Bạn, tôi phải sở hữu bạn. Trên đường đến đây tôi đã suy nghĩ thế, và bây giờ vẫn muốn như vậy. Bạn là một thế giới rộng, và tôi muốn có một thế giới rộng. Tôi muốn đi đến những nơi bạn đã đi, gặp những người bạn đã gặp, đọc hàng ngàn quyển sách bạn đã đọc, và làm tình với tất cả những người tình của bạn. Tôi muốn nuốt chửng bạn vào bụng, hay tôi vào bụng của bạn, để những lúc muốn gặp bạn tôi không cần phải đợi, như lúc đi trên đường tới đây, chỉ cần ói bạn ra, hay bạn ói tôi ra, là chúng ta có thể gặp nhau. Và bạn cũng không cần phải kể tôi nghe hôm nay bạn đã ăn gì (hay tôi kể bạn nghe tôi đã ăn gì), ai đã hôn bạn (và ai đã hôn tôi), hoặc ai đã đánh bạn (và ai đã đánh tôi). Chúng ta sẽ tức thì biết được. Như vậy chắc vui lắm! Tôi thích quá! Bạn, chúng ta hãy lập chương trình nuốt nhau đi nhé, một ngày một bộ phận, đến khi nuốt trọn chúng ta ăn mừng! Hoan hô ngày chúng ta nuốt trọn nhau!
Không, không, tôi hứa sẽ không bẻ đầu bạn như những con búp bê của tôi. Thật! Tôi hứa đấy, nè, móc ngoéo đi, được chứ? Mà ai đã kể cho bạn nghe về những con búp bê của tôi? Mà không sao, bạn biết cũng tốt, vậy để tôi kể bạn nghe tại sao tôi bẻ đầu chúng. Chắc bạn sẽ không tin, đôi lúc tôi cũng không tin được chuyện đã xẩy ra như vậy. Thú thật, nhiều câu chuyện của tôi rất đáng khả nghi, chính bản thân tôi còn mù mờ nơi xuất sứ của chúng, không biết đích thực chúng từ ai ra, là của tôi hay của một người khác. Nhưng thôi, tôi cứ kể, và bạn cứ nghe.
Từ nhỏ tôi đã có thói quen nuốt búp bê vào bụng (vì tôi yêu chúng, tôi thấy chúng đẹp quá, quyến rũ quá), từ lúc tôi được hai tuổi thì phải, cứ mỗi lần sinh nhật là mẹ tặng cho tôi một con búp bê, có con thì chân dài, tóc vàng hoe, có con thì mập béo, tóc quoăn tít, chúng thế nào cũng vậy, cũng rất đáng yêu. Và mỗi năm như vậy, sau khi mọi người ăn uống và lên giường ngủ, tôi nằm im trên giường, lột hết quần áo nó ra và từ từ nuốt nó vào bụng. Vâng, bạn liên tưởng đúng đấy, như con rắn vậy. Đến lúc tôi hai mươi thì tổng thẩy tôi đã có mười tám con búp bê trong bụng. Nhưng cái sinh nhật hai mươi ấy, nó thật kỳ lạ, chả hiểu vì sao tôi lại bị bội thực. Chắc vì năm ấy trên mình búp bê bị nhiễm chì (bác sĩ nói với tôi như vậy), nuốt nó vào ít lâu thì tôi bị đau bụng và nôn mửa, trong bụng rất ư là nhột nhạt và ngứa ngáy. Hình như tất cả các con búp bê trong bụng tôi đang đánh nhau. Tôi đau quá, chỉ biết ôm cái bụng lăng cuồn. Sau đó tôi thấy ngứa cổ bạn ạ, tôi nghĩ vì một con đã leo ngược lên cổ họng tôi, nó bò lên thực quản của tôi thế nào cũng hay thật, như lên tới cổ họng thì tôi không chịu được nữa và đã ói nó ra. Ói một đứa thì cả đám ùa theo ra hết. Thì ra chúng đã đánh nhau thật. Đứa nào đứa nấy mắt mũi đỏ hoe, tay chân bầm tím, tóc tai thì đứa mất đứa còn. Tôi tức quá, không thể chấp nhận chúng lại mất dạy như vậy, nên đã tóm chúng lại và bẻ đầu từng đứa. Tất nhiên là sau khi tắm rửa chúng sạch sẽ và thay đồ mới. Bây giờ thì mười tám con búp bê không đầu của tôi đang ngoan ngoãn tựa nhau trên cái kệ tôi đóng cho chúng (tôi dành cho chúng nguyên một bức tường trắng phao). Những cái đầu tôi đã bỏ vào garbage disposal xay chúng như tương. Tôi ghét những cái đầu vô ý thức ấy.
Chắc bạn nghĩ tôi tàn ác lắm. Không đâu bạn ạ, tôi không nghĩ mình tàn ác đâu. Nếu chúng không sống chung với nhau trong một không khí hòa bình và yêu thương được thì hãy bứt phách những cái đầu ấy đi chứ để làm gì.
Nhưng bạn sẽ khác. Này nhé, vì bạn không phải là búp bê. Vì bạn to xác hơn búp bê. Và vì chỉ có một mình bạn, nên sẽ không có chuyện đánh nhau, bứt tóc nhau, chửi bới nhau, xé xác nhau ra thành trăm mảnh. Tôi sẽ được hạnh phúc đến dường nào, vì tay bạn sẽ là tay tôi, chân bạn sẽ là chân tôi, tóc bạn sẽ là tóc tôi, ruột bạn sẽ là ruột tôi, tim bạn sẽ là tim tôi, máu bạn sẽ là máu tôi, và chúng ta khỏi cần phải đợi nhau nữa. Thế là chúng ta hết còn lạ mặt.
Nuốt và ói, ý tưởng thật original. Ít ra tôi chưa nghe ý tưởng này ở đâu.
ReplyDelete:)
ReplyDeleteCái này thì em biết--The Penguins of Madagascar. (Vì ý thức được anh GM không thích dấu chấm than nên không dám sài nó ở đây.) :) Trong show có một chú penguin chuyên môn mang dụng cụ máy móc trong bụng để khạc ra những lúc cần dùng.
Bạn cho tôi một gợi ý hay. Tôi cũng có cái ham muốn sở hữu đến tận cùng một điều gì, hoặc một ai đó mà không biết làm sao. Chắc cũng cần nuốt vào, hoặc hóa lỏng, và uống từng chút một. :D
ReplyDeleteL'amante, khi nào nuốt xong kể mình nghe với.
ReplyDelete:) Tôi có thể nuốt được nhưng e là không kể lại được hấp dẫn như bạn. :D
ReplyDelete