệng.
à, và tình yêu. tình yêu như hạt giống trôi, nó cách kẻ đã nhả ra nó một ngàn cây số vẫn nẩy mầm, bạn nhớ không? đó cũng là sự lang thang nguyên sản của nơi này.
*một bài mini của Trần Dần.
cái bạn mang đến là thức ăn bồi dưỡng cho người anh em ký sinh của tôi-
một cái mông không hình thể mọc ngang từ lồng ngực.
tôi là ký chủ.
chắc chắn như tiếng mưa rơi không cần thông dịch*,
tôi thì cần, vì
tôi chỉ là ký chủ.
Những buổi chiều lộng gió, tôi đi qua thành phố ngợp người, ngớp từng cụm mây xám như kẹo bông gòn và nhớ tới bạn. tôi phát hiện tôi đã ngộ nhận nhiều câu hỏi. chúng không phải của tôi, nhưng tôi cứ bỏ chúng vào túi làm của riêng. tôi khoái chí ngắm nghía chúng rồi mơ mộng về chúng. chắc bạn đâu biết điều đó, phải không? khi bạn hỏi về gió, tôi đã nghĩ ngay đến những dấu tích, rác, và yêu đương. tôi lẩm nhẩm trong đầu câu trả lời của tôi cho bạn, rằng bạn này, gió ở đây mang nhiều dấu tích của rác và sự yêu đương. nó mát đến rợn người. nó sẽ làm da thịt trên người bạn thôi còn là da thịt, thôi còn thuộc về bạn. gió ở đây sẽ biến đêm thành da thịt bạn ạ. và chữ. chữ ở đây cũng là da thịt. ở đây người ta thường xuyên làm điều mà chỉ có thượng đế làm. người ta nói, chữ sẽ thành lời, và lời thành da thịt. người ta nói, tim tôi đau, da thịt tôi rạn nứt, tức thì da thịt họ sẽ rỉ máu và bạn sẽ nhói đau dùm cho con tim bệnh hoạn. ở đây không thiếu những bệnh hoạn.
rồi bạn lại hỏi tôi về mây. mây ở đây không trôi,nó cứ lơ lững đợi chờ, chúng kiên nhẩn đứng lại một nơi đợi người nào ấy, bất cứ ai, ai cũng được, chỉ cần giơ tay gom chúng lại như người bán kẹo gạt những nhúm đường đã được phun nóng. rồi người ta ăn mây như ăn kẹo. tôi nghĩ như vậy là đúng nhất, vì mây không phải để ăn thì làm gì? tôi nghĩ vậy.
ở đây mây không lang thang như những nơi khác. ở đây sự lang thang nằm duy nhất ở dưới móng tay dầy đất, những con người mang kiếp côn trùn, họ sinh ra từ đất ẩm ướt nên luôn thoát mùi của rụt nát và hồi sinh. chỉ có họ mới thuộc về lang thang đích thực. những thứ lang thang khác bạn thấy trên đường, chúng chỉ là sự mạo nhận, thèm muốn được chôn vùi. hoặc thèm muốn được một ai đó le lưỡi luồn vào miệng.
à, và tình yêu. tình yêu như hạt giống trôi, nó cách kẻ đã nhả ra nó một ngàn cây số vẫn nẩy mầm, bạn nhớ không? đó cũng là sự lang thang nguyên sản của nơi này.
*một bài mini của Trần Dần.
Wednesday, March 31, 2010
lập lại trăng mùa xuân
Bạn, lâu quá tôi không nghe tin gì từ bạn. Tôi lo lắm. Quan hệ của chúng ta không thể vô cớ mà đứt đoạn như thế. Bạn không thể vô tình mà bỏ tôi, tôi giận bạn đấy. Nếu bạn muốn tôi hết giận, tôi chỉ cách cho bạn nhé. Chúng ta nói chuyện lại nhé, và sẽ nói như thế này:
Bạn giận tôi à?
Không, không bao giờ giận. Mà không, đôi lúc có giận, nhưng giận chút thôi, không giận lâu đâu. Làm sao giận lâu được.
Hẹn ra đây để làm gì vậy?
Để nói chuyện. Để kể chuyện cho nghe. Để được nghe kể chuyện.
Tôi không có chuyện gì mới, chỉ là thời gian gần đây bận quá, mới đi conference ở Cali về.
Mùa xuân này có đi đâu chơi không?
Không. Bận lắm. Chắc mùa hè sẽ đi, hay thu.
Đi đâu?
Chưa biết.
Hỏi đi.
Hỏi gì?
Hỏi có muốn đi cùng không?
Có muốn đi cùng không?
Không. Có.
Vậy là sao?
Nghĩa là muốn, nhưng không muốn, vì đã phải tự hỏi.
Xin lỗi nhé, không giúp được gì. Sự thật là như vậy. Tôi chỉ là một bản thảo, chỉ có thể hỏi những câu đã được hỏi, và trả lời bằng những lời im lặng.
Tôi biết. Biết nhưng vẫn phải làm khó dễ, mới hoàn thành được vở kịch.
Mà này, tại sao vậy?
Tại sao gì?
Tại sao phải là như vậy? Tại sao phải tưởng tượng ra một bản sao? Nó hoàn toàn vô dụng, không có tác động gì, không có khả năng thay đổi sự thật.
Như vậy bạn sai rồi. Bản sau của tôi không phải là một sự sao chép đơn thuần. Nó được thúc đẩy và thèm khát tạo thành, nên nó linh động và đa chiều hơn cả bản gốc. Thí dụ nhé, bản gốc sẽ chụp một tấm hình, về trăng mùa xuân chẳng hạng. Và cái tấm hình đó sẽ chỉ là trăng mùa xuân nếu không nhờ cái bản sau. Với bản sau, tôi có thể nhìn trăng mùa xuân ấy gần gủi và ấm áp hơn. Mái nhà nhấp nhô kia bổng dưng thành một dãy núi, và tôi không phải là chứng nhân duy nhất của sự biến hình kỳ diệu đó.
Nhưng tay tôi vẫn chỉ là sự vô dụng, và những lời nói, cuối cùng, cũng không có ý nghĩa.
Tại sao không?
Vì nó không đưa đến một đích thực nào cả. Vì nó, cuối cùng, cũng chỉ là ngông cuồng. Vì đêm đến trăng cũng sẽ lơ lửng trên trời cưng ạ.
...Tối qua chúng ta đã cùng nhau bước qua một vũng nước. Ướt đẫm cả người.
Vậy à? Có cười sặc sụa như những người mới yêu nhau không?
Không. Chỉ im lặng đi qua vũng nước đó như nó không hiện diện trên con đường chúng ta đang đi, cũng không để ý gì đến đầu tóc, quần áo đang ướt nhũn.
Chỉ đi thôi à?
Ừ, chỉ đi thôi. Đi đến trước một vực sâu, ở dưới là thung lũng hoa, rực rỡ đồi hoa nở muộn, kéo dài ra đến mép biển phía dưới.
Hoa màu gì?
Hoa màu xanh.
Không phải màu vàng à? Vùng ấy nỗi tiếng là hoa mù tạc vàng rộ các cánh đồi xanh vào mùa xuân.
Mặc kệ. Hoa này màu xanh. Xanh như biển, nhìn xuống không biết nơi nào hoa dừng lại và biển bắt đầu.
Không có bãi biển à? Không có bãi cát ven bờ biển?
Không. Hoa mọc ra tới mép biển luôn, mọc lên cát, mọc lên nước, những cái gì xanh nâu của đất nó đều che kín. Mất hết, chỉ còn có nó.
Và biển.
Ừ, và biển.
Hoa ngộ nhỉ. Không bình thường.
Ừ nhỉ, đúng không bình thường.
Rồi chúng ta làm gì?
Không làm gì cả. Chỉ ngồi gác vai nhau, đoán xem chừng nào thì hoa không còn nở nữa.
Có để dành được nhánh nào không?
Không, hoa hái lên nó chết liền tức khắc. Như khi con người bị đứng tim mà chết, nó cũng ngã quỵ và gục đầu khi bị tước đi khả năng trườn về phía trước.
Thật tội nghiệp. Vậy chúng ta đã làm đứng tim bao nhiêu nhánh hoa?
Chỉ có một. Khi thấy nó thoi thóp chúng ta đã ngồi khóc suốt buổi chiều. Không phải vì chúng ta cảm thấy chúng ta có tội khi đã hại chết một sinh vật khác, mà vì chúng ta tiếc cho cái khoảng trống trên lưng đồi lẽ ra phải là xanh mướt, xanh bao la bổng dưng lại có một khoảng trống.
Rồi lấy cái gì đấp vô?
Chúng ta đó.
Chúng ta?
Ừ, thì là chúng ta, cả hai nằm bẹp trên lưng con đồi hoa nở muộn, lấp vào khoảng trống của nhánh hoa đã đứng tim, rồi dần dần màu xanh trở lại.
Nghĩa là chúng ta cũng xanh ư?
Đúng, chúng ta cũng xanh, làm sao mà không xanh cho được, nhiều hoa quá mà, và hoa nào cũng đang trườn người về phía dưới đang có biển. Tất nhiên, không cưởng lại được, phải theo nó như mình đã thường phải đi theo đoàn người tấp nập trên đường phố, đi với nhịp điệu của họ chứ không nhảy múa hay cò cò.
Kể vui lắm. Nhưng mà này, buồn ngủ quá. Nhưng có được không? Chờ mai nhé?
Ngủ chung nhé?
Được!
Bạn giận tôi à?
Không, không bao giờ giận. Mà không, đôi lúc có giận, nhưng giận chút thôi, không giận lâu đâu. Làm sao giận lâu được.
Hẹn ra đây để làm gì vậy?
Để nói chuyện. Để kể chuyện cho nghe. Để được nghe kể chuyện.
Tôi không có chuyện gì mới, chỉ là thời gian gần đây bận quá, mới đi conference ở Cali về.
Mùa xuân này có đi đâu chơi không?
Không. Bận lắm. Chắc mùa hè sẽ đi, hay thu.
Đi đâu?
Chưa biết.
Hỏi đi.
Hỏi gì?
Hỏi có muốn đi cùng không?
Có muốn đi cùng không?
Không. Có.
Vậy là sao?
Nghĩa là muốn, nhưng không muốn, vì đã phải tự hỏi.
Xin lỗi nhé, không giúp được gì. Sự thật là như vậy. Tôi chỉ là một bản thảo, chỉ có thể hỏi những câu đã được hỏi, và trả lời bằng những lời im lặng.
Tôi biết. Biết nhưng vẫn phải làm khó dễ, mới hoàn thành được vở kịch.
Mà này, tại sao vậy?
Tại sao gì?
Tại sao phải là như vậy? Tại sao phải tưởng tượng ra một bản sao? Nó hoàn toàn vô dụng, không có tác động gì, không có khả năng thay đổi sự thật.
Như vậy bạn sai rồi. Bản sau của tôi không phải là một sự sao chép đơn thuần. Nó được thúc đẩy và thèm khát tạo thành, nên nó linh động và đa chiều hơn cả bản gốc. Thí dụ nhé, bản gốc sẽ chụp một tấm hình, về trăng mùa xuân chẳng hạng. Và cái tấm hình đó sẽ chỉ là trăng mùa xuân nếu không nhờ cái bản sau. Với bản sau, tôi có thể nhìn trăng mùa xuân ấy gần gủi và ấm áp hơn. Mái nhà nhấp nhô kia bổng dưng thành một dãy núi, và tôi không phải là chứng nhân duy nhất của sự biến hình kỳ diệu đó.
Nhưng tay tôi vẫn chỉ là sự vô dụng, và những lời nói, cuối cùng, cũng không có ý nghĩa.
Tại sao không?
Vì nó không đưa đến một đích thực nào cả. Vì nó, cuối cùng, cũng chỉ là ngông cuồng. Vì đêm đến trăng cũng sẽ lơ lửng trên trời cưng ạ.
...Tối qua chúng ta đã cùng nhau bước qua một vũng nước. Ướt đẫm cả người.
Vậy à? Có cười sặc sụa như những người mới yêu nhau không?
Không. Chỉ im lặng đi qua vũng nước đó như nó không hiện diện trên con đường chúng ta đang đi, cũng không để ý gì đến đầu tóc, quần áo đang ướt nhũn.
Chỉ đi thôi à?
Ừ, chỉ đi thôi. Đi đến trước một vực sâu, ở dưới là thung lũng hoa, rực rỡ đồi hoa nở muộn, kéo dài ra đến mép biển phía dưới.
Hoa màu gì?
Hoa màu xanh.
Không phải màu vàng à? Vùng ấy nỗi tiếng là hoa mù tạc vàng rộ các cánh đồi xanh vào mùa xuân.
Mặc kệ. Hoa này màu xanh. Xanh như biển, nhìn xuống không biết nơi nào hoa dừng lại và biển bắt đầu.
Không có bãi biển à? Không có bãi cát ven bờ biển?
Không. Hoa mọc ra tới mép biển luôn, mọc lên cát, mọc lên nước, những cái gì xanh nâu của đất nó đều che kín. Mất hết, chỉ còn có nó.
Và biển.
Ừ, và biển.
Hoa ngộ nhỉ. Không bình thường.
Ừ nhỉ, đúng không bình thường.
Rồi chúng ta làm gì?
Không làm gì cả. Chỉ ngồi gác vai nhau, đoán xem chừng nào thì hoa không còn nở nữa.
Có để dành được nhánh nào không?
Không, hoa hái lên nó chết liền tức khắc. Như khi con người bị đứng tim mà chết, nó cũng ngã quỵ và gục đầu khi bị tước đi khả năng trườn về phía trước.
Thật tội nghiệp. Vậy chúng ta đã làm đứng tim bao nhiêu nhánh hoa?
Chỉ có một. Khi thấy nó thoi thóp chúng ta đã ngồi khóc suốt buổi chiều. Không phải vì chúng ta cảm thấy chúng ta có tội khi đã hại chết một sinh vật khác, mà vì chúng ta tiếc cho cái khoảng trống trên lưng đồi lẽ ra phải là xanh mướt, xanh bao la bổng dưng lại có một khoảng trống.
Rồi lấy cái gì đấp vô?
Chúng ta đó.
Chúng ta?
Ừ, thì là chúng ta, cả hai nằm bẹp trên lưng con đồi hoa nở muộn, lấp vào khoảng trống của nhánh hoa đã đứng tim, rồi dần dần màu xanh trở lại.
Nghĩa là chúng ta cũng xanh ư?
Đúng, chúng ta cũng xanh, làm sao mà không xanh cho được, nhiều hoa quá mà, và hoa nào cũng đang trườn người về phía dưới đang có biển. Tất nhiên, không cưởng lại được, phải theo nó như mình đã thường phải đi theo đoàn người tấp nập trên đường phố, đi với nhịp điệu của họ chứ không nhảy múa hay cò cò.
Kể vui lắm. Nhưng mà này, buồn ngủ quá. Nhưng có được không? Chờ mai nhé?
Ngủ chung nhé?
Được!
Saturday, October 10, 2009
Tôi, thèm muốn, nhảy xuống vực tự tử
Bạn, hôm nay những ngón chân của tôi, chúng đang chảy máu. Kinh nguyệt lại sắp tới. Bạn biết không, sao tôi ghét những kỳ kinh nguyệt. Cơ thể tôi mỗi tháng phải bỏ rất nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị cho chúng, như sự chuẩn bị tiếp đón vào nhà những kẻ mình không ưa nhưng bắt buộc phải đối mặt. Tháng nào cũng vậy, độ chừng hai tuần trước khi kinh nguyệt tới thì những đầu ngón chân tôi bắt đầu rạn nứt, máu rỉ rã từ khóe móng cho đến khi tôi kiệt sức. Trong thời gian ngón chân chảy máu này, sọ não tôi bị mềm nhũng, như căn nhà bị cướp đập cửa, tôi mất hết khả năng chống chọi lại cuộc đời, tôi bị bản thân tôi cưỡng hiếp, đó là những thèm muốn lệch, những tình yêu đóng ngoặc, những say mê không cả thể. Cho nên bạn ít thấy tôi ngoài đường vào thời gian này, vì tôi có đi đâu được, cứ phải ngồi mãi trên giường, đợi hứng máu từ các ngón chân. Những thèm muốn thật dễ sợ. Thèm muốn của tôi là như vậy. Tôi càng muốn điều gì đó thì nó càng làm tôi mệt mỏi, tôi cứ nhìn vào nó chăm chăm (thèm muốn có đôi môi mõng nhọn để nhếch miệng cười, chửi thiên hạ, hay ngồi đó im lặng không nói gì), cho đến lúc tôi hoặc là thỏa mãn nó hoặc là nhảy chung với nó xuống vực sâu, như cuộc tự tử của một đôi tình nhân lãng mạng. Ừ, thật lãng mạng nhỉ. Cứ tưởng tượng, một ngày đẹp trời, nắng tắt, gió thổi nhẹ, tôi và thèm muốn bỏ mặt mọi thứ trên đời, chúng tôi lái xe đi thật xa, đến một nơi mát mẻ trên tuốt đỉnh đồi, dưới tàng cây râm chúng tôi sẽ kể nhau nghe tất cả nỗi nhớ nhung, chờ đợi, giận hờn, sẽ nói cho nhau nghe hết những suy nghĩ của mình về đối phương dù suy nghĩ vu vơ hay kỳ quái, để chúng tôi có thể nhận dạng thật rõ bản thân mình và yêu mình hơn. Sau khi đã nói hết những gì cần thiết và không cần thiết, tôi và thèm muốn sẽ làm tình, một lần làm tình gợi cảm nhất chưa từng có, rồi nắm tay nhảy xuống vực sâu. Lúc đó, cái chết không có gì đáng sợ, nó còn có thể là một hạnh phúc, vì tôi đã cùng một lúc thỏa mãn được thèm muốn và chết chung với nó.
Sunday, September 27, 2009
nỗi nhớ trườn qua khung cửa sổ
Vậy là chúng ta không còn ngồi quán cafe nữa. Bây giờ khi nào tôi nhớ bạn thì tôi cứ kêu lên là tôi nhớ bạn, tôi biết bạn sẽ nghe được. Quan hệ của chúng ta đã đi vào giai đoạn này từ khi nào nhỉ? Tôi cũng không rõ, chỉ biết vào một buổi chiều, chiều lắm rồi, chỉ còn vài ba tia nắng yếu ớt vàng vọt rọi vào khung cửa sổ của tôi, tôi bổng dưng nhớ bạn, nhớ quá, và nỗi nhớ, chắc hẳn đã được sự cô đơn tiếp sức, nó một mình đứng dậy, trườn người qua khung cửa sổ có ánh nắng vè vặt, nó bỏ tôi ở đó đi tìm bạn.
Bạn ạ, hôm nay tôi muốn nói đến những nỗi nhớ, vì chúng đang làm tôi mất ngủ. Có những nỗi nhớ thật ấm cúng, nó như một ly trà nóng cho một mùa thu lạnh. Mùa thu ở vùng trung đông của Mỹ đẹp một cách ướt át, tôi không thích cho mấy những sự ướt át, nhưng nó không phải là không dể thương. Khi còn đi học ở Champaign, một trường đại học nằm lọt thỏm giữa những cánh đồng bát ngát bắp với bắp ở vùng trung đông này, nên nó cũng ướt át cộng thêm chút cộc lốc và cần mẫn bắt nguồn từ những cánh đồng, tôi có tạm trú ở một căn apartment cùng đứa bạn thân. Apartment nhỏ, nhưng thoán mát và tươi sáng nhờ có nhiều cửa sổ. Một loạt bốn khung cửa sổ đều mở ra đường, và căn apartment nằm trên lầu 2 nên tôi lúc nào cũng có thể nhìn người ta ở dưới vui cười cải cọ hay hôn hít mà không bị phát hiện. Điều đó là điều tôi thích nhất về căn apartment đó. Tôi hay tò mò, thích theo dõi cuộc sống của kẻ khác, càng được dí mũi càng sát thì càng khoái. Điều nữa tôi thích là những tàn cây. Trước nhà có một cái cây thật to, chắc phải lâu đời lắm mới có được một tàn cây đủ rộng để che hết một khúc đường dài. Tôi thích cái tàn cây khổng lồ trước khung cửa sổ này, không phải vì nó lãng mạng ướt át gì, mà vì nó nhắc tôi rằng thời gian đang trôi mất một cách chậm rãi nhưng chắc chắn tất cả những gì tôi yêu quý, cái tàn cây trước khung cửa sổ như cái đồng hồ báo giờ không số, thay vì in hình dưới đất thì nó đổi màu ở trên cây. Đôi lúc nó cũng làm tôi bực mình, vào mùa xuân tôi vẫn muốn đập túi bụi cho nó trụi hết những mầm non để hết cứ tiếp tục ra lá, mùa này sang mùa khác.
Cho nên khi tôi nghĩ đến những nỗi nhớ thì tôi sẽ phải nghĩ đến nó.
Có những nỗi nhớ khác, chúng như những linh hồn mồ côi bị kẹt ở giữa thiên đàng và địa ngục. Hay, nếu bạn không tin vào linh hồn, bạn có thể nghĩ đến chúng như những con tàu ma trôi lềnh bềnh ngoài khơi, bạn thấy chúng ở đấy nhưng không sao leo lên chúng được. Cũng có thể chúng như những con chuột bị nhốt trong vách tường xung quanh phòng tôi vậy, bọn chuột mà mỗi sáng sớm vẫn thức dậy chạy vòng vòng trong vách tường rầm rập, chạy một hồi chúng lại mệt không chạy nữa, sau đó thì nghe tiếng bươi bới, chí chít, đến khi chúng không còn hy vọng hay kiệt sức thì im hơi, để tôi được yên tịnh cho tới sáng, sáng mai chúng sẽ chạy tìm lối thoát tiếp. Như những nỗi nhớ của tôi.
Mà tôi chỉ có thể kể với bạn về những nỗi nhớ chứ tôi cũng không không nhớ là tôi nhớ gì. Có thể một ngày nào đó, khi sự cô đơn trở thành khổng lồ như tàn cây, và mất đi khả năng trườn mình qua khung cửa sổ, nó sẽ nổ tung rồi rơi xuống người tôi như mưa, lúc đó chắc rằng tôi sẽ nhớ mình đang nhớ điều gì. Tôi sẽ kể bạn nghe, nếu bạn còn muốn nghe.
Bạn ạ, hôm nay tôi muốn nói đến những nỗi nhớ, vì chúng đang làm tôi mất ngủ. Có những nỗi nhớ thật ấm cúng, nó như một ly trà nóng cho một mùa thu lạnh. Mùa thu ở vùng trung đông của Mỹ đẹp một cách ướt át, tôi không thích cho mấy những sự ướt át, nhưng nó không phải là không dể thương. Khi còn đi học ở Champaign, một trường đại học nằm lọt thỏm giữa những cánh đồng bát ngát bắp với bắp ở vùng trung đông này, nên nó cũng ướt át cộng thêm chút cộc lốc và cần mẫn bắt nguồn từ những cánh đồng, tôi có tạm trú ở một căn apartment cùng đứa bạn thân. Apartment nhỏ, nhưng thoán mát và tươi sáng nhờ có nhiều cửa sổ. Một loạt bốn khung cửa sổ đều mở ra đường, và căn apartment nằm trên lầu 2 nên tôi lúc nào cũng có thể nhìn người ta ở dưới vui cười cải cọ hay hôn hít mà không bị phát hiện. Điều đó là điều tôi thích nhất về căn apartment đó. Tôi hay tò mò, thích theo dõi cuộc sống của kẻ khác, càng được dí mũi càng sát thì càng khoái. Điều nữa tôi thích là những tàn cây. Trước nhà có một cái cây thật to, chắc phải lâu đời lắm mới có được một tàn cây đủ rộng để che hết một khúc đường dài. Tôi thích cái tàn cây khổng lồ trước khung cửa sổ này, không phải vì nó lãng mạng ướt át gì, mà vì nó nhắc tôi rằng thời gian đang trôi mất một cách chậm rãi nhưng chắc chắn tất cả những gì tôi yêu quý, cái tàn cây trước khung cửa sổ như cái đồng hồ báo giờ không số, thay vì in hình dưới đất thì nó đổi màu ở trên cây. Đôi lúc nó cũng làm tôi bực mình, vào mùa xuân tôi vẫn muốn đập túi bụi cho nó trụi hết những mầm non để hết cứ tiếp tục ra lá, mùa này sang mùa khác.
Cho nên khi tôi nghĩ đến những nỗi nhớ thì tôi sẽ phải nghĩ đến nó.
Có những nỗi nhớ khác, chúng như những linh hồn mồ côi bị kẹt ở giữa thiên đàng và địa ngục. Hay, nếu bạn không tin vào linh hồn, bạn có thể nghĩ đến chúng như những con tàu ma trôi lềnh bềnh ngoài khơi, bạn thấy chúng ở đấy nhưng không sao leo lên chúng được. Cũng có thể chúng như những con chuột bị nhốt trong vách tường xung quanh phòng tôi vậy, bọn chuột mà mỗi sáng sớm vẫn thức dậy chạy vòng vòng trong vách tường rầm rập, chạy một hồi chúng lại mệt không chạy nữa, sau đó thì nghe tiếng bươi bới, chí chít, đến khi chúng không còn hy vọng hay kiệt sức thì im hơi, để tôi được yên tịnh cho tới sáng, sáng mai chúng sẽ chạy tìm lối thoát tiếp. Như những nỗi nhớ của tôi.
Mà tôi chỉ có thể kể với bạn về những nỗi nhớ chứ tôi cũng không không nhớ là tôi nhớ gì. Có thể một ngày nào đó, khi sự cô đơn trở thành khổng lồ như tàn cây, và mất đi khả năng trườn mình qua khung cửa sổ, nó sẽ nổ tung rồi rơi xuống người tôi như mưa, lúc đó chắc rằng tôi sẽ nhớ mình đang nhớ điều gì. Tôi sẽ kể bạn nghe, nếu bạn còn muốn nghe.
Friday, September 11, 2009
Một bức thư
Bạn thân mến,
Bây giờ là 4 giờ sáng, tôi không ngủ được vì tôi nhớ bạn, nhớ như mưa nhớ đất, cứ muốn rơi xuống rồi vỡ toanh. Có lẽ vì tôi muốn được đầu thai kiếp khác. Cũng có thể là tôi đang trong trạng thái cần nhớ nhung một ai đó hay một điều gì đó mới, vì những thứ cũ tôi đã nhớ nhiều lần và không còn muốn nhớ chúng nữa.
Tôi định gọi bạn đi uống cà phê. Tôi định khoe với bạn rằng tôi mới tìm được một trang blog mới có đăng những bài viết có tính chất khoa học nên tôi chắc sẽ học được rất nhiều từ mới. Tôi định kể với bạn là hôm nay tôi đã nấu một nồi canh chua thật to, nấu xong rồi lại ngồi nhìn nó. Không, tôi có ăn một tô, nhưng phải kể với bạn là tôi đã ngồi nhìn nó mới diễn tả được cảm giác của tôi khi ăn nó. Tôi còn định kể với bạn là chiều nay khi tắm tôi đã cạo lông chân và lông nách, người tôi bây giờ thật trơn tru (tất nhiên là chừa một bụi), đã mặc một cái quần mới vải thật mịn màn mát rượi, làm tôi nhớ lần đầu tiên tôi cạo đầu, trọc lóc thã bộ buổi chiều, cũng mịn màn mát rượi như vậy. Làm tôi muốn chạy xộc ra đường, níu hôn tất cả mọi người qua lại. Và tôi muốn hôn bạn. Tôi tưởng tượng tư thế chu môi hôn của bạn chắc là dễ thương lắm, như một đứa bé chu môi hôn bố mẹ nó. Tất nhiên là sự thật sẽ không như thế, vì bạn chắc chắn là sẽ không vô tư như một đứa bé mà còn phải lo lắng làm sao để giữ hình thể nhã nhặn, phong độ, yêu đương sành điệu của mình. Tất cả chỉ để đối phương nhìn thấy một sự tự tin bất diệt, vì nó quyến rũ vô cùng. Một nụ hôn đầy tự tin là chuẩn đoán chính sát nhất. Nó có thể cho bạn thoán biết chất lượng của cuộc mây mưa kế tiếp, nếu có. Nó có thể cho bạn nếm được lịch sữ yêu đương của đối phương, kinh nghiệm làm tình, khả năng tìm hiểu cơ thể bạn. Đại khái là rất thú vị, bạn có thể học biết được nhiều điều trong một nụ hôn chất đầy tự tin. Tất nhiên, nếu đó là tự tin thật. Nếu là tự tin giả thì khác, bạn cũng sẽ nếm được, vì một nụ hôn như thế có một cái vị thật buồn. Tôi e rằng bạn sẽ nhận ra cái vị ấy trên môi tôi.
Ngày mai tôi sẽ ra quán đợi bạn như mọi ngày. Sẽ đưa bạn bức thư này khi bạn tới. Sẽ để bạn ngồi đó đọc nó khi tôi đi lấy cà phê. Không biết bạn sẽ phản ứng như thế nào khi tôi nói tôi muốn hôn bạn? Bạn yêu dấu ơi, phản ứng thế nào đi nữa cũng được, chỉ cần đừng có sự ngại ngùng trong ấy. Tôi sẽ nói cho bạn biết tất cả những thèm muốn của tôi, luôn cả những thèm muốn về bạn, nhưng bạn không cần làm gì cả, cũng không cần phải phản ứng. Tôi đã quen như thế, ném thèm muốn vào thinh không. Không cần phải nói với tôi điều gì bạn ạ. Chỉ cần nỡ một nụ cười rồi tiếp tục uống cà phê với tôi là đủ.
Thôi, bạn nhé, gặp nhau trong vài giờ.
Bây giờ là 4 giờ sáng, tôi không ngủ được vì tôi nhớ bạn, nhớ như mưa nhớ đất, cứ muốn rơi xuống rồi vỡ toanh. Có lẽ vì tôi muốn được đầu thai kiếp khác. Cũng có thể là tôi đang trong trạng thái cần nhớ nhung một ai đó hay một điều gì đó mới, vì những thứ cũ tôi đã nhớ nhiều lần và không còn muốn nhớ chúng nữa.
Tôi định gọi bạn đi uống cà phê. Tôi định khoe với bạn rằng tôi mới tìm được một trang blog mới có đăng những bài viết có tính chất khoa học nên tôi chắc sẽ học được rất nhiều từ mới. Tôi định kể với bạn là hôm nay tôi đã nấu một nồi canh chua thật to, nấu xong rồi lại ngồi nhìn nó. Không, tôi có ăn một tô, nhưng phải kể với bạn là tôi đã ngồi nhìn nó mới diễn tả được cảm giác của tôi khi ăn nó. Tôi còn định kể với bạn là chiều nay khi tắm tôi đã cạo lông chân và lông nách, người tôi bây giờ thật trơn tru (tất nhiên là chừa một bụi), đã mặc một cái quần mới vải thật mịn màn mát rượi, làm tôi nhớ lần đầu tiên tôi cạo đầu, trọc lóc thã bộ buổi chiều, cũng mịn màn mát rượi như vậy. Làm tôi muốn chạy xộc ra đường, níu hôn tất cả mọi người qua lại. Và tôi muốn hôn bạn. Tôi tưởng tượng tư thế chu môi hôn của bạn chắc là dễ thương lắm, như một đứa bé chu môi hôn bố mẹ nó. Tất nhiên là sự thật sẽ không như thế, vì bạn chắc chắn là sẽ không vô tư như một đứa bé mà còn phải lo lắng làm sao để giữ hình thể nhã nhặn, phong độ, yêu đương sành điệu của mình. Tất cả chỉ để đối phương nhìn thấy một sự tự tin bất diệt, vì nó quyến rũ vô cùng. Một nụ hôn đầy tự tin là chuẩn đoán chính sát nhất. Nó có thể cho bạn thoán biết chất lượng của cuộc mây mưa kế tiếp, nếu có. Nó có thể cho bạn nếm được lịch sữ yêu đương của đối phương, kinh nghiệm làm tình, khả năng tìm hiểu cơ thể bạn. Đại khái là rất thú vị, bạn có thể học biết được nhiều điều trong một nụ hôn chất đầy tự tin. Tất nhiên, nếu đó là tự tin thật. Nếu là tự tin giả thì khác, bạn cũng sẽ nếm được, vì một nụ hôn như thế có một cái vị thật buồn. Tôi e rằng bạn sẽ nhận ra cái vị ấy trên môi tôi.
Ngày mai tôi sẽ ra quán đợi bạn như mọi ngày. Sẽ đưa bạn bức thư này khi bạn tới. Sẽ để bạn ngồi đó đọc nó khi tôi đi lấy cà phê. Không biết bạn sẽ phản ứng như thế nào khi tôi nói tôi muốn hôn bạn? Bạn yêu dấu ơi, phản ứng thế nào đi nữa cũng được, chỉ cần đừng có sự ngại ngùng trong ấy. Tôi sẽ nói cho bạn biết tất cả những thèm muốn của tôi, luôn cả những thèm muốn về bạn, nhưng bạn không cần làm gì cả, cũng không cần phải phản ứng. Tôi đã quen như thế, ném thèm muốn vào thinh không. Không cần phải nói với tôi điều gì bạn ạ. Chỉ cần nỡ một nụ cười rồi tiếp tục uống cà phê với tôi là đủ.
Thôi, bạn nhé, gặp nhau trong vài giờ.
Wednesday, September 9, 2009
Người khóc nước mắt máu
Hello bạn yêu dấu. Gọi bạn là yêu dấu làm tôi nhớ đến thời gian trước khi gia đình tôi rời Việt Nam, trên tv có chiếu chương trình một bác sĩ đã giải phẩu thành công tách rời hai anh em song sinh cùng chia một buồng ngực. Một đứa đã chết vì tim quá yếu, không đủ sức chịu đựng cuộc giải phẩu, nhưng đứa còn lại sống mạnh khỏe và còn rất vui tính, những khi bác sĩ vô thăm bệnh tình thì chú bé ôm chằm bác sĩ và reo lên, bác sĩ yêu dấu, mặt bác sĩ như con gấu, thấy bác sĩ em muốn bấu. Bây giờ tôi gọi bạn yêu dấu, bạn cũng như con gấu, bạn nhé.
Thế này, tôi mới vừa xong một cuộc tàn xác. Các bụi cây rào quanh nhà tôi đã bị tôi chém đến gần chết, chút nữa là không còn tang chứng. Chúng hỗn xược, mọc một cách mất lịch sự, đã chiếm hết ánh nắng và chất khoáng của hàng hoa tôi trồng, làm những bụi hoa của tôi gầy gò, khô khát. Tôi thấy chúng ỷ mạnh hiếp yếu, nên tôi đã lấy con dao chặt thịt chặt chúng xuống. Thật tội nghiệp cho những bụi hoa của tôi, cũng may là còn tôi bảo vệ cho chúng, nếu không sẽ chẳng có ai giúp chúng lấy lại sự công bình. Tôi có thể để người ta lấn ép tôi, nhưng tôi không thể đứng nhìn bụi cây to tướng lưu manh lấn ép những đóa hoa hiền hòa của tôi. Bây giờ bạn có ra sau nhà tôi bạn sẽ thấy, xác chúng nằm la liệt vất vưỡng khắp nơi, trông thật là thảm.
Có một thứ khác trông cũng thảm như vậy, và có lẽ, với nhiều người, nó còn dể sợ nữa kìa. Chính là người con gái rơi nước mắt máu. Tôi không có bịp bợm ra chuyện này đâu. Là sự thật đấy. Nay mai đài truyền hình National Geographic sẽ có chiếu chương trình tài liệu về tiểu sử và cái mà thế giới y học còn đang cho là hiện tượng không có giải thích. Tôi đã gặp qua cô ta. Một người con gái còn rất trẻ, quê ở một tỉnh lẻ của Ấn Độ, nhà rất nghèo bạn ạ, nhưng từ khi người ta phát hiện cô có thể chảy nước mắt máu, gia đình cô đã có thể ăn được những bửa cơm no nê ngon lành, và ngày nào cũng thế. Có nhiều tín ngưỡng đổ xô đến từ tứ phía, vì họ cho rằng cô là hiện thể của thần linh. Có kẻ đến vì tò mò. Cũng có người bảo rằng cô bị ma quỷ nhập. Mà tại sao lại không? Tại sao lại không có thể là thần linh hay là ma quỷ? Khoa học còn chưa lý giải được hiện tượng này kia mà, tại sao lại không có thể hiểu nó bằng những lý thuyết siêu nhiên? Nói cho có nói vậy thôi, chứ thật ra thì khoa học hay thần linh cũng đều sai bét. Bạn biết không, cô ấy đã kể với tôi, khi cô sinh ra, bà mụ đỡ đẻ đã xuýt ngất đi vì kinh sợ khi thấy đứa bé sơ sinh mình vừa kéo ra còn nằm trên tay đã mở tròn một đôi mắt thật to nhìn mình và thay cho tiếng khóc oe oe chào đời thì đứa bé này lại chảy một giọt nước mắt đỏ choét. Chỉ một giọt duy nhất. Sau đó đứa bé không khóc những giọt nước mắt máu nữa. Nó cũng chẳng bao giờ khóc, trong bất kỳ trường hợp nào. Điều lạ nữa là, đứa bé không bị câm, nhưng chưa ai trong làng nghe nó nói tiếng nào. Cho đến khi đứa bé đến tuổi mười sáu. Ngày sinh nhật của cô gái trải qua như những ngày khác--cô ngồi chồm hổm, đang châm chú ngắt bột và lăn tròn rồi bỏ lên đống than đang hưng đỏ, chiều hôm ấy ở nhà không có gì ăn ngoài những miếng chapati nhỏ lạc ấy. Rồi cô tự dưng thấy có một dòng nước đỏ chảy vào đống than hồng, réo lên xèo xèo, làm than nguội tắt mất. Mắt cô lần mò ngược dòng để tìm nguồn gốc của cái dòng nước đỏ ấy, sao nó lại dẫn cô về giữa hai cái đầu gối cô đang chồm hổm, cuối đầu xuống lại thấy nó từ chính cô mà ra. Thật là dễ sợ. Lúc đó cô ta run lên vì hoảng sợ. Không phải đây là máu à? Sao máu có thể chảy từ cơ thể mình được, chảy nhiều như thế kia, chảy tự nhiên như thế kia? Cái nơi ấy là cái nơi gì, ma quái gì, sao có thể xuất ra dòng máu nóng đỏ kia. Trời ơi, chắc cô sẽ chết. Cô phải chết. Trong sự kinh sợ đó, cô ta đã làm cháy những miếng bánh chapati, làm cô thêm hoảng sợ, vì hôm nay gia đình sẽ không có đồ ăn, chắc chắn ba mẹ sẽ đánh cô mất.
Chiều choạng vạng tối khi ba mẹ cô về đến nhà, họ ngửi thấy từ trong cái túp lều lá mùi khét ngẹt, khét của bánh và một cái khét khác nữa, khét lạ lùng, hăng hăng mà ấm nồng. Bước vào trong, họ thấy cô con gái đang ngồi co ro ở một góc, hai tay ôm chằm lấy chân người rút lại, sụt sịt khóc. Urvashi, Urvashi, chuyện gì vậy? Vì đó là tên của cô, như nàng Urvashi sinh đẹp. Họ thắp cái đèn dầu duy nhất trong nhà, rồi đứng như chết trân. Gương mặt cô con gái đang ngước lên nhìn họ kia đầm đìa máu, máu chảy từ mắt xuống hai bên mép xuống cằm xuống cổ. Trong cái ánh đèn loe lét đó gương mặt đó thật kinh dị, đến họ nữa tin nữa ngờ rằng kẻ đang ngồi kia là ma quái thật, nhưng nếu là ma quái thật thì họ phải làm gì, họ có thể làm được gì, ma quái kia sẽ làm gì với họ? Nhưng rồi người mẹ run rẩy nhìn vào đôi mắt ma quái kia, và một điều gì đó, nhỏ nhoi và cũ kỹ như thế nào tôi không biết, đã giúp bà ta nhận biết gương mặt kia vẫn thuộc về con gái mình. Thật lạ kỳ bạn nhỉ, người ta vẫn có thể nhìn ra nhau dù cho kẻ kia đã biến dạng đến kinh dị. Đến lượt hai vợ chồng ngồi bẹp xuống ôm con mà khóc. Một cặp mắt khóc ra máu. Hai cặp mắt khóc nước mắt mặn.
Trong vòng một tuần, bác sĩ từ thành phố đã xuống. Ba tuần sau cô gái đã được chuyển về bệnh viện thủ đô. Ở đó cô đã nằm hết ba tháng, dưới sự quan sát của hai bác sĩ chuyên gia về mắt, tai, mũi, họng nỗi tiếng của Ấn Độ. Họ đã lấy máu, quét bên trong miệng cô để thử dna, kiểm tra hệ thống thần kinh, để tìm nguyên do cho những giọt nước mắt máu của cô. Có thể những bộ phận phía sau con ngư hay tuyến lệ của cô bị nhiễm trùng chăng? Hay neuron ở não có gì bất thường? Hay đó là triệu chứng của một loại ung thư máu? Hay cô bị ung thư mắt? Nhưng mắt cô nhìn thấy vẫn bình thường, hoạt đồng hằng ngày vẫn bình thường, tất cả đều bình thường. Thật không sao hiểu nỗi. Rốt cuộc họ bó tay. Họ viết một bài báo cáo khá dài về hiện tượng y học này, cộng với tất cả kết quả của những thử nghiệm trên một tạp chí nghiên cứu y học có tầm quốc tế. Trong bài viết họ có nhắc đến một quan sát của một đồng nghiệp chuyên gia tâm lý về cô gái, đó là thái độ và động tác gây chú ý và đòi hỏi sự quan tâm của kẻ khác từ bệnh nhân. Từ chuyên môn họ dùng là rối loạn tinh thần. Rối loạn tinh thân có thể (giới y học vẫn chưa chắn chắn) là một nguyên do dẫn đến chứng bệnh chảy máu ở tuyến lệ. Họ kết luận bài viết rằng đây vẫn là một gúc mắc y học chưa có lý giải, và chúng tôi vẫn chưa thể hiểu được cơ chế của hiện tượng chảy nước mắt máu này. Chúng tôi chỉ quan sát được điều duy nhất là bệnh nhân chảy nước mắt máu vào những ngày đúng chu kỳ kinh nguyệt, và cô không xuất máu từ âm hộ như những phụ nữ khác. Nhưng họ tin rằng rồi một ngày, một, hoặc hai ba nhà nghiên cứu nào đó, sẽ tìm ra cơ nguyên của chứng bệnh này, vì quả thật đây là chứng bệnh, nó nằm ngoài những hoạt động bình thường của cơ thể, nó không phải là sự lành mạnh. Mà cũng đúng, vì cứ khóc ra máu như vậy hoài thì làm sao cô gái có đủ máu để chảy?
Cái họ không biết, cả những kẻ mê tín đang xem cô như thần linh hoặc hiện thân của ma quỷ, mà cô gái ấy biết, và bây giờ tôi biết và bạn biết, là cô ta không có bệnh gì cả, cũng chả phải thần linh hay ma quỷ. Chỉ có việc là cô ta có một khả năng phi thường, một khả năng cô đã khám phá ra trong giây phút kinh hoàng nhất đời, là chỉ với cái ý chí được thúc đẩy bởi sự khiếp sợ, những giọt máu lẽ ra phải xuất từ âm hộ đã được cô ta chuyển lên mắt rồi tiết ra như nước mắt chảy. Vâng, đơn giản thế thôi. Nhưng người ta cứ làm ầm lên, phải tìm cho được nguyên cơ, phải là người giải thích được một thứ không có giải thích. Cũng tốt thôi bạn ạ, vì bây giờ cô ta đã được đi khắp thế giới, đã đến Mỹ và sắp được lên tv nữa là khác. Bây giờ thì mỗi tháng cô ấy cứ bình thản mà khóc cho hả hê.
Thế này, tôi mới vừa xong một cuộc tàn xác. Các bụi cây rào quanh nhà tôi đã bị tôi chém đến gần chết, chút nữa là không còn tang chứng. Chúng hỗn xược, mọc một cách mất lịch sự, đã chiếm hết ánh nắng và chất khoáng của hàng hoa tôi trồng, làm những bụi hoa của tôi gầy gò, khô khát. Tôi thấy chúng ỷ mạnh hiếp yếu, nên tôi đã lấy con dao chặt thịt chặt chúng xuống. Thật tội nghiệp cho những bụi hoa của tôi, cũng may là còn tôi bảo vệ cho chúng, nếu không sẽ chẳng có ai giúp chúng lấy lại sự công bình. Tôi có thể để người ta lấn ép tôi, nhưng tôi không thể đứng nhìn bụi cây to tướng lưu manh lấn ép những đóa hoa hiền hòa của tôi. Bây giờ bạn có ra sau nhà tôi bạn sẽ thấy, xác chúng nằm la liệt vất vưỡng khắp nơi, trông thật là thảm.
Có một thứ khác trông cũng thảm như vậy, và có lẽ, với nhiều người, nó còn dể sợ nữa kìa. Chính là người con gái rơi nước mắt máu. Tôi không có bịp bợm ra chuyện này đâu. Là sự thật đấy. Nay mai đài truyền hình National Geographic sẽ có chiếu chương trình tài liệu về tiểu sử và cái mà thế giới y học còn đang cho là hiện tượng không có giải thích. Tôi đã gặp qua cô ta. Một người con gái còn rất trẻ, quê ở một tỉnh lẻ của Ấn Độ, nhà rất nghèo bạn ạ, nhưng từ khi người ta phát hiện cô có thể chảy nước mắt máu, gia đình cô đã có thể ăn được những bửa cơm no nê ngon lành, và ngày nào cũng thế. Có nhiều tín ngưỡng đổ xô đến từ tứ phía, vì họ cho rằng cô là hiện thể của thần linh. Có kẻ đến vì tò mò. Cũng có người bảo rằng cô bị ma quỷ nhập. Mà tại sao lại không? Tại sao lại không có thể là thần linh hay là ma quỷ? Khoa học còn chưa lý giải được hiện tượng này kia mà, tại sao lại không có thể hiểu nó bằng những lý thuyết siêu nhiên? Nói cho có nói vậy thôi, chứ thật ra thì khoa học hay thần linh cũng đều sai bét. Bạn biết không, cô ấy đã kể với tôi, khi cô sinh ra, bà mụ đỡ đẻ đã xuýt ngất đi vì kinh sợ khi thấy đứa bé sơ sinh mình vừa kéo ra còn nằm trên tay đã mở tròn một đôi mắt thật to nhìn mình và thay cho tiếng khóc oe oe chào đời thì đứa bé này lại chảy một giọt nước mắt đỏ choét. Chỉ một giọt duy nhất. Sau đó đứa bé không khóc những giọt nước mắt máu nữa. Nó cũng chẳng bao giờ khóc, trong bất kỳ trường hợp nào. Điều lạ nữa là, đứa bé không bị câm, nhưng chưa ai trong làng nghe nó nói tiếng nào. Cho đến khi đứa bé đến tuổi mười sáu. Ngày sinh nhật của cô gái trải qua như những ngày khác--cô ngồi chồm hổm, đang châm chú ngắt bột và lăn tròn rồi bỏ lên đống than đang hưng đỏ, chiều hôm ấy ở nhà không có gì ăn ngoài những miếng chapati nhỏ lạc ấy. Rồi cô tự dưng thấy có một dòng nước đỏ chảy vào đống than hồng, réo lên xèo xèo, làm than nguội tắt mất. Mắt cô lần mò ngược dòng để tìm nguồn gốc của cái dòng nước đỏ ấy, sao nó lại dẫn cô về giữa hai cái đầu gối cô đang chồm hổm, cuối đầu xuống lại thấy nó từ chính cô mà ra. Thật là dễ sợ. Lúc đó cô ta run lên vì hoảng sợ. Không phải đây là máu à? Sao máu có thể chảy từ cơ thể mình được, chảy nhiều như thế kia, chảy tự nhiên như thế kia? Cái nơi ấy là cái nơi gì, ma quái gì, sao có thể xuất ra dòng máu nóng đỏ kia. Trời ơi, chắc cô sẽ chết. Cô phải chết. Trong sự kinh sợ đó, cô ta đã làm cháy những miếng bánh chapati, làm cô thêm hoảng sợ, vì hôm nay gia đình sẽ không có đồ ăn, chắc chắn ba mẹ sẽ đánh cô mất.
Chiều choạng vạng tối khi ba mẹ cô về đến nhà, họ ngửi thấy từ trong cái túp lều lá mùi khét ngẹt, khét của bánh và một cái khét khác nữa, khét lạ lùng, hăng hăng mà ấm nồng. Bước vào trong, họ thấy cô con gái đang ngồi co ro ở một góc, hai tay ôm chằm lấy chân người rút lại, sụt sịt khóc. Urvashi, Urvashi, chuyện gì vậy? Vì đó là tên của cô, như nàng Urvashi sinh đẹp. Họ thắp cái đèn dầu duy nhất trong nhà, rồi đứng như chết trân. Gương mặt cô con gái đang ngước lên nhìn họ kia đầm đìa máu, máu chảy từ mắt xuống hai bên mép xuống cằm xuống cổ. Trong cái ánh đèn loe lét đó gương mặt đó thật kinh dị, đến họ nữa tin nữa ngờ rằng kẻ đang ngồi kia là ma quái thật, nhưng nếu là ma quái thật thì họ phải làm gì, họ có thể làm được gì, ma quái kia sẽ làm gì với họ? Nhưng rồi người mẹ run rẩy nhìn vào đôi mắt ma quái kia, và một điều gì đó, nhỏ nhoi và cũ kỹ như thế nào tôi không biết, đã giúp bà ta nhận biết gương mặt kia vẫn thuộc về con gái mình. Thật lạ kỳ bạn nhỉ, người ta vẫn có thể nhìn ra nhau dù cho kẻ kia đã biến dạng đến kinh dị. Đến lượt hai vợ chồng ngồi bẹp xuống ôm con mà khóc. Một cặp mắt khóc ra máu. Hai cặp mắt khóc nước mắt mặn.
Trong vòng một tuần, bác sĩ từ thành phố đã xuống. Ba tuần sau cô gái đã được chuyển về bệnh viện thủ đô. Ở đó cô đã nằm hết ba tháng, dưới sự quan sát của hai bác sĩ chuyên gia về mắt, tai, mũi, họng nỗi tiếng của Ấn Độ. Họ đã lấy máu, quét bên trong miệng cô để thử dna, kiểm tra hệ thống thần kinh, để tìm nguyên do cho những giọt nước mắt máu của cô. Có thể những bộ phận phía sau con ngư hay tuyến lệ của cô bị nhiễm trùng chăng? Hay neuron ở não có gì bất thường? Hay đó là triệu chứng của một loại ung thư máu? Hay cô bị ung thư mắt? Nhưng mắt cô nhìn thấy vẫn bình thường, hoạt đồng hằng ngày vẫn bình thường, tất cả đều bình thường. Thật không sao hiểu nỗi. Rốt cuộc họ bó tay. Họ viết một bài báo cáo khá dài về hiện tượng y học này, cộng với tất cả kết quả của những thử nghiệm trên một tạp chí nghiên cứu y học có tầm quốc tế. Trong bài viết họ có nhắc đến một quan sát của một đồng nghiệp chuyên gia tâm lý về cô gái, đó là thái độ và động tác gây chú ý và đòi hỏi sự quan tâm của kẻ khác từ bệnh nhân. Từ chuyên môn họ dùng là rối loạn tinh thần. Rối loạn tinh thân có thể (giới y học vẫn chưa chắn chắn) là một nguyên do dẫn đến chứng bệnh chảy máu ở tuyến lệ. Họ kết luận bài viết rằng đây vẫn là một gúc mắc y học chưa có lý giải, và chúng tôi vẫn chưa thể hiểu được cơ chế của hiện tượng chảy nước mắt máu này. Chúng tôi chỉ quan sát được điều duy nhất là bệnh nhân chảy nước mắt máu vào những ngày đúng chu kỳ kinh nguyệt, và cô không xuất máu từ âm hộ như những phụ nữ khác. Nhưng họ tin rằng rồi một ngày, một, hoặc hai ba nhà nghiên cứu nào đó, sẽ tìm ra cơ nguyên của chứng bệnh này, vì quả thật đây là chứng bệnh, nó nằm ngoài những hoạt động bình thường của cơ thể, nó không phải là sự lành mạnh. Mà cũng đúng, vì cứ khóc ra máu như vậy hoài thì làm sao cô gái có đủ máu để chảy?
Cái họ không biết, cả những kẻ mê tín đang xem cô như thần linh hoặc hiện thân của ma quỷ, mà cô gái ấy biết, và bây giờ tôi biết và bạn biết, là cô ta không có bệnh gì cả, cũng chả phải thần linh hay ma quỷ. Chỉ có việc là cô ta có một khả năng phi thường, một khả năng cô đã khám phá ra trong giây phút kinh hoàng nhất đời, là chỉ với cái ý chí được thúc đẩy bởi sự khiếp sợ, những giọt máu lẽ ra phải xuất từ âm hộ đã được cô ta chuyển lên mắt rồi tiết ra như nước mắt chảy. Vâng, đơn giản thế thôi. Nhưng người ta cứ làm ầm lên, phải tìm cho được nguyên cơ, phải là người giải thích được một thứ không có giải thích. Cũng tốt thôi bạn ạ, vì bây giờ cô ta đã được đi khắp thế giới, đã đến Mỹ và sắp được lên tv nữa là khác. Bây giờ thì mỗi tháng cô ấy cứ bình thản mà khóc cho hả hê.
Thursday, September 3, 2009
Một bí mật và sứ mệnh của một quyển sách
Bạn, tôi đã biết được một bí mật. Bí mật này quan trọng lắm. Nó có thể hủy diệt bạn. Hay tôi? Nhưng bạn đừng lo, tôi không nói cho ai biết cả, chỉ có tôi và bạn. Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ nó ra cho bất kỳ ai khác, đến chết sẽ mang nó theo xuống với tôi (chắc tôi phải xuống, chứ lên không nỗi rồi bạn ạ). Này, tôi nói nhỏ bạn nghe nhé, nhích lại gần đây, ghé tai vào, đừng có cười, tôi không phải muốn thổi thì thầm vào tai bạn đâu, là chuyện nghiêm túc thật đấy! Này, bí mật đó là, sshhh, một cuốn sách. Vâng! Một cuốn sách. Bạn phải luôn cảnh giác nhé--it will be your undoing, my knowing. Tôi đã đắn đo hết mấy hôm không biết có nên nói cho bạn biết rằng tôi đã biết được bí mật đó của bạn không. Sau cùng đã quyết định nói, vì tôi yêu bạn ghê lắm, và sẽ không bao giờ phản bội bạn. Sau khi đã quyết định nói thì tôi lại đã đắn đo, không biết phải làm gì với cái bí mật này. Đắn do xong rồi lại cảm giác tội lỗi. Tội lỗi rồi lại tự tha thứ cho mình. Rồi lại tội lỗi và tha thứ tiếp. Vì bí mật đó đã đưa đến chuyện này:
Sau khi biết được sự thật là bạn yêu sách, yêu hơn nữa là được tặng sách, tôi đã triệt để khai thác hiểu biết này. Có thể nó là sự hiểu biết hữu dụng nhất trên đời. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bạn, lúc đó chúng ta còn xa lạ lắm, tôi đã quyết định phải yêu bạn. Và tôi đã dùng một cuốn sách để mời gọi bạn đến với tôi. Lúc đó bạn ngây thơ lắm, không thấy được cái lưỡi câu tôi dán (không thể nào móc vào sách, không thể xúc phạm đến nó) dưới cuốn sách, cũng không thấy được sợi dây cước trong veo nằm im trên tay tôi. Tôi cũng vụng về, không biết làm gì với cuốn sách, chỉ biết đến thẳng trước bạn và đề nghị, chúng ta hãy cùng đọc sách nhé, đọc xong tôi sẽ tặng bạn cuốn sách ấy. Thế là đủ để bạn mắc câu. Tôi nhớ rõ như in cuốn sách ấy: Satanic Verses của Rushdie, trên bìa sách là hình hai vị thần linh rối giấy đang nhảy múa, trang màu đỏ bầm. Nhưng tôi đã vứt cái bìa sách ấy ở đâu trong phòng, chỉ mang lại cho bạn cuốn sách trần trụi, in trên giấy dầy, đầy bụi bặm vì đã nằm dưới tủ quần áo của tôi thật lâu, nhưng nó vẫn đẹp lạ lùng, vẫn ung dung đầy tự tin dưới lớp bụi. Tôi đã phải tốn rất nhiều giờ mới tìm ra nó, vì tôi biết chỉ có nó mới có đủ tự tin để thu hút bạn. Tôi đã có nghĩ đến The god of small things, hoặc mới hơn nữa là The death of Vishnu, nhưng không chắc chúng có đủ khả năng để quyến rũ bạn (The book thief đã không làm gì được bạn), dù chúng đã chinh phục được tôi. Và bạn đã như một đứa nhỏ ghiền kẹo, còn tôi thì cầm trong tay một cục kẹo to bằng cái đầu.
Thế là The Satanic Verses của Rushdie đã khởi đầu cho những cuốn sách khác. Thật nhiều những cuốn sách khác, vì tôi đã thay chúng cho những khiếm khuyết của mình. Những lúc tôi thờ ơ làm bạn giận, tôi chỉ cần chìa ra một cuốn sách là bạn hết giận. Những lúc tôi lắm tiếng nặng nhẹ, làm bạn khóc, tôi không cần nói lời xin lỗi, chỉ cần xòe ra một cuốn sách, bạn sẽ thôi khóc và mĩm cười. Ngộ thật, tôi chưa từng biết ai trên đời dễ bị sách quyến rũ như bạn cả. Những lúc tôi cãi lẽ không lại bạn, tôi đưa ra một cuốn sách. Thậm chí muốn bạn làm việc gì đó bạn không muốn làm cũng chỉ cần một cuốn sách. Tất nhiên là mỗi trường hợp nặng nhẹ đòi hỏi những cuốn sách có sức quyến rũ khác nhau. Những lần kể trên, tôi chỉ cần một cuốn sách tương đối hay, có một vài chiều sâu không cần sâu lắm, đủ làm người ta ray rứt hay khó chịu là được, vì những hoàn cảnh trên tương đối không nghiêm trọng lắm. Thí dụ như, I did not come to you by chance, Zeroville, Like water for chocolate, The history of the Catholic church, etc.
Còn những sự kiện to lớn khác thì phải cần đến những cuốn sách to lớn. Như lần đầu tiên chúng ta làm tình. Tôi đã đi hết những tiệm sách mới và cũ trong vòng 15 miles nơi tôi ở để kiếm cho đúng một cuốn sách tương xứng với nỗi ám ảnh và sự hứa hẹn khoái cảm muốn nỗ tung ấy. Rốt cuộc đã tìm được nó trong một tiệm sách cũ kỹ, mù mờ, nằm ở một góc đường cũng âm u thiếu ánh sáng. Tôi mở cửa tiệm đi vào, cái phong ling treo trên cửa kêu lẻng kẻng, tôi chả thấy được gì ngoài những cái bóng chập choạn của kệ sách, chúng quanh tròn một trung điểm, bà chủ đang ngồi ở giửa tiệm, bao vây là những cuốn sách chất lên nhau khập khểnh. Nghe tôi bước vào bà ngẩng đầu lên, nhìn tôi qua kặp mắt kính đã tuột xuống nửa lỗ mủi, một tiếng chào nhẹ nhàng, cô tự nhiên nhé, đừng ngại sự hỗn tạp, tôi đang sắp xếp sách lại đấy. Tôi gật đầu, đi dọc kệ sách như đang theo những tia nắng của một mặt trời tối đen , vừa nheo mắt vừa lần mò. Không tìm được cuốn nào vừa ý, lại bực bội việc tiệm sách tối thui nên định bỏ về, bổng tay mò thấy một bộ ba quyển nằm lọt thỏm trong một cái hộp, cái hộp bảo vệ à? Tôi không tin đôi mắt mình, chòm lấy cả ba quyển, lật qua lật lại, nheo mắt thêm nữa để đọc cho thật kỹ. Rốt cuộc tôi đã tìm được nó, 2666. Nó nằm ở đó đã bao lâu tôi cũng không biết, chỉ biết khi tôi thấy nó, nó oai phong lắm, nó chiếm ngự cái ô hình chủ nhật ấy, như thể nó đã biết trước nó mang trên người một sứ mệnh vô cùng to lớn và đã chuẩn bị cho ngày tôi tới mang nó về. Tôi trả tiền mà cứ bước ra cửa như một tên trộm. Vì tôi là một tên cướp. Nó sẽ giúp tôi cướp bạn. Tôi khoái chí, ôm nó vào lòng và bật cười giữa buổi chiều đang vấp tối. Ngày hôm sau, một buổi sáng mát mẻ đẹp trời, tôi tắm rửa, đánh răng, chảy đầu tươm tất rồi gói ba cuốn sách vào một cái hộp thật lộng lẫy (thật lộng lẫy bạn nhỉ, bạn nhớ không?) và mang đến nhà bạn. Tôi đã gọi trước cho bạn biết là tôi sẽ đến với một sự ngạc nhiên, nên khi mở cửa bạn đưa ngay cho tôi ánh mắt tò mò không chờ được. Bạn không biết tôi đã nhìn thấy điều đó đúng không? Tôi không bị sự từ tốn của bạn đánh lừa đâu. Bạn hỏi, việc gì vậy, tôi đưa cái hộp đang dấu phía sau. Bạn mĩm cười, vì bạn biết trong đó lại là sách, tôi đã dụ bạn bao nhiêu lần bằng cái thứ ấy, vì tôi luôn chỉ tặng mỗi thứ ấy, chỉ điều bạn đang đoán xem lần này tôi lại muốn bù đắp
cho việc gì. Bạn thấy thương tôi lắm, đúng không, vì tôi cứ mãi bị những nỗi đau và lỗ trống ám ảnh. Bạn còn định không nhận. Còn định bảo tôi hãy mang về cất lại đi, và còn định nói với tôi bạn cũng có một quyển cho tôi là khác. Nhưng bạn tò mò. Vì bạn không thể cưỡng lại những cuốn sách, cho dù chúng thế nào đi nữa, cho dù có muốn sở hữu chúng hay không bạn cũng phải nhìn thấy chúng và ít nhất là đọc hết trang đầu tiên. Đây là yếu điểm duy nhất của bạn, và là bí mật mà tôi đã khai phá được. Bạn nhìn thấy bộ ba ấy tức thì bạn biết được thèm muốn của tôi, và bạn đã không cản tôi, như bạn đã không cản được mình. Vậy là bộ ba chúng đã thi hành được sứ mệnh, và tôi đã lấp đầy được một lỗ trống.
Sau khi biết được sự thật là bạn yêu sách, yêu hơn nữa là được tặng sách, tôi đã triệt để khai thác hiểu biết này. Có thể nó là sự hiểu biết hữu dụng nhất trên đời. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bạn, lúc đó chúng ta còn xa lạ lắm, tôi đã quyết định phải yêu bạn. Và tôi đã dùng một cuốn sách để mời gọi bạn đến với tôi. Lúc đó bạn ngây thơ lắm, không thấy được cái lưỡi câu tôi dán (không thể nào móc vào sách, không thể xúc phạm đến nó) dưới cuốn sách, cũng không thấy được sợi dây cước trong veo nằm im trên tay tôi. Tôi cũng vụng về, không biết làm gì với cuốn sách, chỉ biết đến thẳng trước bạn và đề nghị, chúng ta hãy cùng đọc sách nhé, đọc xong tôi sẽ tặng bạn cuốn sách ấy. Thế là đủ để bạn mắc câu. Tôi nhớ rõ như in cuốn sách ấy: Satanic Verses của Rushdie, trên bìa sách là hình hai vị thần linh rối giấy đang nhảy múa, trang màu đỏ bầm. Nhưng tôi đã vứt cái bìa sách ấy ở đâu trong phòng, chỉ mang lại cho bạn cuốn sách trần trụi, in trên giấy dầy, đầy bụi bặm vì đã nằm dưới tủ quần áo của tôi thật lâu, nhưng nó vẫn đẹp lạ lùng, vẫn ung dung đầy tự tin dưới lớp bụi. Tôi đã phải tốn rất nhiều giờ mới tìm ra nó, vì tôi biết chỉ có nó mới có đủ tự tin để thu hút bạn. Tôi đã có nghĩ đến The god of small things, hoặc mới hơn nữa là The death of Vishnu, nhưng không chắc chúng có đủ khả năng để quyến rũ bạn (The book thief đã không làm gì được bạn), dù chúng đã chinh phục được tôi. Và bạn đã như một đứa nhỏ ghiền kẹo, còn tôi thì cầm trong tay một cục kẹo to bằng cái đầu.
Thế là The Satanic Verses của Rushdie đã khởi đầu cho những cuốn sách khác. Thật nhiều những cuốn sách khác, vì tôi đã thay chúng cho những khiếm khuyết của mình. Những lúc tôi thờ ơ làm bạn giận, tôi chỉ cần chìa ra một cuốn sách là bạn hết giận. Những lúc tôi lắm tiếng nặng nhẹ, làm bạn khóc, tôi không cần nói lời xin lỗi, chỉ cần xòe ra một cuốn sách, bạn sẽ thôi khóc và mĩm cười. Ngộ thật, tôi chưa từng biết ai trên đời dễ bị sách quyến rũ như bạn cả. Những lúc tôi cãi lẽ không lại bạn, tôi đưa ra một cuốn sách. Thậm chí muốn bạn làm việc gì đó bạn không muốn làm cũng chỉ cần một cuốn sách. Tất nhiên là mỗi trường hợp nặng nhẹ đòi hỏi những cuốn sách có sức quyến rũ khác nhau. Những lần kể trên, tôi chỉ cần một cuốn sách tương đối hay, có một vài chiều sâu không cần sâu lắm, đủ làm người ta ray rứt hay khó chịu là được, vì những hoàn cảnh trên tương đối không nghiêm trọng lắm. Thí dụ như, I did not come to you by chance, Zeroville, Like water for chocolate, The history of the Catholic church, etc.
Còn những sự kiện to lớn khác thì phải cần đến những cuốn sách to lớn. Như lần đầu tiên chúng ta làm tình. Tôi đã đi hết những tiệm sách mới và cũ trong vòng 15 miles nơi tôi ở để kiếm cho đúng một cuốn sách tương xứng với nỗi ám ảnh và sự hứa hẹn khoái cảm muốn nỗ tung ấy. Rốt cuộc đã tìm được nó trong một tiệm sách cũ kỹ, mù mờ, nằm ở một góc đường cũng âm u thiếu ánh sáng. Tôi mở cửa tiệm đi vào, cái phong ling treo trên cửa kêu lẻng kẻng, tôi chả thấy được gì ngoài những cái bóng chập choạn của kệ sách, chúng quanh tròn một trung điểm, bà chủ đang ngồi ở giửa tiệm, bao vây là những cuốn sách chất lên nhau khập khểnh. Nghe tôi bước vào bà ngẩng đầu lên, nhìn tôi qua kặp mắt kính đã tuột xuống nửa lỗ mủi, một tiếng chào nhẹ nhàng, cô tự nhiên nhé, đừng ngại sự hỗn tạp, tôi đang sắp xếp sách lại đấy. Tôi gật đầu, đi dọc kệ sách như đang theo những tia nắng của một mặt trời tối đen , vừa nheo mắt vừa lần mò. Không tìm được cuốn nào vừa ý, lại bực bội việc tiệm sách tối thui nên định bỏ về, bổng tay mò thấy một bộ ba quyển nằm lọt thỏm trong một cái hộp, cái hộp bảo vệ à? Tôi không tin đôi mắt mình, chòm lấy cả ba quyển, lật qua lật lại, nheo mắt thêm nữa để đọc cho thật kỹ. Rốt cuộc tôi đã tìm được nó, 2666. Nó nằm ở đó đã bao lâu tôi cũng không biết, chỉ biết khi tôi thấy nó, nó oai phong lắm, nó chiếm ngự cái ô hình chủ nhật ấy, như thể nó đã biết trước nó mang trên người một sứ mệnh vô cùng to lớn và đã chuẩn bị cho ngày tôi tới mang nó về. Tôi trả tiền mà cứ bước ra cửa như một tên trộm. Vì tôi là một tên cướp. Nó sẽ giúp tôi cướp bạn. Tôi khoái chí, ôm nó vào lòng và bật cười giữa buổi chiều đang vấp tối. Ngày hôm sau, một buổi sáng mát mẻ đẹp trời, tôi tắm rửa, đánh răng, chảy đầu tươm tất rồi gói ba cuốn sách vào một cái hộp thật lộng lẫy (thật lộng lẫy bạn nhỉ, bạn nhớ không?) và mang đến nhà bạn. Tôi đã gọi trước cho bạn biết là tôi sẽ đến với một sự ngạc nhiên, nên khi mở cửa bạn đưa ngay cho tôi ánh mắt tò mò không chờ được. Bạn không biết tôi đã nhìn thấy điều đó đúng không? Tôi không bị sự từ tốn của bạn đánh lừa đâu. Bạn hỏi, việc gì vậy, tôi đưa cái hộp đang dấu phía sau. Bạn mĩm cười, vì bạn biết trong đó lại là sách, tôi đã dụ bạn bao nhiêu lần bằng cái thứ ấy, vì tôi luôn chỉ tặng mỗi thứ ấy, chỉ điều bạn đang đoán xem lần này tôi lại muốn bù đắp
cho việc gì. Bạn thấy thương tôi lắm, đúng không, vì tôi cứ mãi bị những nỗi đau và lỗ trống ám ảnh. Bạn còn định không nhận. Còn định bảo tôi hãy mang về cất lại đi, và còn định nói với tôi bạn cũng có một quyển cho tôi là khác. Nhưng bạn tò mò. Vì bạn không thể cưỡng lại những cuốn sách, cho dù chúng thế nào đi nữa, cho dù có muốn sở hữu chúng hay không bạn cũng phải nhìn thấy chúng và ít nhất là đọc hết trang đầu tiên. Đây là yếu điểm duy nhất của bạn, và là bí mật mà tôi đã khai phá được. Bạn nhìn thấy bộ ba ấy tức thì bạn biết được thèm muốn của tôi, và bạn đã không cản tôi, như bạn đã không cản được mình. Vậy là bộ ba chúng đã thi hành được sứ mệnh, và tôi đã lấp đầy được một lỗ trống.
Tuesday, September 1, 2009
Bạn thân mến
Hello, người bạn thân mến kia. Hôm nay chúng ta sẽ ngồi đây im lặng, không nói gì, nhé, vì tôi muốn chúc mừng dịp chúng ta đã bước qua được một khúc quanh, đánh dấu một lối rẽ để bắt đầu thời kỳ mới trong cuộc tình bạn của chúng ta. Hôm nay tôi vui đến lạ kỳ. Bạn biết tại sao không? Vì tôi bổng dưng nhận biết được (tất cả những nhận biết của tôi về mọi việc đều từ bổng dưng mà ra) chúng ta đã qua hết tuần trăng mật rồi bạn ạ. Cái tuần trăng mật làm cho người ta thèm đến chảy nước miếng, nhưng nó là sự kết hợp của bao nhiêu cái phù du và hào nhoán bên ngoài. Nó thử thách triệt để khả năng nhận biết sự thật của bạn, tôi nghĩ thế. Tôi thèm nó; những lúc có nó là tôi được sống như được hồi sinh, tôi hít hơi thở dài, ngực tôi mở rộng, máu tôi tự do ung dung chảy. Ở thời kỳ trăng mật cái gì cũng hơn--nước mát hơn, bầu trời cao hơn, gió thổi hơn, sương mù hơn, chân đi hơn, tay ôm hơn, tim đập hơn, cả những con kiến cũng bò nhiều hơn. Và kỳ trăng mật nào cũng vậy, một trong hai đứa (tại sao phải hai nhỉ?) sẽ bị nó đánh lừa, hoặc cả hai. Nó nguy hiểm. Cho nên tôi rất mừng chúng ta đã không còn trong thời kỳ trăng mật. Và dĩ nhiên, chúng ta không còn lạ mặt. Bạn đã là bạn thân mến. Cho nên bạn thân mến ạ, qua thời kỳ trăng mật rồi thì người ta đã có thể ngồi với nhau hằng giờ trong im lặng, không còn cần thiết phải ồn ào hỏi đáp để tìm hiểu đối phương. Bây giờ là thời kỳ ấy. Những thứ hiểu được giúp chúng ta gần gủi nhau. Những thứ chưa hiểu, cũng không sao cả, chúng ta sẽ hiểu sau, hoặc sẽ chấp nhận và không cần hiểu. Bạn hãy an tâm ngồi im đấy, hoặc bạn muốn đi cũng được, đi rồi trở lại, hoặc không trở lại cũng được, tôi cũng sẽ ngồi đây hằng ngày để đợi bạn, và để có thể đợi bạn một cách sốt sắn, tôi sẽ bắt chuyện với một kẻ lạ mặt khác, để hỏi xem người ấy muốn biết gì về những kẻ lạ mặt hắn nhìn thấy trên đường phố. Đợi tôi...
Friday, August 28, 2009
Tôi đã ngủ, bị bắt, và chuẩn bị cho sự mất tích
Bạn, tôi gửi bạn một tin nhắn--hôm nay bạn ra gặp tôi nhé. Bạn không buồn tôi chứ? Tôi xin lỗi đã không thông báo cho bạn biết trước về sự vắng mặt của tôi. Không phải việc tôi muốn, vốn không cưỡng lại được. Bạn muốn biết tôi đã làm gì không, trong thời gian tôi không trò chuyện với bạn? Tôi kể bạn nghe nhé, tôi đã làm được ba việc: ngủ, bị bắt vào ti cảnh sát vì hứng mưa không đúng cách, và khóc chuẩn bị cho sự mất tích. Tôi đã nằm lì trên giường suốt tháng, ngủ như chưa hề biết thức giấc. Đôi lúc tôi có nghĩ chắc mình từ cốt gấu mà ra, cứ lâu lâu lại phải chui vào hang ngủ li bì cho qua hết mùa đông.
Mùa đông của tôi chuẩn bị cho tang sự. Đám tang những mối tình. Mối tình lần này là tình bạn của chúng ta (tôi góp chung tình yêu và tình bạn vào một thể loại, vì với tôi, chúng có nguy cơ tráo trộn lẫn nhau). Vâng, thời gian tôi vắng mặt là thời gian tôi khóc đoán sự mất tích của bạn, và theo đó là sự mất tích của tình bạn chúng ta. Ký ức của tôi vứt đầy những mất tích: mất tích của người chị khi còn trong bụng mẹ (theo má tôi kể, một hôm thức dậy, chị ấy đã biến mất, không tìm thấy dấu vết), sự mất tích của chiếc dép, một trong đôi dép mới đầu tiên trong đời, bà thím tôi mua cho để đi Mỹ, sự mất tích của trái mãng cầu còn non trên cây, hậu quả là em tôi đã bị đánh đòn thế, sự mất tích của những người lớn, sự mất tích thật lâu của ba tôi, để lại những buổi trưa chảy nhựa và lũ trẻ con lúc nào cũng chạy nhảy với ngóng chờ. Khi lớn lên lại có những mất tích khác, như những chiếc bông tai (tôi chuyên môn mất một chiếc bông tai, nên đến bây giờ vẫn không sở hữu đôi bông tai nào trọn vẹn cả, trừ đôi bông tai cũ kỹ tôi mới lượm được, nhưng không biết chúng còn là một đôi đến chừng nào, tôi cũng thú vị tò mò đợi xem khi nào thì một chiếc sẽ mất tích và bằng cách nào). Không hiểu tại sao tôi lại ngu đần, không nhận ra được sự mất tích là mô hình của cuộc sống để phòng hờ, mãi cho đến khi tôi gặp bạn. Có lẽ vì trước đây tôi xem sự mất tích là chuyện tất nhiên nhất của những tất nhiên trên đời nên không hề suy nghĩ hay toan tín cho việc nó đến làm sao và nó cướp đi cái gì của tôi. Nhưng bạn thì khác. Qua mỗi lần chúng ta trò chuyện, tôi lại cần bạn hơn, có bạn tôi mới biết hít thở, chải đầu, và nhìn thẳng vào bầu trời xám. Những lần trò chuyện với bạn là tôi được ẩn dưới tàn cây mát rượi. Thật nhiều gió.
Nghĩ lại mới thấy, tất cả các sự mất tích trong ký ức tôi đều diễn ra sau thời kỳ lạ mặt và để lại một lỗ trống. Nhưng trống to nhất là những mối tình (tình yêu hay tình bạn đều như vậy, vì với tôi chúng hay tráo trộn nhau--tôi có rất nhiều sự tráo trộn, nhưng có lẽ phải đợi kỳ cà phê khác). Và chúng đều giống nhau ở sự khởi đầu và tốc độ tôi lăn mình vào kẻ lạ mặt. Là thế này: nếu sự khởi đầu là tình cờ (tất nhiên là tôi phải ý thức vô cùng sự tình cờ ấy) và tôi nhanh chóng (rất nhanh chóng, không qua một đêm) thèm muốn được kẻ lạ mặt xiếc chặt, nó cũng sẽ nhanh chóng, trong chớp nhoán, vào lúc tôi không thể nào ngờ được, bổng dưng mất tích. Có những mất tích mà cho đến giờ tôi vẫn không rõ cơ nguyên. Vì vậy, sau khi tôi khóc, tôi sẽ chậm rãi bớt, để kéo dài thời gian còn lại.
Tôi nhận biết được điều này vào một ngày trời mưa bạn ạ. Mưa mấy hôm liền, không ngứt, tin tức trên tv dự báo nhiều nơi có nguy cơ ngập lụt, nhà nào ở gần sông hoặc trên đất thấp nên cảnh cáo và phòng bị. Tất nhiên là tôi không sợ (ký ức của tôi với sự lụt lội là những con cá tung tăng vẫy vụa trên đường phố Sài gòn, và những buổi chiều có cá ăn). Và trời mưa thì tôi phải đi hứng mưa, đó là chuyện tất nhiên nhất ở trên đời. Nhưng nhiều người khác không nghĩ vậy, mà rất nhiều người không nghĩ vậy nên tôi đã bị cảnh sát bắt. Đã phải ngủ ở ti cảnh sát hết một đêm. Quan toà bảo tôi không được hứng mưa nữa, chỉ được dùng thùng hoặc những bất động vật khác. Tôi nghĩ lần sau, để khỏi phải bị bắt vào ti cảnh sát, tôi sẽ đứng lại một chỗ chứ không vừa đi vừa hứng mưa nữa.
Đêm ngủ ở ti cảnh sát lạnh ngắt vì hơi thổi từ cái máy khổng lồ (chỉ có một mình tôi, chắc mưa lụt nhiều nên không có người đi ăn cắp vặt) là đêm tôi nhận biết được tôi đã yêu điên cuồn những cuộc nói chuyện của chúng ta. Vì sự điên cuồn đó, tôi bắt buộc, phải chuẩn bị khóc lóc cho sự mất tích của những cuộc nói chuyện yêu dấu. Chỉ có cách đó tôi mới có giữ được chúng ở lại với tôi. Tôi đã để tang cho chúng hết một tuần (không mặc gì ngoài mảnh vải trắng quấn trên đầu) và khóc đến sưng vù cả mắt, sưng đến lúc tôi hết khóc mắt vẫn cứ đỏ và chảy nước mắt, làm ai ngồi nói chuyện với tôi cũng tưởng tôi đang yêu thương họ hoặc những câu chuyện họ kể buồn cười lắm, phải chảy nước mắt mới hả hơi (đây không phải là lời nói của tôi, chắc bạn cũng biết, tôi đã cướp nó từ một người khác, một sự mất tích nhiều lợi lộc).
Tôi khóc để thương tiếc một lúc nào đó thật bất ngờ, tôi không còn ngồi trò chuyện với bạn, hôm đó trời sẽ mưa, chắc chắn vậy, và một trong chúng ta sẽ ngồi đợi, đợi đến hết ly cà phê này đến ly cà phê khác nhưng kẻ kia vẫn không đến, không có đối tượng để kể hoặc để nghe, vì hắn không có thể hoặc không muốn tới nữa. Khi kẻ ngồi đợi chậm rãi nhận biết được điều đó, hắn (tôi hoặc bạn) sẽ không có những đục khoét ồn ào trong tim gan mà chỉ là một cái lỗ trống. Hắn không đứng dậy bỏ đi ngay lập tức mà vẫn ngồi im với cái lỗ ấy, và chậm rãi (chậm rãi như sự nhận biết) hút hết điếu thuốc. Có điều hắn sẽ không kêu thêm cà phê, cái lưỡi hắn đã bị đơ đi bởi quá nhiều chất kích thích, mà sẽ ngồi cho hết buổi chiều, rồi hắn chậm rãi (chậm rãi như sự nhận biết) đứng dậy ra về.
Tôi đã bỏ một tuần để khóc chuẩn bị trước cho ngày chậm rãi ấy. Có điều tôi không biết một tuần thời gian đã đủ chưa, hay tôi sẽ phải khóc tiếp khi nó đến.
Dần rồi tất cả những sự mất tích đều trở thành tự nhiên, nên tôi không phàn nàn, cũng không trách móc. Tôi chỉ cố gắng tập cho mình khả năng đoán biết được nó sẽ lấy tiếp thứ gì của tôi để tôi chuẩn bị mà khóc cho thứ ấy. Tôi cứ hy vọng mình làm vậy có thể đánh lạc hướng nó, để nó tưởng nó đã đến và đã cướp mất cái mà nó muốn cướp, như người ta đặt những cái tên thật xấu và thật tội cho con mình để đánh lừa tử thần và bệnh tật.
Bạn hãy cho tôi biết, cố gắng của tôi đã tới đâu? Tôi có đánh lừa được nó không? Mà bạn làm sao biết nhỉ. Cái đó chỉ có tôi mới biết.
Thôi, thì tôi sẽ không nói đến sự mất tích nữa. Tôi đợi bạn nhé.
Mùa đông của tôi chuẩn bị cho tang sự. Đám tang những mối tình. Mối tình lần này là tình bạn của chúng ta (tôi góp chung tình yêu và tình bạn vào một thể loại, vì với tôi, chúng có nguy cơ tráo trộn lẫn nhau). Vâng, thời gian tôi vắng mặt là thời gian tôi khóc đoán sự mất tích của bạn, và theo đó là sự mất tích của tình bạn chúng ta. Ký ức của tôi vứt đầy những mất tích: mất tích của người chị khi còn trong bụng mẹ (theo má tôi kể, một hôm thức dậy, chị ấy đã biến mất, không tìm thấy dấu vết), sự mất tích của chiếc dép, một trong đôi dép mới đầu tiên trong đời, bà thím tôi mua cho để đi Mỹ, sự mất tích của trái mãng cầu còn non trên cây, hậu quả là em tôi đã bị đánh đòn thế, sự mất tích của những người lớn, sự mất tích thật lâu của ba tôi, để lại những buổi trưa chảy nhựa và lũ trẻ con lúc nào cũng chạy nhảy với ngóng chờ. Khi lớn lên lại có những mất tích khác, như những chiếc bông tai (tôi chuyên môn mất một chiếc bông tai, nên đến bây giờ vẫn không sở hữu đôi bông tai nào trọn vẹn cả, trừ đôi bông tai cũ kỹ tôi mới lượm được, nhưng không biết chúng còn là một đôi đến chừng nào, tôi cũng thú vị tò mò đợi xem khi nào thì một chiếc sẽ mất tích và bằng cách nào). Không hiểu tại sao tôi lại ngu đần, không nhận ra được sự mất tích là mô hình của cuộc sống để phòng hờ, mãi cho đến khi tôi gặp bạn. Có lẽ vì trước đây tôi xem sự mất tích là chuyện tất nhiên nhất của những tất nhiên trên đời nên không hề suy nghĩ hay toan tín cho việc nó đến làm sao và nó cướp đi cái gì của tôi. Nhưng bạn thì khác. Qua mỗi lần chúng ta trò chuyện, tôi lại cần bạn hơn, có bạn tôi mới biết hít thở, chải đầu, và nhìn thẳng vào bầu trời xám. Những lần trò chuyện với bạn là tôi được ẩn dưới tàn cây mát rượi. Thật nhiều gió.
Nghĩ lại mới thấy, tất cả các sự mất tích trong ký ức tôi đều diễn ra sau thời kỳ lạ mặt và để lại một lỗ trống. Nhưng trống to nhất là những mối tình (tình yêu hay tình bạn đều như vậy, vì với tôi chúng hay tráo trộn nhau--tôi có rất nhiều sự tráo trộn, nhưng có lẽ phải đợi kỳ cà phê khác). Và chúng đều giống nhau ở sự khởi đầu và tốc độ tôi lăn mình vào kẻ lạ mặt. Là thế này: nếu sự khởi đầu là tình cờ (tất nhiên là tôi phải ý thức vô cùng sự tình cờ ấy) và tôi nhanh chóng (rất nhanh chóng, không qua một đêm) thèm muốn được kẻ lạ mặt xiếc chặt, nó cũng sẽ nhanh chóng, trong chớp nhoán, vào lúc tôi không thể nào ngờ được, bổng dưng mất tích. Có những mất tích mà cho đến giờ tôi vẫn không rõ cơ nguyên. Vì vậy, sau khi tôi khóc, tôi sẽ chậm rãi bớt, để kéo dài thời gian còn lại.
Tôi nhận biết được điều này vào một ngày trời mưa bạn ạ. Mưa mấy hôm liền, không ngứt, tin tức trên tv dự báo nhiều nơi có nguy cơ ngập lụt, nhà nào ở gần sông hoặc trên đất thấp nên cảnh cáo và phòng bị. Tất nhiên là tôi không sợ (ký ức của tôi với sự lụt lội là những con cá tung tăng vẫy vụa trên đường phố Sài gòn, và những buổi chiều có cá ăn). Và trời mưa thì tôi phải đi hứng mưa, đó là chuyện tất nhiên nhất ở trên đời. Nhưng nhiều người khác không nghĩ vậy, mà rất nhiều người không nghĩ vậy nên tôi đã bị cảnh sát bắt. Đã phải ngủ ở ti cảnh sát hết một đêm. Quan toà bảo tôi không được hứng mưa nữa, chỉ được dùng thùng hoặc những bất động vật khác. Tôi nghĩ lần sau, để khỏi phải bị bắt vào ti cảnh sát, tôi sẽ đứng lại một chỗ chứ không vừa đi vừa hứng mưa nữa.
Đêm ngủ ở ti cảnh sát lạnh ngắt vì hơi thổi từ cái máy khổng lồ (chỉ có một mình tôi, chắc mưa lụt nhiều nên không có người đi ăn cắp vặt) là đêm tôi nhận biết được tôi đã yêu điên cuồn những cuộc nói chuyện của chúng ta. Vì sự điên cuồn đó, tôi bắt buộc, phải chuẩn bị khóc lóc cho sự mất tích của những cuộc nói chuyện yêu dấu. Chỉ có cách đó tôi mới có giữ được chúng ở lại với tôi. Tôi đã để tang cho chúng hết một tuần (không mặc gì ngoài mảnh vải trắng quấn trên đầu) và khóc đến sưng vù cả mắt, sưng đến lúc tôi hết khóc mắt vẫn cứ đỏ và chảy nước mắt, làm ai ngồi nói chuyện với tôi cũng tưởng tôi đang yêu thương họ hoặc những câu chuyện họ kể buồn cười lắm, phải chảy nước mắt mới hả hơi (đây không phải là lời nói của tôi, chắc bạn cũng biết, tôi đã cướp nó từ một người khác, một sự mất tích nhiều lợi lộc).
Tôi khóc để thương tiếc một lúc nào đó thật bất ngờ, tôi không còn ngồi trò chuyện với bạn, hôm đó trời sẽ mưa, chắc chắn vậy, và một trong chúng ta sẽ ngồi đợi, đợi đến hết ly cà phê này đến ly cà phê khác nhưng kẻ kia vẫn không đến, không có đối tượng để kể hoặc để nghe, vì hắn không có thể hoặc không muốn tới nữa. Khi kẻ ngồi đợi chậm rãi nhận biết được điều đó, hắn (tôi hoặc bạn) sẽ không có những đục khoét ồn ào trong tim gan mà chỉ là một cái lỗ trống. Hắn không đứng dậy bỏ đi ngay lập tức mà vẫn ngồi im với cái lỗ ấy, và chậm rãi (chậm rãi như sự nhận biết) hút hết điếu thuốc. Có điều hắn sẽ không kêu thêm cà phê, cái lưỡi hắn đã bị đơ đi bởi quá nhiều chất kích thích, mà sẽ ngồi cho hết buổi chiều, rồi hắn chậm rãi (chậm rãi như sự nhận biết) đứng dậy ra về.
Tôi đã bỏ một tuần để khóc chuẩn bị trước cho ngày chậm rãi ấy. Có điều tôi không biết một tuần thời gian đã đủ chưa, hay tôi sẽ phải khóc tiếp khi nó đến.
Dần rồi tất cả những sự mất tích đều trở thành tự nhiên, nên tôi không phàn nàn, cũng không trách móc. Tôi chỉ cố gắng tập cho mình khả năng đoán biết được nó sẽ lấy tiếp thứ gì của tôi để tôi chuẩn bị mà khóc cho thứ ấy. Tôi cứ hy vọng mình làm vậy có thể đánh lạc hướng nó, để nó tưởng nó đã đến và đã cướp mất cái mà nó muốn cướp, như người ta đặt những cái tên thật xấu và thật tội cho con mình để đánh lừa tử thần và bệnh tật.
Bạn hãy cho tôi biết, cố gắng của tôi đã tới đâu? Tôi có đánh lừa được nó không? Mà bạn làm sao biết nhỉ. Cái đó chỉ có tôi mới biết.
Thôi, thì tôi sẽ không nói đến sự mất tích nữa. Tôi đợi bạn nhé.
Saturday, August 15, 2009
Sự xuất hiện của cô gái kia làm tôi bối rối
Bạn! Sao bạn có thể ngồi đây như vậy? Phải đứng dậy đi đi chứ! Chúng ta không thể ngồi một chổ được nữa rồi bạn ạ. Chúng ta đã có người theo dõi. Cô ta đã theo dõi chúng ta từ mấy tuần nay rồi, tôi nghĩ vậy, vì mấy tuần nay tuần nào tôi cũng thấy cô ta xuất hiện. Mà không, chắc cô ta chỉ đang theo dõi tôi, hay là chỉ đang theo dõi bạn? Bạn đã làm gì để cô ta buồn không? Hai hôm trước tôi lại thấy cô ta bất thình lình xuất hiện trong đám đông, hỏi một câu hỏi không có phản hồi, rồi im bặt và mất dạng. Hay là tôi đã hẹn cô ta ra? Có thể như vậy nữa. Tôi có thói quen hẹn người khác ra gặp tôi rồi quên bẵng là tôi đã hẹn họ. Dù sao đi nữa, tôi không thích sự xuất hiện của cô ta, dù trong đám đông, dù không liên quan đến tôi, vì sự xuất hiện ấy là mối đe dọa cho tôi. Chính cô ta đang đe dọa tôi. Hay phải nói là, chính cô ta đang cảnh cáo tôi, dù cô ta không thấy được tôi (những lúc cô ta lộ diện thì tôi đang núp) . Tại sao phải cảnh cáo tôi? Tôi có liên quan gì đến cô ta? Tôi không biết. Vâng, tôi biết, nhưng tôi không nói. Tôi nghĩ chính cô ta đang linh cảm được sự hiện diện của tôi, và nó cho cô cảm giác bất an (cũng là mối đe dọa bị tước đi vị trí duy nhất, ai lại không muốn mình chỉ là duy nhất, tôi lúc nào cũng muốn mình được là duy nhất ở bất cứ mọi nơi), và cô dư biết khi cô ra mặt tôi sẽ biến mất, nên cô ra mặt, để tôi phải biến mất. Nhưng cô không biết là tôi chỉ trốn chứ không biến mất, như con chó biển có thể lặn dưới nước hằng giờ không cần không khí, tôi cũng có thể ẩn mình vào một cả thể khác cho đến khi không ai còn nhận ra tôi. Tôi không có ý định tước đi chức vị duy nhất của cô. Mà tôi cũng chả bao giờ nghĩ đến cô, họa may đôi lúc có thoán qua ý nghĩ thèm thuồng nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tan biến như khói thuốc lá của bạn nhanh chóng bay mất. Sao cô lại sợ tôi đe dọa? Tôi đâu có muốn lấy đi cái gì của cô? Ờ, có, tôi có muốn lấy một thứ, nhưng tôi đâu phải lấy nó vĩnh viễn. Tôi chỉ mượn nó, trong giây lát rồi trả lại. Thì vâng, tôi có muốn mượn nó thường xuyên, vì tôi thích nó, không có ai khác có nó ngoài cô, mà mượn thì chắc không được, vì ai lại cho kẻ khác mượn nó bao giờ, chưa từng nghe.
Bạn ạ, tôi thật sự bực mình với cô gái kia. Tại sao cô ta không xuất hiện vào một lúc nào đó nhất định trong tuần? Cô ta luôn làm tôi bất ngờ, làm tôi phải bối rối. Tôi ghét sự bối rối hơn là sự hiện diện của cô ta. Mà bạn có thấy cô ta không? Dạng người thế nào bạn có nhận ra không? Bạn phải chú ý dùm tôi nhé, đừng để cô ta đến gần tôi, nếu thấy cô ta hướng về phía tôi, bạn phải ra dấu hiệu cho tôi ngay, nhớ nhé. Đừng nói chuyện, cứ quan sát phía sau tôi, bạn sẽ thấy, cô ấy sẽ lộ diện bất cứ lúc nào. Nhìn đi. Tôi nói bạn nhé, hãy tìm nhìn một đôi mắt quoắc, một tướng người phẳng lì nhưng mềm mại vô cùng, vô cùng mềm mại, mềm mại hơn bạn nữa, vai xương hơi rũ xuống vì thói quen vừa đi vừa nhìn xuống đất, nhưng tìm trước là đôi mắt quoắc.
Tôi nghĩ bạn cũng biết, bạn với cô ta có một liên hệ rất mật thiết. Vì cô ta, vì bạn, hôm nay tôi đã phải đi thật xa, bắt gặp những nối kết trống rỗng (tôi gỏ vào chúng, chúng dội lại tiếng khóc òa) và những khuôn mặt lẽ ra đã phải chết từ lâu. Bởi vì khởi điểm của tôi là bạn, tôi nghĩ vậy. Bao nhiêu kẻ lạ mặt, tưởng chừng như của thế giới nào xa lắm, rốt cuộc cũng ẩn nấp những quan hệ mốc xì. Vì cái gì cũng vậy, có rộng đến dường nào thì chút hồi cũng rút lại thành bé xí, phải không bạn?
Bạn ạ, tôi thật sự bực mình với cô gái kia. Tại sao cô ta không xuất hiện vào một lúc nào đó nhất định trong tuần? Cô ta luôn làm tôi bất ngờ, làm tôi phải bối rối. Tôi ghét sự bối rối hơn là sự hiện diện của cô ta. Mà bạn có thấy cô ta không? Dạng người thế nào bạn có nhận ra không? Bạn phải chú ý dùm tôi nhé, đừng để cô ta đến gần tôi, nếu thấy cô ta hướng về phía tôi, bạn phải ra dấu hiệu cho tôi ngay, nhớ nhé. Đừng nói chuyện, cứ quan sát phía sau tôi, bạn sẽ thấy, cô ấy sẽ lộ diện bất cứ lúc nào. Nhìn đi. Tôi nói bạn nhé, hãy tìm nhìn một đôi mắt quoắc, một tướng người phẳng lì nhưng mềm mại vô cùng, vô cùng mềm mại, mềm mại hơn bạn nữa, vai xương hơi rũ xuống vì thói quen vừa đi vừa nhìn xuống đất, nhưng tìm trước là đôi mắt quoắc.
Tôi nghĩ bạn cũng biết, bạn với cô ta có một liên hệ rất mật thiết. Vì cô ta, vì bạn, hôm nay tôi đã phải đi thật xa, bắt gặp những nối kết trống rỗng (tôi gỏ vào chúng, chúng dội lại tiếng khóc òa) và những khuôn mặt lẽ ra đã phải chết từ lâu. Bởi vì khởi điểm của tôi là bạn, tôi nghĩ vậy. Bao nhiêu kẻ lạ mặt, tưởng chừng như của thế giới nào xa lắm, rốt cuộc cũng ẩn nấp những quan hệ mốc xì. Vì cái gì cũng vậy, có rộng đến dường nào thì chút hồi cũng rút lại thành bé xí, phải không bạn?
Wednesday, August 12, 2009
Tôi chữa bệnh bằng tình yêu và người đàn bà có hai cái âm hộ
Này bạn, sao hôm nay bạn im lặng quá? Sao bạn không trò chuyện với tôi? Bạn không được khỏe à? Bạn có cần tôi ôm bạn thật chặt không? Hiệu quả chứ. Người khác chữa bệnh bằng nhân điện, tôi chữa bệnh bằng tình yêu, chắc cũng giông giống nhau. Bệnh từ nhiều căng nguyên mà ra, nhưng có thể dùng tình yêu để chữa trị tất cả. Rất nhiều căng bệnh không cần thiết phải xẩy ra nếu có sự hiện diện của tình yêu từ lúc ban đầu. Mình yêu mình có rất nhiều dược tính. Người khác yêu mình cũng là một loại thuốc hay. Hôm nào mà tôi thấy bạn im lìm như thế này, tôi lo lắng vô cùng, vì lỡ như bạn bệnh, không còn đến đây trò chuyện với tôi, thì tôi biết trò chuyện với ai, nên những lúc tôi thấy bạn im lìm như thế này, tôi e bạn bệnh, và muốn ôm chằm bạn vào người, vuốt ve và hôn hít bạn, để bạn được ngăm mình trong tình yêu của tôi như đang ngăm trong bình rượu thuốc. Chốc thì bạn sẽ tỉnh táo và huyên thuyên với tôi như thường.
Mà sao bạn lại bị bệnh thế? Có phải vì người phụ nữ có hai cái âm hộ? Tôi dối bạn làm gì, và tôi cũng không có khả năng tưởng tượng ra việc đó. Đó là sự thật. Người phụ nữ có hai cái âm hộ đó bây giờ bình an bạn ạ. A, thế ra bạn đang lo lắng cho cô ấy? Bạn nghĩ cô ấy sẽ không tìm được hạnh phúc vì không có người đàn ông nào có hai cái dương vật để tương xứng với cô? Thật ra thì có một thời gian dài cô ấy rất cô đơn đó bạn. Không biết bao nhiêu người đàn ông đã đến với cô vì sự hiếu kỳ và thèm muốn sở hữu cái lạ lùng đó, có khi từng người một, có khi nhiều người cùng một lúc. Lúc đó chắc cô ấy cũng nghĩ như bạn, rằng hai cái âm hộ đó cần hai cái dương vật, nên cô quyết định giữ chúng lại cho hai người đàn ông. Mỗi người có riêng cái âm hộ, và của người nào thì người đó đánh dấu để người kia biết mà không đụng vào. Như vậy họ khỏi phải ghen nhau. Một người khi dí mũi vào âm hộ của mình thì ngửi thấy thoang thoảng mùi ổi xanh được trồng trên cát biển. Lạ quá, sao có thể trồng ổi trên bải biển, nên những lần hắn dí mũi vào đấy là những cuộc phiêu lưu đầy lý thú và kỳ diệu. Người kia trong âm hộ kia thì nếm được nồi bún mắm của mẹ, nên những lần hắn đói và nhớ nhà thì hắn lại tìm đến cái âm hộ của hắn, uống nó cạn sạch cho đỡ đói và đỡ nhớ.
Cứ như vậy mà cô có thai hồi nào không hay. Đến khi biết được, lại không biết cái thai của ai, vì cô tuy có hai cái âm hộ nhưng chỉ có một cái tử cung, chỉ có một nơi cho cái trứng đã được thụ tinh cắm xuống, nên họ không biết tinh trùng đã từ âm hộ nào mà tới, từ nơi có mùi ổi xanh và cát biển hay từ nồi bún mắm? Không quyết định được nên họ đã van xin cô phá thai (vì họ rất rất yêu cô, họ không thể nào bắt cô phải phá thai nên họ chỉ có thể van xin). Tôi quen với cô trong phòng phục hồi, nơi bệnh nhân (nhưng họ không bị bệnh) nghĩ ngơi và định thần sau phẩu thuật. Cô kể, bác sĩ đã dùng cái thìa nạo thật dài để nạo tử cung cô, và họ cũng đã nạo mô âm đạo của cả hai để thử nghiệm. Cô bảo nó lạnh lắm, và đau đến cô phải rống lên, cô chưa từng bao giờ rống lên như thế. Cô rất muốn có một đứa con gái, nhưng cũng không muốn sinh nó ra vì cô bảo, nếu nó sinh ra với hai cái âm hộ như cô, thế giới này chưa đủ tình yêu để ôm lấy chúng. Sau đó hai người đàn ông đã đến rước cô về, nhưng hình như bây giờ cô không còn ở với họ nữa. Có người nói với tôi là cô ấy đang chung sống với một người đàn bà. Bà ấy không có âm hộ, nhưng có một dương vật nhỏ.
Trên đời thật nhiều chuyện lạ bạn nhỉ? Nhưng không phải không khó tin. Hôm kia tôi có xem một cuộn phim sex, trong đó hai người đang làm tình là hai người phụ nữ, thân hình rất đẹp, cặp vú của cả hai đều tròn trịa và hấp dẫn, và cả hai đều không có âm hộ mà là hai cái dương vật nho nhỏ. Bạn nhớ Herculine Barbin không? Foucault có viết một quyển sách kể về cô/hắn, tôi thích lắm, một trong những quyển sách tôi thích nhất.
Tôi biết bây giờ bạn đang còn xa quá, tay tôi không ôm bạn nỗi, nhưng tay tôi có thể mọc dài ra thêm, và chân tôi có thể kéo bạn lại gần. Chỉ cần tí nữa tôi đã có thể ôm được bạn vào ngực, để bạn có thể hít vào những ý nguyện tốt đẹp tôi dành cho bạn, đó là tình yêu của tôi, thì bạn sẽ khỏe lại, nếu bạn muốn. Không thì tôi cứ tiếp tục ngồi đây, uống cà phê và kể chuyện bạn nghe, đến khi nào bạn lấy lại sức thì đứng dậy ra về. Tôi có thể ngồi ở đây với bạn đến lúc im hơi.
Mà sao bạn lại bị bệnh thế? Có phải vì người phụ nữ có hai cái âm hộ? Tôi dối bạn làm gì, và tôi cũng không có khả năng tưởng tượng ra việc đó. Đó là sự thật. Người phụ nữ có hai cái âm hộ đó bây giờ bình an bạn ạ. A, thế ra bạn đang lo lắng cho cô ấy? Bạn nghĩ cô ấy sẽ không tìm được hạnh phúc vì không có người đàn ông nào có hai cái dương vật để tương xứng với cô? Thật ra thì có một thời gian dài cô ấy rất cô đơn đó bạn. Không biết bao nhiêu người đàn ông đã đến với cô vì sự hiếu kỳ và thèm muốn sở hữu cái lạ lùng đó, có khi từng người một, có khi nhiều người cùng một lúc. Lúc đó chắc cô ấy cũng nghĩ như bạn, rằng hai cái âm hộ đó cần hai cái dương vật, nên cô quyết định giữ chúng lại cho hai người đàn ông. Mỗi người có riêng cái âm hộ, và của người nào thì người đó đánh dấu để người kia biết mà không đụng vào. Như vậy họ khỏi phải ghen nhau. Một người khi dí mũi vào âm hộ của mình thì ngửi thấy thoang thoảng mùi ổi xanh được trồng trên cát biển. Lạ quá, sao có thể trồng ổi trên bải biển, nên những lần hắn dí mũi vào đấy là những cuộc phiêu lưu đầy lý thú và kỳ diệu. Người kia trong âm hộ kia thì nếm được nồi bún mắm của mẹ, nên những lần hắn đói và nhớ nhà thì hắn lại tìm đến cái âm hộ của hắn, uống nó cạn sạch cho đỡ đói và đỡ nhớ.
Cứ như vậy mà cô có thai hồi nào không hay. Đến khi biết được, lại không biết cái thai của ai, vì cô tuy có hai cái âm hộ nhưng chỉ có một cái tử cung, chỉ có một nơi cho cái trứng đã được thụ tinh cắm xuống, nên họ không biết tinh trùng đã từ âm hộ nào mà tới, từ nơi có mùi ổi xanh và cát biển hay từ nồi bún mắm? Không quyết định được nên họ đã van xin cô phá thai (vì họ rất rất yêu cô, họ không thể nào bắt cô phải phá thai nên họ chỉ có thể van xin). Tôi quen với cô trong phòng phục hồi, nơi bệnh nhân (nhưng họ không bị bệnh) nghĩ ngơi và định thần sau phẩu thuật. Cô kể, bác sĩ đã dùng cái thìa nạo thật dài để nạo tử cung cô, và họ cũng đã nạo mô âm đạo của cả hai để thử nghiệm. Cô bảo nó lạnh lắm, và đau đến cô phải rống lên, cô chưa từng bao giờ rống lên như thế. Cô rất muốn có một đứa con gái, nhưng cũng không muốn sinh nó ra vì cô bảo, nếu nó sinh ra với hai cái âm hộ như cô, thế giới này chưa đủ tình yêu để ôm lấy chúng. Sau đó hai người đàn ông đã đến rước cô về, nhưng hình như bây giờ cô không còn ở với họ nữa. Có người nói với tôi là cô ấy đang chung sống với một người đàn bà. Bà ấy không có âm hộ, nhưng có một dương vật nhỏ.
Trên đời thật nhiều chuyện lạ bạn nhỉ? Nhưng không phải không khó tin. Hôm kia tôi có xem một cuộn phim sex, trong đó hai người đang làm tình là hai người phụ nữ, thân hình rất đẹp, cặp vú của cả hai đều tròn trịa và hấp dẫn, và cả hai đều không có âm hộ mà là hai cái dương vật nho nhỏ. Bạn nhớ Herculine Barbin không? Foucault có viết một quyển sách kể về cô/hắn, tôi thích lắm, một trong những quyển sách tôi thích nhất.
Tôi biết bây giờ bạn đang còn xa quá, tay tôi không ôm bạn nỗi, nhưng tay tôi có thể mọc dài ra thêm, và chân tôi có thể kéo bạn lại gần. Chỉ cần tí nữa tôi đã có thể ôm được bạn vào ngực, để bạn có thể hít vào những ý nguyện tốt đẹp tôi dành cho bạn, đó là tình yêu của tôi, thì bạn sẽ khỏe lại, nếu bạn muốn. Không thì tôi cứ tiếp tục ngồi đây, uống cà phê và kể chuyện bạn nghe, đến khi nào bạn lấy lại sức thì đứng dậy ra về. Tôi có thể ngồi ở đây với bạn đến lúc im hơi.
Monday, August 10, 2009
Bạn, tôi kể ch(tr)uyện của tôi
Bạn, tôi nói với bạn một lần nữa, tôi thông cảm được nỗi bức xúc và hồi hộp của Sophie trong khi chờ đợi những lá thư của kẻ lạ mặt, người đang muốn đưa Sophie đến với thế giới triết học. Mẹ của Sophie tưởng chúng là những lá thư tình, và sự mong đợi thấp thỏm của Sophie làm tôi cũng tin đó là những lá thư tình. Một thứ tình yêu xem chừng là mù mờ nhưng nó còn thật hơn những thứ thật. Ít nhất nó thật hơn những ngón chân. Thật hơn những vết rọc. Thật hơn những cố gắng tự chủ bản thân hèn nhát.
Bạn, hôm nay tôi muốn hỏi bạn thật nhiều điều, vì ít khi tôi được nghe về bạn. Tôi muốn biết tất cả bạn ạ. Ngoài việc bạn thích nghe nhạc và đọc sách (tôi thấy bạn lúc nào cũng nghe nhạc và đọc sách), bạn còn thích làm gì nữa? Khi ngồi quán cà phê thì bạn thích tán chuyện với bạn bè hay ngồi im lìm nhìn người ta qua lại? Tôi thì thích cả hai, nhưng đặc biệt là nhìn người ta qua lại và nghe lén cuộc nói chuyện của những người ngồi kế bên. Tướng tôi và bạn ngồi nghe lén người ta nói chuyện nhất định là không như những gã thừ người ra trong phim Mùa Hè Chiều Thẳng Đứng của Trần Anh Hùng, nhìn ngố ngố, tôi đã phá ra cười một trận. Cười xong tôi lại lo lo, không biết khi mình ngồi uống cà phê có như thế không, và chắc cũng có kẻ nhìn tôi ngô ngố lại phá ra cười.
Tôi nhiều chuyện lắm bạn ạ, có lẽ bạn đã biết. Tôi nói chuyện với ai cũng được, người nào tôi cũng tán được cả, những kẻ lạ mặt thật thú vị, cả khối chuyện nằm hỗn loạn trong một thể xác. Thường thì trẻ con có nhiều chuyện kể hơn người lớn, cũng ngộ nhỉ, lẽ ra người lớn có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống hơn thì phải có nhiều chuyện để kể, nhưng phần đông họ lại kể không hay, hoặc không kể, bằng bọn nhóc. Cho nên tôi thích nhất là nói chuyện với trẻ con. Chúng dễ cười hơn nhiều.
Hôm nay tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Chuyện này của tôi. Tôi đã kể cho 4 người khác nghe, và họ có 4 phản ứng khác nhau. Người thứ nhất tôi kể là một người đàn ông. Lúc đó hắn là bạn trai tôi. Nghe tôi kể xong hắn đã thức trắng 3 đêm liền, hắn không thể ngủ vì sự bực tức và câm thù. Người thứ hai cũng là một người đàn ông, hắn không là ai cả, chính vì vậy tôi đã kể hắn nghe. Hắn nghe xong, nói, xin chia buồn cùng bạn, hy vọng bạn không bị nó dìm xuống, và sau đó chúng tôi đã làm bạn với nhau vài tháng. Kẻ thứ ba tôi kể là một người đàn bà, người đàn bà đầu tiên yêu tôi và bắt tôi phải đáp lại tình yêu ấy. Kẻ này nghe xong đã khóc, và kể cho tôi nghe chuyện của hắn, rồi chúng tôi chia nhau uống hết một chai rượu đỏ, sau đó ôm nhau khóc sướt mướt. Kẻ cuối cùng tôi kể là một người đàn ông. Khi nghe xong hắn thở dài, bảo tôi phải cẩn thận đừng nên kể những chuyện như vậy cho kẻ khác nghe, sẽ làm kẻ khác cảm giác nặng nề và khó chịu. Tôi thắc mắc, không hiểu tại sao lại phải nặng nề và khó chịu, nó chỉ là một câu chuyện.
Có những chuyện thật kinh dị ở trên đời, còn kinh dị và khó tin hơn là truyện của các nhà văn. Như hồi xưa khi đọc Geek Love trong trường, tôi kinh hoàn trước gia đình quái gở này, phần tử là những dị thai được bà mẹ và ông bố cố tình tạo ra bằng cách uống các thứ hóa chất độc địa trước và đang khi mang thai. Trong đó có nhân vật kể chuyện, Ollie, là một người lùn, hói, và bạch tạng. Anh em khác trong nhà gồm có một người anh không tay không chân (hắn cuối cùng mở một tôn giáo mới, trong đó những ai muốn làm tín đồ phải cắt đứt tay chân mình, bắt đầu từ các ngón tay ngón chân, rồi đến cùi chỏ và đầu gối, cuối cùng là chặt đứt ở khúc vai và háng.) , 2 người em gái sinh đôi cùng một thể xác, và cậu em út là một đứa bé vô cùng béo phì nhưng có thể làm một vật gì đó nổ tung bằng suy nghĩ của mình. Bây giờ tôi mới biết, trên đời có nhiều chuyện còn kinh dị hơn. Thí dụ như chuyện tự chặt tay chặt chân, có rất nhiều người làm điều đó, và họ làm không phải vì bị bệnh sinh lý hoặc tâm lý, chỉ vì họ muốn, họ cũng không biết tại sao họ muốn, chỉ biết khi đã chặt xong một bộ phận thì họ cảm thấy rất hài lòng với bản thân và nhẹ nhỏm hơn, như họ đã trút được một cái gánh nặng nề. Trong sách khoa học còn kể chuyện những người mắc phải tình trạng mục cóc trầm trọng, trầm trọng đến độ mặt mủi tay chân họ mọc đầy mục cóc, chúng ra như nấm và chồng chất lên nhau, nhiều năm làm nguyên cả toàn thân họ thành như một cái cây biết đi, những mục cóc sần sùi trên các ngón tay và ngón chân mọc dài thườn thượt, biến bàn tay bàn chân thành những cái rễ cây. Xin lỗi nhé, vì tôi không có vốn từ chuyên môn hơn để diễn tả tình trạng đó. Người ta gọi một anh như thế là Người Cây. Anh ấy đang sống ở Cambodia. Bị vợ bỏ, mối lo sợ lớn nhất là các con sẽ bị như bố chúng. Bác sĩ cho rằng có thể nguyên nhân của bệnh trạng là do hệ thống đề kháng của anh ấy quá yếu, không thể diệt trừ vi khuẩn trong người. Bạn có xem phim Lord of the Rings chưa, có thấy mấy cái cây già lụ khụ mở mắt và bước đi? Bạn nhìn anh ta cũng y hệt như vậy, có điều anh ấy chưa già nua.
Tôi cũng không rõ mình đã nói tới đâu. Ý tôi muốn nói là ở một góc độ nào đó, tất cả sự kiện đều là một câu ch(tr)uyện. Không có gì ầm ỉ hay khó tin, phải không? Chuyện là như vầy: lúc tôi còn nhỏ, tám chín tuổi gì đó, tôi bị người ta cưởng hiếp. Mà cũng không phải cưởng hiếp, vì tôi đâu có chống cự. Ai bảo tôi làm gì thì tôi làm đó, bảo dang chân thì dang chân, thế thôi. Mà những người kia cũng chả lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi (tôi sợ ba má biết--không hiểu vì sao tôi lại sợ ba má biết, trong khi tôi không ý thức được điều ấy là xấu--nên cứ ai đến bảo tôi phải cho hắn thử nếu không hắn mét ba má thì tôi lại phải cho hắn thử). Cho đến lúc tôi 16, 17 tuổi, tôi vẫn đinh ninh tôi có thể có thai từ kiếp trước, mặc kệ kinh nguyệt hằng tháng. Bây giờ tôi đã thoát được nó. Đến độ nhiều lúc tôi không biết chuyện đó có xẩy ra thật không, hay nó hoàn toàn là sự tưởng tượng của tôi. Vì xung quanh tôi không có dấu vết gì của nó cả. Những kẻ trước đây đòi "thử" với tôi đang sống rất bình thường, họ đã có vợ có con, họ thương vợ, thương con, và cả tôi, tôi cũng thương những đứa con của họ nữa. Họ cho tôi mượn tiền, tôi giúp họ trông con. Họ gỏi tôi hỏi thăm, tôi gửi họ thiệp Giáng Sinh và quà cho các cháu. Có khi nào tôi đã tự dựng lên một câu chuyện vĩ đại và đã tự hành hạ mình? Dù sao thì nó cũng là một câu chuyện hay. Chuyện không vui và hơi kéo dài, nhưng kết cuộc tương đối có hậu. Đối với tôi, những câu chuyện như thế là những câu chuyện hay, vì nó giúp người ta cảnh cáo đừng thờ ơ với cuộc sống mà phải sống như mình đã từng là một người khốn nạn, như vậy bạn mới cảm nhận được sức sống của những gì trước mắt, bạn mới không lúc nào cũng ủ dột hoặc lẳng lơ, bạn mới không thành người ngu dốt hoặc muốn chết đi cho hết chán.
Không biết tại sao tôi lại kể câu ch(tr)uyện này cho bạn nghe. Có lẽ vì tôi đã hứa. Và vì nó là câu ch(tr)uyện của tôi.
Bạn, hôm nay tôi muốn hỏi bạn thật nhiều điều, vì ít khi tôi được nghe về bạn. Tôi muốn biết tất cả bạn ạ. Ngoài việc bạn thích nghe nhạc và đọc sách (tôi thấy bạn lúc nào cũng nghe nhạc và đọc sách), bạn còn thích làm gì nữa? Khi ngồi quán cà phê thì bạn thích tán chuyện với bạn bè hay ngồi im lìm nhìn người ta qua lại? Tôi thì thích cả hai, nhưng đặc biệt là nhìn người ta qua lại và nghe lén cuộc nói chuyện của những người ngồi kế bên. Tướng tôi và bạn ngồi nghe lén người ta nói chuyện nhất định là không như những gã thừ người ra trong phim Mùa Hè Chiều Thẳng Đứng của Trần Anh Hùng, nhìn ngố ngố, tôi đã phá ra cười một trận. Cười xong tôi lại lo lo, không biết khi mình ngồi uống cà phê có như thế không, và chắc cũng có kẻ nhìn tôi ngô ngố lại phá ra cười.
Tôi nhiều chuyện lắm bạn ạ, có lẽ bạn đã biết. Tôi nói chuyện với ai cũng được, người nào tôi cũng tán được cả, những kẻ lạ mặt thật thú vị, cả khối chuyện nằm hỗn loạn trong một thể xác. Thường thì trẻ con có nhiều chuyện kể hơn người lớn, cũng ngộ nhỉ, lẽ ra người lớn có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống hơn thì phải có nhiều chuyện để kể, nhưng phần đông họ lại kể không hay, hoặc không kể, bằng bọn nhóc. Cho nên tôi thích nhất là nói chuyện với trẻ con. Chúng dễ cười hơn nhiều.
Hôm nay tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Chuyện này của tôi. Tôi đã kể cho 4 người khác nghe, và họ có 4 phản ứng khác nhau. Người thứ nhất tôi kể là một người đàn ông. Lúc đó hắn là bạn trai tôi. Nghe tôi kể xong hắn đã thức trắng 3 đêm liền, hắn không thể ngủ vì sự bực tức và câm thù. Người thứ hai cũng là một người đàn ông, hắn không là ai cả, chính vì vậy tôi đã kể hắn nghe. Hắn nghe xong, nói, xin chia buồn cùng bạn, hy vọng bạn không bị nó dìm xuống, và sau đó chúng tôi đã làm bạn với nhau vài tháng. Kẻ thứ ba tôi kể là một người đàn bà, người đàn bà đầu tiên yêu tôi và bắt tôi phải đáp lại tình yêu ấy. Kẻ này nghe xong đã khóc, và kể cho tôi nghe chuyện của hắn, rồi chúng tôi chia nhau uống hết một chai rượu đỏ, sau đó ôm nhau khóc sướt mướt. Kẻ cuối cùng tôi kể là một người đàn ông. Khi nghe xong hắn thở dài, bảo tôi phải cẩn thận đừng nên kể những chuyện như vậy cho kẻ khác nghe, sẽ làm kẻ khác cảm giác nặng nề và khó chịu. Tôi thắc mắc, không hiểu tại sao lại phải nặng nề và khó chịu, nó chỉ là một câu chuyện.
Có những chuyện thật kinh dị ở trên đời, còn kinh dị và khó tin hơn là truyện của các nhà văn. Như hồi xưa khi đọc Geek Love trong trường, tôi kinh hoàn trước gia đình quái gở này, phần tử là những dị thai được bà mẹ và ông bố cố tình tạo ra bằng cách uống các thứ hóa chất độc địa trước và đang khi mang thai. Trong đó có nhân vật kể chuyện, Ollie, là một người lùn, hói, và bạch tạng. Anh em khác trong nhà gồm có một người anh không tay không chân (hắn cuối cùng mở một tôn giáo mới, trong đó những ai muốn làm tín đồ phải cắt đứt tay chân mình, bắt đầu từ các ngón tay ngón chân, rồi đến cùi chỏ và đầu gối, cuối cùng là chặt đứt ở khúc vai và háng.) , 2 người em gái sinh đôi cùng một thể xác, và cậu em út là một đứa bé vô cùng béo phì nhưng có thể làm một vật gì đó nổ tung bằng suy nghĩ của mình. Bây giờ tôi mới biết, trên đời có nhiều chuyện còn kinh dị hơn. Thí dụ như chuyện tự chặt tay chặt chân, có rất nhiều người làm điều đó, và họ làm không phải vì bị bệnh sinh lý hoặc tâm lý, chỉ vì họ muốn, họ cũng không biết tại sao họ muốn, chỉ biết khi đã chặt xong một bộ phận thì họ cảm thấy rất hài lòng với bản thân và nhẹ nhỏm hơn, như họ đã trút được một cái gánh nặng nề. Trong sách khoa học còn kể chuyện những người mắc phải tình trạng mục cóc trầm trọng, trầm trọng đến độ mặt mủi tay chân họ mọc đầy mục cóc, chúng ra như nấm và chồng chất lên nhau, nhiều năm làm nguyên cả toàn thân họ thành như một cái cây biết đi, những mục cóc sần sùi trên các ngón tay và ngón chân mọc dài thườn thượt, biến bàn tay bàn chân thành những cái rễ cây. Xin lỗi nhé, vì tôi không có vốn từ chuyên môn hơn để diễn tả tình trạng đó. Người ta gọi một anh như thế là Người Cây. Anh ấy đang sống ở Cambodia. Bị vợ bỏ, mối lo sợ lớn nhất là các con sẽ bị như bố chúng. Bác sĩ cho rằng có thể nguyên nhân của bệnh trạng là do hệ thống đề kháng của anh ấy quá yếu, không thể diệt trừ vi khuẩn trong người. Bạn có xem phim Lord of the Rings chưa, có thấy mấy cái cây già lụ khụ mở mắt và bước đi? Bạn nhìn anh ta cũng y hệt như vậy, có điều anh ấy chưa già nua.
Tôi cũng không rõ mình đã nói tới đâu. Ý tôi muốn nói là ở một góc độ nào đó, tất cả sự kiện đều là một câu ch(tr)uyện. Không có gì ầm ỉ hay khó tin, phải không? Chuyện là như vầy: lúc tôi còn nhỏ, tám chín tuổi gì đó, tôi bị người ta cưởng hiếp. Mà cũng không phải cưởng hiếp, vì tôi đâu có chống cự. Ai bảo tôi làm gì thì tôi làm đó, bảo dang chân thì dang chân, thế thôi. Mà những người kia cũng chả lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi (tôi sợ ba má biết--không hiểu vì sao tôi lại sợ ba má biết, trong khi tôi không ý thức được điều ấy là xấu--nên cứ ai đến bảo tôi phải cho hắn thử nếu không hắn mét ba má thì tôi lại phải cho hắn thử). Cho đến lúc tôi 16, 17 tuổi, tôi vẫn đinh ninh tôi có thể có thai từ kiếp trước, mặc kệ kinh nguyệt hằng tháng. Bây giờ tôi đã thoát được nó. Đến độ nhiều lúc tôi không biết chuyện đó có xẩy ra thật không, hay nó hoàn toàn là sự tưởng tượng của tôi. Vì xung quanh tôi không có dấu vết gì của nó cả. Những kẻ trước đây đòi "thử" với tôi đang sống rất bình thường, họ đã có vợ có con, họ thương vợ, thương con, và cả tôi, tôi cũng thương những đứa con của họ nữa. Họ cho tôi mượn tiền, tôi giúp họ trông con. Họ gỏi tôi hỏi thăm, tôi gửi họ thiệp Giáng Sinh và quà cho các cháu. Có khi nào tôi đã tự dựng lên một câu chuyện vĩ đại và đã tự hành hạ mình? Dù sao thì nó cũng là một câu chuyện hay. Chuyện không vui và hơi kéo dài, nhưng kết cuộc tương đối có hậu. Đối với tôi, những câu chuyện như thế là những câu chuyện hay, vì nó giúp người ta cảnh cáo đừng thờ ơ với cuộc sống mà phải sống như mình đã từng là một người khốn nạn, như vậy bạn mới cảm nhận được sức sống của những gì trước mắt, bạn mới không lúc nào cũng ủ dột hoặc lẳng lơ, bạn mới không thành người ngu dốt hoặc muốn chết đi cho hết chán.
Không biết tại sao tôi lại kể câu ch(tr)uyện này cho bạn nghe. Có lẽ vì tôi đã hứa. Và vì nó là câu ch(tr)uyện của tôi.
Saturday, August 8, 2009
Cho tôi nuốt bạn vào bụng
Bạn, tôi phải sở hữu bạn. Trên đường đến đây tôi đã suy nghĩ thế, và bây giờ vẫn muốn như vậy. Bạn là một thế giới rộng, và tôi muốn có một thế giới rộng. Tôi muốn đi đến những nơi bạn đã đi, gặp những người bạn đã gặp, đọc hàng ngàn quyển sách bạn đã đọc, và làm tình với tất cả những người tình của bạn. Tôi muốn nuốt chửng bạn vào bụng, hay tôi vào bụng của bạn, để những lúc muốn gặp bạn tôi không cần phải đợi, như lúc đi trên đường tới đây, chỉ cần ói bạn ra, hay bạn ói tôi ra, là chúng ta có thể gặp nhau. Và bạn cũng không cần phải kể tôi nghe hôm nay bạn đã ăn gì (hay tôi kể bạn nghe tôi đã ăn gì), ai đã hôn bạn (và ai đã hôn tôi), hoặc ai đã đánh bạn (và ai đã đánh tôi). Chúng ta sẽ tức thì biết được. Như vậy chắc vui lắm! Tôi thích quá! Bạn, chúng ta hãy lập chương trình nuốt nhau đi nhé, một ngày một bộ phận, đến khi nuốt trọn chúng ta ăn mừng! Hoan hô ngày chúng ta nuốt trọn nhau!
Không, không, tôi hứa sẽ không bẻ đầu bạn như những con búp bê của tôi. Thật! Tôi hứa đấy, nè, móc ngoéo đi, được chứ? Mà ai đã kể cho bạn nghe về những con búp bê của tôi? Mà không sao, bạn biết cũng tốt, vậy để tôi kể bạn nghe tại sao tôi bẻ đầu chúng. Chắc bạn sẽ không tin, đôi lúc tôi cũng không tin được chuyện đã xẩy ra như vậy. Thú thật, nhiều câu chuyện của tôi rất đáng khả nghi, chính bản thân tôi còn mù mờ nơi xuất sứ của chúng, không biết đích thực chúng từ ai ra, là của tôi hay của một người khác. Nhưng thôi, tôi cứ kể, và bạn cứ nghe.
Từ nhỏ tôi đã có thói quen nuốt búp bê vào bụng (vì tôi yêu chúng, tôi thấy chúng đẹp quá, quyến rũ quá), từ lúc tôi được hai tuổi thì phải, cứ mỗi lần sinh nhật là mẹ tặng cho tôi một con búp bê, có con thì chân dài, tóc vàng hoe, có con thì mập béo, tóc quoăn tít, chúng thế nào cũng vậy, cũng rất đáng yêu. Và mỗi năm như vậy, sau khi mọi người ăn uống và lên giường ngủ, tôi nằm im trên giường, lột hết quần áo nó ra và từ từ nuốt nó vào bụng. Vâng, bạn liên tưởng đúng đấy, như con rắn vậy. Đến lúc tôi hai mươi thì tổng thẩy tôi đã có mười tám con búp bê trong bụng. Nhưng cái sinh nhật hai mươi ấy, nó thật kỳ lạ, chả hiểu vì sao tôi lại bị bội thực. Chắc vì năm ấy trên mình búp bê bị nhiễm chì (bác sĩ nói với tôi như vậy), nuốt nó vào ít lâu thì tôi bị đau bụng và nôn mửa, trong bụng rất ư là nhột nhạt và ngứa ngáy. Hình như tất cả các con búp bê trong bụng tôi đang đánh nhau. Tôi đau quá, chỉ biết ôm cái bụng lăng cuồn. Sau đó tôi thấy ngứa cổ bạn ạ, tôi nghĩ vì một con đã leo ngược lên cổ họng tôi, nó bò lên thực quản của tôi thế nào cũng hay thật, như lên tới cổ họng thì tôi không chịu được nữa và đã ói nó ra. Ói một đứa thì cả đám ùa theo ra hết. Thì ra chúng đã đánh nhau thật. Đứa nào đứa nấy mắt mũi đỏ hoe, tay chân bầm tím, tóc tai thì đứa mất đứa còn. Tôi tức quá, không thể chấp nhận chúng lại mất dạy như vậy, nên đã tóm chúng lại và bẻ đầu từng đứa. Tất nhiên là sau khi tắm rửa chúng sạch sẽ và thay đồ mới. Bây giờ thì mười tám con búp bê không đầu của tôi đang ngoan ngoãn tựa nhau trên cái kệ tôi đóng cho chúng (tôi dành cho chúng nguyên một bức tường trắng phao). Những cái đầu tôi đã bỏ vào garbage disposal xay chúng như tương. Tôi ghét những cái đầu vô ý thức ấy.
Chắc bạn nghĩ tôi tàn ác lắm. Không đâu bạn ạ, tôi không nghĩ mình tàn ác đâu. Nếu chúng không sống chung với nhau trong một không khí hòa bình và yêu thương được thì hãy bứt phách những cái đầu ấy đi chứ để làm gì.
Nhưng bạn sẽ khác. Này nhé, vì bạn không phải là búp bê. Vì bạn to xác hơn búp bê. Và vì chỉ có một mình bạn, nên sẽ không có chuyện đánh nhau, bứt tóc nhau, chửi bới nhau, xé xác nhau ra thành trăm mảnh. Tôi sẽ được hạnh phúc đến dường nào, vì tay bạn sẽ là tay tôi, chân bạn sẽ là chân tôi, tóc bạn sẽ là tóc tôi, ruột bạn sẽ là ruột tôi, tim bạn sẽ là tim tôi, máu bạn sẽ là máu tôi, và chúng ta khỏi cần phải đợi nhau nữa. Thế là chúng ta hết còn lạ mặt.
Không, không, tôi hứa sẽ không bẻ đầu bạn như những con búp bê của tôi. Thật! Tôi hứa đấy, nè, móc ngoéo đi, được chứ? Mà ai đã kể cho bạn nghe về những con búp bê của tôi? Mà không sao, bạn biết cũng tốt, vậy để tôi kể bạn nghe tại sao tôi bẻ đầu chúng. Chắc bạn sẽ không tin, đôi lúc tôi cũng không tin được chuyện đã xẩy ra như vậy. Thú thật, nhiều câu chuyện của tôi rất đáng khả nghi, chính bản thân tôi còn mù mờ nơi xuất sứ của chúng, không biết đích thực chúng từ ai ra, là của tôi hay của một người khác. Nhưng thôi, tôi cứ kể, và bạn cứ nghe.
Từ nhỏ tôi đã có thói quen nuốt búp bê vào bụng (vì tôi yêu chúng, tôi thấy chúng đẹp quá, quyến rũ quá), từ lúc tôi được hai tuổi thì phải, cứ mỗi lần sinh nhật là mẹ tặng cho tôi một con búp bê, có con thì chân dài, tóc vàng hoe, có con thì mập béo, tóc quoăn tít, chúng thế nào cũng vậy, cũng rất đáng yêu. Và mỗi năm như vậy, sau khi mọi người ăn uống và lên giường ngủ, tôi nằm im trên giường, lột hết quần áo nó ra và từ từ nuốt nó vào bụng. Vâng, bạn liên tưởng đúng đấy, như con rắn vậy. Đến lúc tôi hai mươi thì tổng thẩy tôi đã có mười tám con búp bê trong bụng. Nhưng cái sinh nhật hai mươi ấy, nó thật kỳ lạ, chả hiểu vì sao tôi lại bị bội thực. Chắc vì năm ấy trên mình búp bê bị nhiễm chì (bác sĩ nói với tôi như vậy), nuốt nó vào ít lâu thì tôi bị đau bụng và nôn mửa, trong bụng rất ư là nhột nhạt và ngứa ngáy. Hình như tất cả các con búp bê trong bụng tôi đang đánh nhau. Tôi đau quá, chỉ biết ôm cái bụng lăng cuồn. Sau đó tôi thấy ngứa cổ bạn ạ, tôi nghĩ vì một con đã leo ngược lên cổ họng tôi, nó bò lên thực quản của tôi thế nào cũng hay thật, như lên tới cổ họng thì tôi không chịu được nữa và đã ói nó ra. Ói một đứa thì cả đám ùa theo ra hết. Thì ra chúng đã đánh nhau thật. Đứa nào đứa nấy mắt mũi đỏ hoe, tay chân bầm tím, tóc tai thì đứa mất đứa còn. Tôi tức quá, không thể chấp nhận chúng lại mất dạy như vậy, nên đã tóm chúng lại và bẻ đầu từng đứa. Tất nhiên là sau khi tắm rửa chúng sạch sẽ và thay đồ mới. Bây giờ thì mười tám con búp bê không đầu của tôi đang ngoan ngoãn tựa nhau trên cái kệ tôi đóng cho chúng (tôi dành cho chúng nguyên một bức tường trắng phao). Những cái đầu tôi đã bỏ vào garbage disposal xay chúng như tương. Tôi ghét những cái đầu vô ý thức ấy.
Chắc bạn nghĩ tôi tàn ác lắm. Không đâu bạn ạ, tôi không nghĩ mình tàn ác đâu. Nếu chúng không sống chung với nhau trong một không khí hòa bình và yêu thương được thì hãy bứt phách những cái đầu ấy đi chứ để làm gì.
Nhưng bạn sẽ khác. Này nhé, vì bạn không phải là búp bê. Vì bạn to xác hơn búp bê. Và vì chỉ có một mình bạn, nên sẽ không có chuyện đánh nhau, bứt tóc nhau, chửi bới nhau, xé xác nhau ra thành trăm mảnh. Tôi sẽ được hạnh phúc đến dường nào, vì tay bạn sẽ là tay tôi, chân bạn sẽ là chân tôi, tóc bạn sẽ là tóc tôi, ruột bạn sẽ là ruột tôi, tim bạn sẽ là tim tôi, máu bạn sẽ là máu tôi, và chúng ta khỏi cần phải đợi nhau nữa. Thế là chúng ta hết còn lạ mặt.
Tuesday, August 4, 2009
Kẻ lạ mặt: chôn chân dưới cát
Một ngày không nói chuyện với bạn là một ngày rất dài và vô nghĩa. Giữa giây phút kết thúc và lúc bắt đầu mới là một cọng bún nhảo. Lý do tôi vẫn đợi là vì tôi sợ mình sẽ tấn công bạn đến hết hơi. Tôi dở như vậy đấy, lúc nào cũng phải đặt cho mình những sự kiềm chế giả tạo. Bạn đợi tôi ở đây không lâu chứ? Chúng ta đừng ngồi đây, hãy đi đi. Đi học bờ hồ đi, đi hết nỗi thì leo xe buýt về lại. Dọc bờ hồ gió mát lắm, cái bờ hồ dài hai ngàn sáu trăm ba mươi ba kilô mét lốm đốm những bãi biển, mà bãi tôi thích nhất nằm phía trên tiểu ban Indiana, một đụn cát trắng phơi, làm người ta nửa ngờ nửa tin rằng họ thật đang đứng trước biển, như thể cái đụn cát ấy là sự chiến thắng của ý muốn vươn mình khỏi một điều không thể. Cát đó tuy trắng nhưng không mịn và mát như cát biển dọc phía tây Florida. Tôi dẫm chân trên cát mà như đang đi trên nước. Và vì Florida thu hút du khách nhờ những bãi biển cát trắng mịn ấy nên người ta giữ nó trắng tinh, không bao giờ có lẫn lộn một thứ gì khác ngoài cát và cát. Đôi lúc chân bạn cũng đạp lên một vỏ ốc gì đó, nhưng hình như được đắm mình trong cát mịn hồi lâu làm chúng cũng mòn đi phần gai góc, chúng chỉ lâm châm chân bạn nhè nhẹ như những nụ hôn nhỏ. Ơ, mà sao tôi lại huyên thuyên về những bãi biển nhỉ? Chắc vì tôi yêu nó. Không, tôi không đùa. Tôi yêu nó thật đấy. Tôi yêu nó như tôi yêu những người đàn ông, tôi không thể thiếu nó, nhưng đồng thời và, tôi luôn bị cảm giác đe dọa sẽ bị mất mạng vì nó. Tôi không biết bơi, bị ám ảnh rằng một ngày nào đó không có lý do tại sao mình sẽ từ từ chìm xuống giửa đại dương phẵng lì và vô tận, nhưng khi tôi thấy được cái mép của đại dương kia tôi lại có cảm giác bình an vô cùng và mình đã có thể tiếp tục hiện diện qua ngày và đêm. Như thể nó đã từ tôi mà ra, và tôi là máu huyết của nó, và tình yêu của tôi và nó sẽ tồn tại vĩnh viễn, là thứ sẽ còn lại sau khi chúng tôi đã bốc hơi cạn khỏi mặt đất này.
Mà tại sao tôi lại nói đến việc này nhỉ? À, vì tôi muốn nói đến má tôi. Chắc bạn đang nghĩ, à, vì biển là mẹ, mẹ là biển. Không phải như vậy. Cliché và không đúng. Khi tôi đứng trước biển, tôi không nghĩ về mẹ. Tôi chỉ nghĩ về tôi, vì nó là tôi chứ không phải là mẹ. Ai là người bắt đầu gọi biển là mẹ vậy? Hắn thật ngu. Chắc hẳn là một người đàn ông, vì không có người đàn bà nào nhìn biển như nhìn mẹ cả, vì chính cô ta là nó.
Tôi muốn nói về mẹ tôi, nhưng tôi không nói được. Có ngộ không? Tôi chưa đủ khả năng để nói về mẹ. Mẹ khổng lồ. Chắc phải cần thêm một thời gian dài.
Trong khi đợi thì bạn ngồi xuống đây với tôi được không? Chúng ta chôn chân dưới cát nhé, tôi sẽ ấp ủ đôi chân bạn trong một cái hang cát lộng lẫy chưa từng có bao giờ.
Mà tại sao tôi lại nói đến việc này nhỉ? À, vì tôi muốn nói đến má tôi. Chắc bạn đang nghĩ, à, vì biển là mẹ, mẹ là biển. Không phải như vậy. Cliché và không đúng. Khi tôi đứng trước biển, tôi không nghĩ về mẹ. Tôi chỉ nghĩ về tôi, vì nó là tôi chứ không phải là mẹ. Ai là người bắt đầu gọi biển là mẹ vậy? Hắn thật ngu. Chắc hẳn là một người đàn ông, vì không có người đàn bà nào nhìn biển như nhìn mẹ cả, vì chính cô ta là nó.
Tôi muốn nói về mẹ tôi, nhưng tôi không nói được. Có ngộ không? Tôi chưa đủ khả năng để nói về mẹ. Mẹ khổng lồ. Chắc phải cần thêm một thời gian dài.
Trong khi đợi thì bạn ngồi xuống đây với tôi được không? Chúng ta chôn chân dưới cát nhé, tôi sẽ ấp ủ đôi chân bạn trong một cái hang cát lộng lẫy chưa từng có bao giờ.
Sunday, August 2, 2009
Kẻ lạ mặt: tôi kể về những cái túi
Hello, chúng ta lại gặp nhau. Hôm nay tôi khỏe hơn rất nhiều bạn ạ. Cho tôi một ly apple cider, tôi không uống cà phê. Cả tuần nay thời tiết ngộ quá. Ở giữa cao điểm của mùa hè mà trời lại lành lạnh gió, tối ngủ làm tôi phải mặc thêm áo. Trời lành lạnh thế này làm tôi cứ tưởng thu sẽ tới trong nay mai, nên cho tôi ly apple cider. Mùa thu tôi thường uống apple cider. Mà thời tiết ở Chicago là như vậy, nóng lạnh thất thường, hình như nó không bao giờ hoàn toàn như người ta dự đoán. Nó như một người bị loạn thần kinh. Nhưng nó rất say đắm và trung thành với những thất thường của nó. Khi nó nóng, nó chẳng những nóng mà còn bức rức, ngộp thở, nó trùm lên da thịt bạn một bầu không khí cạn kiệt oxi làm cơ thể bạn không thể không toát ra những giọt mồ hôi đặc sệt nhơn nhớt. Đến khi nó lạnh, cái lạnh của nó làm bạn phải nhớ lại hết những lần bạn đã bị cóng từ bao nhiêu thế kỷ trước. Điên cuồng. Không phải sự điên cuồng của nơi nhiệt đới, nhưng là sự điên cuồng tôi thích. Người bạn trai đầu tiên bảo sau khi quen tôi (nghĩa là sau khi chúng tôi chia tay), hắn nộp đơn xin vào trường y vì hắn muốn làm bác sĩ chữa bệnh cho tôi. Tôi khoái chí, nói vậy anh đi tìm cho tôi một quyển sách. Tôi luôn đinh ninh rằng ở trong một thư viện hay một tiệm sách cũ kỹ nào đó có một quyển sách dành riêng cho tôi, không ai thấy được nó (thấy thì người ta vẫn thấy nó đấy chứ, nhưng không ai nhận ra nó), và nó vẫn nằm ở đó chờ tôi. Nó như một cái cẩm nang về tôi, tôi mong được mở nó ra để nghe nó lý giải những khúc mắc trên đời, ví dụ như tại sao tôi phải gặp những người tôi gặp, tại sao đã quen với những người tình bây giờ không còn nhớ tới--để làm gì khi chúng ta quen chỉ để quên? Khi hắn tìm được quyển sách đó, tức là khi hắn đã chữa được tôi, tôi sẽ tức khắc bay lên trời chứ không cần phải ngước cổ nhìn như bây giờ.
Hôm nay tôi không hứng thú lắm. Xin lỗi bạn nhé, bổng dưng lại uể oải, mệt mỏi. Tại sao tôi lại mặc cái áo khoác dài này à? Vì nó có nhiều túi. Tại sao tôi cần nhiều túi à? Vì tôi có nhiều thứ không bỏ xuống được. Xem này, túi trên đây tôi đựng những cái nút áo của quần áo cũ. Bạn cần nút áo không? Cái túi đựng nút áo này tôi có ghim cây kim và sợi chỉ trong ấy, lỡ may có ai mất một cái nút áo thì còn khâu lại được. Túi này tôi đựng tóc--tôi thường ngồi măng mo bứt tóc, và gom chúng lại bỏ vào đây, khi về nhà tôi mang chúng ra đếm và cất chúng vào một cái hộp, vì chúng là của tôi. Cái túi dưới đây to nhất tôi để đựng những lời nói. Khi người ta nói với nhau những lời gì đó hay ho hoặc xấu xí, có lúc là lời nói yêu thương làm rung động đến tôi, có lúc là chửi mắng, chì chiết, chúng ồ ập phan lên đầu kẻ kia như chai bia bị đập vỡ, tôi lượm những mãnh vụn, nhét chúng vào cái túi khổng lồ này của tôi, để chúng khỏi phải đập lên đầu kẻ khác. Nhiều lúc những lời nói được đập lên đầu tôi, làm tôi đau quá bạn ạ. Cho nên lâu lâu tôi cũng lượm lặt những trìu mến để xoa lên các cục u trên đầu. Còn cái túi cuối cùng dùng để đựng những thứ linh tinh thích thú, như một cây bút chì kẻ mắt, một chiếc nhẫn, hay một cuốn sách bị vứt dưới gầm bàn. Chắc vì hôm nay có nhiều lời nói, làm tôi hơi nhứt mỏi. Tôi không bỏ cái áo này được đâu, hôm nay trời lạnh, có nhiều thứ tôi phải mang theo, và nó là của tôi. Chúng ta gặp lại sau nhé, cho tôi gửi lời thăm tất cả. Sáng nay trên đường đến đây tôi định sẽ hỏi thật nhiều về bạn, tôi muốn bạn kể cho tôi nghe về những dấu vết trên người, nhưng tôi mệt quá, thôi hẹn lần sau nhé. Nhờ bạn trả tiền dùm tôi, hôm nay tôi đành thiếu.
Hôm nay tôi không hứng thú lắm. Xin lỗi bạn nhé, bổng dưng lại uể oải, mệt mỏi. Tại sao tôi lại mặc cái áo khoác dài này à? Vì nó có nhiều túi. Tại sao tôi cần nhiều túi à? Vì tôi có nhiều thứ không bỏ xuống được. Xem này, túi trên đây tôi đựng những cái nút áo của quần áo cũ. Bạn cần nút áo không? Cái túi đựng nút áo này tôi có ghim cây kim và sợi chỉ trong ấy, lỡ may có ai mất một cái nút áo thì còn khâu lại được. Túi này tôi đựng tóc--tôi thường ngồi măng mo bứt tóc, và gom chúng lại bỏ vào đây, khi về nhà tôi mang chúng ra đếm và cất chúng vào một cái hộp, vì chúng là của tôi. Cái túi dưới đây to nhất tôi để đựng những lời nói. Khi người ta nói với nhau những lời gì đó hay ho hoặc xấu xí, có lúc là lời nói yêu thương làm rung động đến tôi, có lúc là chửi mắng, chì chiết, chúng ồ ập phan lên đầu kẻ kia như chai bia bị đập vỡ, tôi lượm những mãnh vụn, nhét chúng vào cái túi khổng lồ này của tôi, để chúng khỏi phải đập lên đầu kẻ khác. Nhiều lúc những lời nói được đập lên đầu tôi, làm tôi đau quá bạn ạ. Cho nên lâu lâu tôi cũng lượm lặt những trìu mến để xoa lên các cục u trên đầu. Còn cái túi cuối cùng dùng để đựng những thứ linh tinh thích thú, như một cây bút chì kẻ mắt, một chiếc nhẫn, hay một cuốn sách bị vứt dưới gầm bàn. Chắc vì hôm nay có nhiều lời nói, làm tôi hơi nhứt mỏi. Tôi không bỏ cái áo này được đâu, hôm nay trời lạnh, có nhiều thứ tôi phải mang theo, và nó là của tôi. Chúng ta gặp lại sau nhé, cho tôi gửi lời thăm tất cả. Sáng nay trên đường đến đây tôi định sẽ hỏi thật nhiều về bạn, tôi muốn bạn kể cho tôi nghe về những dấu vết trên người, nhưng tôi mệt quá, thôi hẹn lần sau nhé. Nhờ bạn trả tiền dùm tôi, hôm nay tôi đành thiếu.
Saturday, August 1, 2009
Kẻ lạ mặt: tôi nói về sự trơ trụi và trần truồng
Hôm nay tôi đưa bạn đến quán Gà Trống Tơ mà tôi thích nhất nhé. Thật ra thì nó không có gì đặc biệt, tôi thích nó chỉ việc nó mở cửa rất sớm và đóng cửa rất khuya, khuya nhất trong những quán cà phê gần đây. Tôi thích cái vách tường lộ gạch nâu đỏ trơ trụi ở đây, nó mang lại cho tôi cảm giác thân thiện và ấm cúng, vì tôi thích sự trơ trụi, ở bất cứ đồ vật hay động vật nào, nhất là sự trơ trụi giửa người với người thì rất hiếm, bạn có thấy như vậy không? Ít khi người ta cho phép một kẻ lạ mặt biết hết toàn diện của mình. Thường thì người ta tấn thủ, người ta đặt khoảng cách bằng ánh mắt né tránh, bằng bước chân lệch sang lề đường hay gạch vẽ ranh giới bằng cách phân loại này kia. Tại sao phải rào buộc mình lại như thế nhỉ? Tại sao không tự do phơi bày cho nhau xem con người mình? Hay vì họ không biết cách phơi bày? Họ đã quên rồi à? Tại sao người ta khi lớn lên lại mất đi khả năng ấy?
Một người bạn của tôi có nói với tôi, người ta thường có rất nhiều ý kiến dạy kẻ khác cách sống nhưng ít ai biết được chính họ sống như thế nào. Tôi thấy anh ấy nói đúng, nên tôi chỉ thích sự trần trụi chứ không đòi hỏi nó. Bạn đừng lo, bạn không cần phải trần trụi với tôi đâu, vì sự trần trụi chỉ cần ở một người là đủ. Nó hay như vậy đấy. Nó không đòi hỏi phải có hai cả thể. Chỉ cần một trong chúng ta trần trụi, quan hệ giữa chúng ta sẽ đủ sự thật thà, và bạn, một lúc nào đó, bạn để ý xem, bạn cũng sẽ trần trụi với tôi. Chính bây giờ bạn đã bị trần trụi rồi đấy, chỉ là bạn chưa cho tôi thấy.
Tôi thích sự trần trụi ở mọi phương diện, luôn cả sự trần trụi của thể xác. Bạn có bao giờ trần truồng đi quanh nhà chưa? Chưa à? Phải nên thử. Khi bạn trần như nhộng đi qua đi lại quanh nhà, làm những động tác bạn thường làm như đọc báo, ăn cơm, rửa chén, bạn sẽ cảm nhận được một tự do hoàn toàn, một sự tự do thật riêng tư, không liên quan đến một cá nhân hay đoàn thể nào, chỉ có bạn đang tự do với bản thân mình. Tôi à? Tôi rất thường trần truồng, nhất là vào những ngày trời mưa. Tôi ghét cảm giác phải mặc những mảnh quần áo ướt lên người, chúng cứ bám vào tôi ướt át, làm tôi lúc nào cũng phải ý thức với chúng, phải công nhận sự hiện diện của chúng, nên vào những ngày trời mưa, bạn sẽ không bao giờ thấy tôi mặc đồ. Vã lại, mưa để làm gì nếu không phải để chúng ta hứng? Và tôi thích hứng nước mưa bằng thể xác của mình.
Trước đây tôi có quen một người. Hắn bình thường lắm, thân người thì tương đối vạm vỡ (chổ ấy thì nhỏ tí teo), nhưng tôi rất thích làm tình với hắn vì sau khi làm tình, cả hai đều có thói quen trần truồng đi lòng vòng trong nhà, rồi hắn ngồi xuống trên sofa còn tôi thì nằm gác đầu lên đùi hắn, và chúng tôi hút thuốc. Hắn kể chuyện lung tung về cuộc đời hắn, tôi chả nghe được gì vì còn đang tưởng tượng xem nếu tôi bay ra khỏi thể xác mình và đứng bên ngoài nhìn vô thì sẽ thấy được gì. Sau đó chúng tôi lôi quyển ảnh chụp chân dung của những người nổi tiếng ra xem, tất nhiên là vẫn còn đang hút thuốc (nếu tôi có máy chụp hình để chụp lúc ấy thì ảnh cần có khói thuốc mới vui, vui hơn nếu không có). Tôi thích nhất là Einstein. Mặt ông ấy đầy nét nhăn, nhưng cái đầu tóc bòm xòm làm tôi thích quá.
Dần nó trở thành nghi thức sau những lần mây mưa. Phần nhiều vì nghi thức đó mà tôi tiếp tục làm tình với hắn, vì khi tôi biết được hắn chưa từng đọc qua tác phẩm nào của Jose Rizal, tôi bổng dưng khinh bỉ hắn. Sao bạn lại chưa từng đọc Jose Rizal? Tôi hỏi hắn. Hắn trả lời vì ở trường thầy cô cứ bắt phải đọc Rizal và vì phải xem Rizal như là một ông thần của dân tộc nên hắn bị dị ứng. Tôi thất vọng, vì tôi muốn khoe với hắn là tôi đã đọc qua Rizal và rất ư là thích, nhưng tôi không còn hứng để khoe với hắn và không thể kể cho hắn nghe quyển Noli Me Tangere đã làm tôi rung động như thế nào. Tôi tiếc quá. Điều duy nhất níu kéo tôi tiếp tục với quan hệ ấy là được trần truồng hút thuốc và nhìn Einstein. Cho đến khi tôi tìm được sự trơ trụi và trần truồng mới.
Không đâu bạn, tôi không thích sự trần truồng của tình dục đâu, càng không thích nhìn đàn ông khi họ trần truồng bằng dương vật (nhiều lúc họ mặc đồ vẫn trần truồng bằng dương vật được đấy). Có lẽ vì cái dương vật ít khi nó tốt--khi tốt nhất nó là sự ích kỷ; khi xấu nó là bạo lực, là sự tàn ác và ép bức, nên tôi dị ứng với những gì và những ai để dương vật ra đầu. Tôi có khối chuyện để kể về những dương vật khốn nạn, nhưng thôi, nói làm gì đến những thứ xấu xí. Thời giờ với bạn rất quý báu, tôi phải để dành cho những điều tốt đẹp.
Cuối tuần rồi. Trong cuối tuần bạn sẽ ghé thăm tôi không? Tôi hỏi vì thường mọi người rất bận rộn vào những ngày cuối tuần. Vì ít ai làm việc vào những ngày cuối tuần. Bạn không ghé được cũng không sao đâu bạn ạ. Tôi sẽ đi uống cà phê và lê la tìm những góc xó mới, vào tuần tôi sẽ kể bạn nghe, và nếu bạn muốn, sẽ dẫn bạn đến đó.
Một người bạn của tôi có nói với tôi, người ta thường có rất nhiều ý kiến dạy kẻ khác cách sống nhưng ít ai biết được chính họ sống như thế nào. Tôi thấy anh ấy nói đúng, nên tôi chỉ thích sự trần trụi chứ không đòi hỏi nó. Bạn đừng lo, bạn không cần phải trần trụi với tôi đâu, vì sự trần trụi chỉ cần ở một người là đủ. Nó hay như vậy đấy. Nó không đòi hỏi phải có hai cả thể. Chỉ cần một trong chúng ta trần trụi, quan hệ giữa chúng ta sẽ đủ sự thật thà, và bạn, một lúc nào đó, bạn để ý xem, bạn cũng sẽ trần trụi với tôi. Chính bây giờ bạn đã bị trần trụi rồi đấy, chỉ là bạn chưa cho tôi thấy.
Tôi thích sự trần trụi ở mọi phương diện, luôn cả sự trần trụi của thể xác. Bạn có bao giờ trần truồng đi quanh nhà chưa? Chưa à? Phải nên thử. Khi bạn trần như nhộng đi qua đi lại quanh nhà, làm những động tác bạn thường làm như đọc báo, ăn cơm, rửa chén, bạn sẽ cảm nhận được một tự do hoàn toàn, một sự tự do thật riêng tư, không liên quan đến một cá nhân hay đoàn thể nào, chỉ có bạn đang tự do với bản thân mình. Tôi à? Tôi rất thường trần truồng, nhất là vào những ngày trời mưa. Tôi ghét cảm giác phải mặc những mảnh quần áo ướt lên người, chúng cứ bám vào tôi ướt át, làm tôi lúc nào cũng phải ý thức với chúng, phải công nhận sự hiện diện của chúng, nên vào những ngày trời mưa, bạn sẽ không bao giờ thấy tôi mặc đồ. Vã lại, mưa để làm gì nếu không phải để chúng ta hứng? Và tôi thích hứng nước mưa bằng thể xác của mình.
Trước đây tôi có quen một người. Hắn bình thường lắm, thân người thì tương đối vạm vỡ (chổ ấy thì nhỏ tí teo), nhưng tôi rất thích làm tình với hắn vì sau khi làm tình, cả hai đều có thói quen trần truồng đi lòng vòng trong nhà, rồi hắn ngồi xuống trên sofa còn tôi thì nằm gác đầu lên đùi hắn, và chúng tôi hút thuốc. Hắn kể chuyện lung tung về cuộc đời hắn, tôi chả nghe được gì vì còn đang tưởng tượng xem nếu tôi bay ra khỏi thể xác mình và đứng bên ngoài nhìn vô thì sẽ thấy được gì. Sau đó chúng tôi lôi quyển ảnh chụp chân dung của những người nổi tiếng ra xem, tất nhiên là vẫn còn đang hút thuốc (nếu tôi có máy chụp hình để chụp lúc ấy thì ảnh cần có khói thuốc mới vui, vui hơn nếu không có). Tôi thích nhất là Einstein. Mặt ông ấy đầy nét nhăn, nhưng cái đầu tóc bòm xòm làm tôi thích quá.
Dần nó trở thành nghi thức sau những lần mây mưa. Phần nhiều vì nghi thức đó mà tôi tiếp tục làm tình với hắn, vì khi tôi biết được hắn chưa từng đọc qua tác phẩm nào của Jose Rizal, tôi bổng dưng khinh bỉ hắn. Sao bạn lại chưa từng đọc Jose Rizal? Tôi hỏi hắn. Hắn trả lời vì ở trường thầy cô cứ bắt phải đọc Rizal và vì phải xem Rizal như là một ông thần của dân tộc nên hắn bị dị ứng. Tôi thất vọng, vì tôi muốn khoe với hắn là tôi đã đọc qua Rizal và rất ư là thích, nhưng tôi không còn hứng để khoe với hắn và không thể kể cho hắn nghe quyển Noli Me Tangere đã làm tôi rung động như thế nào. Tôi tiếc quá. Điều duy nhất níu kéo tôi tiếp tục với quan hệ ấy là được trần truồng hút thuốc và nhìn Einstein. Cho đến khi tôi tìm được sự trơ trụi và trần truồng mới.
Không đâu bạn, tôi không thích sự trần truồng của tình dục đâu, càng không thích nhìn đàn ông khi họ trần truồng bằng dương vật (nhiều lúc họ mặc đồ vẫn trần truồng bằng dương vật được đấy). Có lẽ vì cái dương vật ít khi nó tốt--khi tốt nhất nó là sự ích kỷ; khi xấu nó là bạo lực, là sự tàn ác và ép bức, nên tôi dị ứng với những gì và những ai để dương vật ra đầu. Tôi có khối chuyện để kể về những dương vật khốn nạn, nhưng thôi, nói làm gì đến những thứ xấu xí. Thời giờ với bạn rất quý báu, tôi phải để dành cho những điều tốt đẹp.
Cuối tuần rồi. Trong cuối tuần bạn sẽ ghé thăm tôi không? Tôi hỏi vì thường mọi người rất bận rộn vào những ngày cuối tuần. Vì ít ai làm việc vào những ngày cuối tuần. Bạn không ghé được cũng không sao đâu bạn ạ. Tôi sẽ đi uống cà phê và lê la tìm những góc xó mới, vào tuần tôi sẽ kể bạn nghe, và nếu bạn muốn, sẽ dẫn bạn đến đó.
Subscribe to:
Posts (Atom)