Bạn! Sao bạn có thể ngồi đây như vậy? Phải đứng dậy đi đi chứ! Chúng ta không thể ngồi một chổ được nữa rồi bạn ạ. Chúng ta đã có người theo dõi. Cô ta đã theo dõi chúng ta từ mấy tuần nay rồi, tôi nghĩ vậy, vì mấy tuần nay tuần nào tôi cũng thấy cô ta xuất hiện. Mà không, chắc cô ta chỉ đang theo dõi tôi, hay là chỉ đang theo dõi bạn? Bạn đã làm gì để cô ta buồn không? Hai hôm trước tôi lại thấy cô ta bất thình lình xuất hiện trong đám đông, hỏi một câu hỏi không có phản hồi, rồi im bặt và mất dạng. Hay là tôi đã hẹn cô ta ra? Có thể như vậy nữa. Tôi có thói quen hẹn người khác ra gặp tôi rồi quên bẵng là tôi đã hẹn họ. Dù sao đi nữa, tôi không thích sự xuất hiện của cô ta, dù trong đám đông, dù không liên quan đến tôi, vì sự xuất hiện ấy là mối đe dọa cho tôi. Chính cô ta đang đe dọa tôi. Hay phải nói là, chính cô ta đang cảnh cáo tôi, dù cô ta không thấy được tôi (những lúc cô ta lộ diện thì tôi đang núp) . Tại sao phải cảnh cáo tôi? Tôi có liên quan gì đến cô ta? Tôi không biết. Vâng, tôi biết, nhưng tôi không nói. Tôi nghĩ chính cô ta đang linh cảm được sự hiện diện của tôi, và nó cho cô cảm giác bất an (cũng là mối đe dọa bị tước đi vị trí duy nhất, ai lại không muốn mình chỉ là duy nhất, tôi lúc nào cũng muốn mình được là duy nhất ở bất cứ mọi nơi), và cô dư biết khi cô ra mặt tôi sẽ biến mất, nên cô ra mặt, để tôi phải biến mất. Nhưng cô không biết là tôi chỉ trốn chứ không biến mất, như con chó biển có thể lặn dưới nước hằng giờ không cần không khí, tôi cũng có thể ẩn mình vào một cả thể khác cho đến khi không ai còn nhận ra tôi. Tôi không có ý định tước đi chức vị duy nhất của cô. Mà tôi cũng chả bao giờ nghĩ đến cô, họa may đôi lúc có thoán qua ý nghĩ thèm thuồng nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tan biến như khói thuốc lá của bạn nhanh chóng bay mất. Sao cô lại sợ tôi đe dọa? Tôi đâu có muốn lấy đi cái gì của cô? Ờ, có, tôi có muốn lấy một thứ, nhưng tôi đâu phải lấy nó vĩnh viễn. Tôi chỉ mượn nó, trong giây lát rồi trả lại. Thì vâng, tôi có muốn mượn nó thường xuyên, vì tôi thích nó, không có ai khác có nó ngoài cô, mà mượn thì chắc không được, vì ai lại cho kẻ khác mượn nó bao giờ, chưa từng nghe.
Bạn ạ, tôi thật sự bực mình với cô gái kia. Tại sao cô ta không xuất hiện vào một lúc nào đó nhất định trong tuần? Cô ta luôn làm tôi bất ngờ, làm tôi phải bối rối. Tôi ghét sự bối rối hơn là sự hiện diện của cô ta. Mà bạn có thấy cô ta không? Dạng người thế nào bạn có nhận ra không? Bạn phải chú ý dùm tôi nhé, đừng để cô ta đến gần tôi, nếu thấy cô ta hướng về phía tôi, bạn phải ra dấu hiệu cho tôi ngay, nhớ nhé. Đừng nói chuyện, cứ quan sát phía sau tôi, bạn sẽ thấy, cô ấy sẽ lộ diện bất cứ lúc nào. Nhìn đi. Tôi nói bạn nhé, hãy tìm nhìn một đôi mắt quoắc, một tướng người phẳng lì nhưng mềm mại vô cùng, vô cùng mềm mại, mềm mại hơn bạn nữa, vai xương hơi rũ xuống vì thói quen vừa đi vừa nhìn xuống đất, nhưng tìm trước là đôi mắt quoắc.
Tôi nghĩ bạn cũng biết, bạn với cô ta có một liên hệ rất mật thiết. Vì cô ta, vì bạn, hôm nay tôi đã phải đi thật xa, bắt gặp những nối kết trống rỗng (tôi gỏ vào chúng, chúng dội lại tiếng khóc òa) và những khuôn mặt lẽ ra đã phải chết từ lâu. Bởi vì khởi điểm của tôi là bạn, tôi nghĩ vậy. Bao nhiêu kẻ lạ mặt, tưởng chừng như của thế giới nào xa lắm, rốt cuộc cũng ẩn nấp những quan hệ mốc xì. Vì cái gì cũng vậy, có rộng đến dường nào thì chút hồi cũng rút lại thành bé xí, phải không bạn?
Ramblings ơi, where r you?
ReplyDeletelười. lười quá thành bệnh. :( bệnh nên lười. :)
ReplyDelete