Sunday, August 2, 2009

Kẻ lạ mặt: tôi kể về những cái túi

Hello, chúng ta lại gặp nhau. Hôm nay tôi khỏe hơn rất nhiều bạn ạ. Cho tôi một ly apple cider, tôi không uống cà phê. Cả tuần nay thời tiết ngộ quá. Ở giữa cao điểm của mùa hè mà trời lại lành lạnh gió, tối ngủ làm tôi phải mặc thêm áo. Trời lành lạnh thế này làm tôi cứ tưởng thu sẽ tới trong nay mai, nên cho tôi ly apple cider. Mùa thu tôi thường uống apple cider. Mà thời tiết ở Chicago là như vậy, nóng lạnh thất thường, hình như nó không bao giờ hoàn toàn như người ta dự đoán. Nó như một người bị loạn thần kinh. Nhưng nó rất say đắm và trung thành với những thất thường của nó. Khi nó nóng, nó chẳng những nóng mà còn bức rức, ngộp thở, nó trùm lên da thịt bạn một bầu không khí cạn kiệt oxi làm cơ thể bạn không thể không toát ra những giọt mồ hôi đặc sệt nhơn nhớt. Đến khi nó lạnh, cái lạnh của nó làm bạn phải nhớ lại hết những lần bạn đã bị cóng từ bao nhiêu thế kỷ trước. Điên cuồng. Không phải sự điên cuồng của nơi nhiệt đới, nhưng là sự điên cuồng tôi thích. Người bạn trai đầu tiên bảo sau khi quen tôi (nghĩa là sau khi chúng tôi chia tay), hắn nộp đơn xin vào trường y vì hắn muốn làm bác sĩ chữa bệnh cho tôi. Tôi khoái chí, nói vậy anh đi tìm cho tôi một quyển sách. Tôi luôn đinh ninh rằng ở trong một thư viện hay một tiệm sách cũ kỹ nào đó có một quyển sách dành riêng cho tôi, không ai thấy được nó (thấy thì người ta vẫn thấy nó đấy chứ, nhưng không ai nhận ra nó), và nó vẫn nằm ở đó chờ tôi. Nó như một cái cẩm nang về tôi, tôi mong được mở nó ra để nghe nó lý giải những khúc mắc trên đời, ví dụ như tại sao tôi phải gặp những người tôi gặp, tại sao đã quen với những người tình bây giờ không còn nhớ tới--để làm gì khi chúng ta quen chỉ để quên? Khi hắn tìm được quyển sách đó, tức là khi hắn đã chữa được tôi, tôi sẽ tức khắc bay lên trời chứ không cần phải ngước cổ nhìn như bây giờ.

Hôm nay tôi không hứng thú lắm. Xin lỗi bạn nhé, bổng dưng lại uể oải, mệt mỏi. Tại sao tôi lại mặc cái áo khoác dài này à? Vì nó có nhiều túi. Tại sao tôi cần nhiều túi à? Vì tôi có nhiều thứ không bỏ xuống được. Xem này, túi trên đây tôi đựng những cái nút áo của quần áo cũ. Bạn cần nút áo không? Cái túi đựng nút áo này tôi có ghim cây kim và sợi chỉ trong ấy, lỡ may có ai mất một cái nút áo thì còn khâu lại được. Túi này tôi đựng tóc--tôi thường ngồi măng mo bứt tóc, và gom chúng lại bỏ vào đây, khi về nhà tôi mang chúng ra đếm và cất chúng vào một cái hộp, vì chúng là của tôi. Cái túi dưới đây to nhất tôi để đựng những lời nói. Khi người ta nói với nhau những lời gì đó hay ho hoặc xấu xí, có lúc là lời nói yêu thương làm rung động đến tôi, có lúc là chửi mắng, chì chiết, chúng ồ ập phan lên đầu kẻ kia như chai bia bị đập vỡ, tôi lượm những mãnh vụn, nhét chúng vào cái túi khổng lồ này của tôi, để chúng khỏi phải đập lên đầu kẻ khác. Nhiều lúc những lời nói được đập lên đầu tôi, làm tôi đau quá bạn ạ. Cho nên lâu lâu tôi cũng lượm lặt những trìu mến để xoa lên các cục u trên đầu. Còn cái túi cuối cùng dùng để đựng những thứ linh tinh thích thú, như một cây bút chì kẻ mắt, một chiếc nhẫn, hay một cuốn sách bị vứt dưới gầm bàn. Chắc vì hôm nay có nhiều lời nói, làm tôi hơi nhứt mỏi. Tôi không bỏ cái áo này được đâu, hôm nay trời lạnh, có nhiều thứ tôi phải mang theo, và nó là của tôi. Chúng ta gặp lại sau nhé, cho tôi gửi lời thăm tất cả. Sáng nay trên đường đến đây tôi định sẽ hỏi thật nhiều về bạn, tôi muốn bạn kể cho tôi nghe về những dấu vết trên người, nhưng tôi mệt quá, thôi hẹn lần sau nhé. Nhờ bạn trả tiền dùm tôi, hôm nay tôi đành thiếu.

6 comments:

  1. he he entry này thì có lỗi chính tả nhưng mà hay đặc sắc :)) đó là " sự điên cuồng tôi thích"

    ReplyDelete
  2. Bà nội sonata đi chỗ khác chơi đi, viết văn mà cứ đi bắt lỗi chính tả, mệt bà qúa. Bà đi đọc Nguyễn Mỹ Nữ với Ngọc Tư đi bà ơi

    ReplyDelete
  3. Tôi cũng có lần viết về những chiếc hộp đựng những mối qua hệ đã cũ, đựng những vết thương. Bạn cũng làm tôi nhớ tới Hoàng hậu Margot có rất nhiều túi đựng trái tim của các chàng trai trẻ.
    Những mảnh vỡ đau toang hoác hay trìu mến tôi vơ váo gom lại đều làm nên tôi cả nên không thể vứt bừa đi.
    Hiếm khi tôi đọc được ai viết gần gũi những gì tôi nghĩ như bạn, cứ như đã quen ở đâu. :) Tôi cũng hơi đường đột quá nhỉ. :D

    ReplyDelete
  4. Chị So ơi, cám ơn chị. :)

    L'amante ơi, ước gì tôi dùng chữ được trơn tru như bạn! :) Who knows, maybe we do know each other from somewhere. :)

    Anonymous: Nhờ bạn giữ lịch sự tối thiểu, tôi chỉ hoan nghênh những comment không xấu ý.

    ReplyDelete
  5. Anonymous: bạn ơi tôi cũng là fan của blog qt mà, ngoài sự hâm mộ của người đọc với người viết chúng tôi còn có mối thân tình giữa chị em bạn gái với nhau, cho nên vụ chính tả chỉ là sự đùa giỡn thôi, nhân một entry đề cập đến chính tả của qt.
    Hâm mộ qt đâu có loại trừ hâm mộ các cây viết khác (không chỉ NMN, NNT) nếu bạn không nặc danh tôi cũng muốn đọc thử xem sao ;))

    ReplyDelete
  6. híhíhí...chị So ơi, chị cứ tiếp tục hâm đục đi nhá ...em không phàn nàn gì đâu chị. :))

    ReplyDelete