Saturday, August 1, 2009

Kẻ lạ mặt: tôi nói về sự trơ trụi và trần truồng

Hôm nay tôi đưa bạn đến quán Gà Trống Tơ mà tôi thích nhất nhé. Thật ra thì nó không có gì đặc biệt, tôi thích nó chỉ việc nó mở cửa rất sớm và đóng cửa rất khuya, khuya nhất trong những quán cà phê gần đây. Tôi thích cái vách tường lộ gạch nâu đỏ trơ trụi ở đây, nó mang lại cho tôi cảm giác thân thiện và ấm cúng, vì tôi thích sự trơ trụi, ở bất cứ đồ vật hay động vật nào, nhất là sự trơ trụi giửa người với người thì rất hiếm, bạn có thấy như vậy không? Ít khi người ta cho phép một kẻ lạ mặt biết hết toàn diện của mình. Thường thì người ta tấn thủ, người ta đặt khoảng cách bằng ánh mắt né tránh, bằng bước chân lệch sang lề đường hay gạch vẽ ranh giới bằng cách phân loại này kia. Tại sao phải rào buộc mình lại như thế nhỉ? Tại sao không tự do phơi bày cho nhau xem con người mình? Hay vì họ không biết cách phơi bày? Họ đã quên rồi à? Tại sao người ta khi lớn lên lại mất đi khả năng ấy?

Một người bạn của tôi có nói với tôi, người ta thường có rất nhiều ý kiến dạy kẻ khác cách sống nhưng ít ai biết được chính họ sống như thế nào. Tôi thấy anh ấy nói đúng, nên tôi chỉ thích sự trần trụi chứ không đòi hỏi nó. Bạn đừng lo, bạn không cần phải trần trụi với tôi đâu, vì sự trần trụi chỉ cần ở một người là đủ. Nó hay như vậy đấy. Nó không đòi hỏi phải có hai cả thể. Chỉ cần một trong chúng ta trần trụi, quan hệ giữa chúng ta sẽ đủ sự thật thà, và bạn, một lúc nào đó, bạn để ý xem, bạn cũng sẽ trần trụi với tôi. Chính bây giờ bạn đã bị trần trụi rồi đấy, chỉ là bạn chưa cho tôi thấy.

Tôi thích sự trần trụi ở mọi phương diện, luôn cả sự trần trụi của thể xác. Bạn có bao giờ trần truồng đi quanh nhà chưa? Chưa à? Phải nên thử. Khi bạn trần như nhộng đi qua đi lại quanh nhà, làm những động tác bạn thường làm như đọc báo, ăn cơm, rửa chén, bạn sẽ cảm nhận được một tự do hoàn toàn, một sự tự do thật riêng tư, không liên quan đến một cá nhân hay đoàn thể nào, chỉ có bạn đang tự do với bản thân mình. Tôi à? Tôi rất thường trần truồng, nhất là vào những ngày trời mưa. Tôi ghét cảm giác phải mặc những mảnh quần áo ướt lên người, chúng cứ bám vào tôi ướt át, làm tôi lúc nào cũng phải ý thức với chúng, phải công nhận sự hiện diện của chúng, nên vào những ngày trời mưa, bạn sẽ không bao giờ thấy tôi mặc đồ. Vã lại, mưa để làm gì nếu không phải để chúng ta hứng? Và tôi thích hứng nước mưa bằng thể xác của mình.

Trước đây tôi có quen một người. Hắn bình thường lắm, thân người thì tương đối vạm vỡ (chổ ấy thì nhỏ tí teo), nhưng tôi rất thích làm tình với hắn vì sau khi làm tình, cả hai đều có thói quen trần truồng đi lòng vòng trong nhà, rồi hắn ngồi xuống trên sofa còn tôi thì nằm gác đầu lên đùi hắn, và chúng tôi hút thuốc. Hắn kể chuyện lung tung về cuộc đời hắn, tôi chả nghe được gì vì còn đang tưởng tượng xem nếu tôi bay ra khỏi thể xác mình và đứng bên ngoài nhìn vô thì sẽ thấy được gì. Sau đó chúng tôi lôi quyển ảnh chụp chân dung của những người nổi tiếng ra xem, tất nhiên là vẫn còn đang hút thuốc (nếu tôi có máy chụp hình để chụp lúc ấy thì ảnh cần có khói thuốc mới vui, vui hơn nếu không có). Tôi thích nhất là Einstein. Mặt ông ấy đầy nét nhăn, nhưng cái đầu tóc bòm xòm làm tôi thích quá.

Dần nó trở thành nghi thức sau những lần mây mưa. Phần nhiều vì nghi thức đó mà tôi tiếp tục làm tình với hắn, vì khi tôi biết được hắn chưa từng đọc qua tác phẩm nào của Jose Rizal, tôi bổng dưng khinh bỉ hắn. Sao bạn lại chưa từng đọc Jose Rizal? Tôi hỏi hắn. Hắn trả lời vì ở trường thầy cô cứ bắt phải đọc Rizal và vì phải xem Rizal như là một ông thần của dân tộc nên hắn bị dị ứng. Tôi thất vọng, vì tôi muốn khoe với hắn là tôi đã đọc qua Rizal và rất ư là thích, nhưng tôi không còn hứng để khoe với hắn và không thể kể cho hắn nghe quyển Noli Me Tangere đã làm tôi rung động như thế nào. Tôi tiếc quá. Điều duy nhất níu kéo tôi tiếp tục với quan hệ ấy là được trần truồng hút thuốc và nhìn Einstein. Cho đến khi tôi tìm được sự trơ trụi và trần truồng mới.

Không đâu bạn, tôi không thích sự trần truồng của tình dục đâu, càng không thích nhìn đàn ông khi họ trần truồng bằng dương vật (nhiều lúc họ mặc đồ vẫn trần truồng bằng dương vật được đấy). Có lẽ vì cái dương vật ít khi nó tốt--khi tốt nhất nó là sự ích kỷ; khi xấu nó là bạo lực, là sự tàn ác và ép bức, nên tôi dị ứng với những gì và những ai để dương vật ra đầu. Tôi có khối chuyện để kể về những dương vật khốn nạn, nhưng thôi, nói làm gì đến những thứ xấu xí. Thời giờ với bạn rất quý báu, tôi phải để dành cho những điều tốt đẹp.

Cuối tuần rồi. Trong cuối tuần bạn sẽ ghé thăm tôi không? Tôi hỏi vì thường mọi người rất bận rộn vào những ngày cuối tuần. Vì ít ai làm việc vào những ngày cuối tuần. Bạn không ghé được cũng không sao đâu bạn ạ. Tôi sẽ đi uống cà phê và lê la tìm những góc xó mới, vào tuần tôi sẽ kể bạn nghe, và nếu bạn muốn, sẽ dẫn bạn đến đó.

2 comments:

  1. một entry gần như hoàn hảo về phương diện chính tả ;)) mà vẫn cứ hay như thường :))

    ReplyDelete
  2. Hìhì..chắc vì hôm viết cái entry này em có siêng siêng tí (cám ơn Vdict.com!). :)

    ReplyDelete