Tuesday, August 4, 2009

Kẻ lạ mặt: chôn chân dưới cát

Một ngày không nói chuyện với bạn là một ngày rất dài và vô nghĩa. Giữa giây phút kết thúc và lúc bắt đầu mới là một cọng bún nhảo. Lý do tôi vẫn đợi là vì tôi sợ mình sẽ tấn công bạn đến hết hơi. Tôi dở như vậy đấy, lúc nào cũng phải đặt cho mình những sự kiềm chế giả tạo. Bạn đợi tôi ở đây không lâu chứ? Chúng ta đừng ngồi đây, hãy đi đi. Đi học bờ hồ đi, đi hết nỗi thì leo xe buýt về lại. Dọc bờ hồ gió mát lắm, cái bờ hồ dài hai ngàn sáu trăm ba mươi ba kilô mét lốm đốm những bãi biển, mà bãi tôi thích nhất nằm phía trên tiểu ban Indiana, một đụn cát trắng phơi, làm người ta nửa ngờ nửa tin rằng họ thật đang đứng trước biển, như thể cái đụn cát ấy là sự chiến thắng của ý muốn vươn mình khỏi một điều không thể. Cát đó tuy trắng nhưng không mịn và mát như cát biển dọc phía tây Florida. Tôi dẫm chân trên cát mà như đang đi trên nước. Và vì Florida thu hút du khách nhờ những bãi biển cát trắng mịn ấy nên người ta giữ nó trắng tinh, không bao giờ có lẫn lộn một thứ gì khác ngoài cát và cát. Đôi lúc chân bạn cũng đạp lên một vỏ ốc gì đó, nhưng hình như được đắm mình trong cát mịn hồi lâu làm chúng cũng mòn đi phần gai góc, chúng chỉ lâm châm chân bạn nhè nhẹ như những nụ hôn nhỏ. Ơ, mà sao tôi lại huyên thuyên về những bãi biển nhỉ? Chắc vì tôi yêu nó. Không, tôi không đùa. Tôi yêu nó thật đấy. Tôi yêu nó như tôi yêu những người đàn ông, tôi không thể thiếu nó, nhưng đồng thời và, tôi luôn bị cảm giác đe dọa sẽ bị mất mạng vì nó. Tôi không biết bơi, bị ám ảnh rằng một ngày nào đó không có lý do tại sao mình sẽ từ từ chìm xuống giửa đại dương phẵng lì và vô tận, nhưng khi tôi thấy được cái mép của đại dương kia tôi lại có cảm giác bình an vô cùng và mình đã có thể tiếp tục hiện diện qua ngày và đêm. Như thể nó đã từ tôi mà ra, và tôi là máu huyết của nó, và tình yêu của tôi và nó sẽ tồn tại vĩnh viễn, là thứ sẽ còn lại sau khi chúng tôi đã bốc hơi cạn khỏi mặt đất này.

Mà tại sao tôi lại nói đến việc này nhỉ? À, vì tôi muốn nói đến má tôi. Chắc bạn đang nghĩ, à, vì biển là mẹ, mẹ là biển. Không phải như vậy. Cliché và không đúng. Khi tôi đứng trước biển, tôi không nghĩ về mẹ. Tôi chỉ nghĩ về tôi, vì nó là tôi chứ không phải là mẹ. Ai là người bắt đầu gọi biển là mẹ vậy? Hắn thật ngu. Chắc hẳn là một người đàn ông, vì không có người đàn bà nào nhìn biển như nhìn mẹ cả, vì chính cô ta là nó.

Tôi muốn nói về mẹ tôi, nhưng tôi không nói được. Có ngộ không? Tôi chưa đủ khả năng để nói về mẹ. Mẹ khổng lồ. Chắc phải cần thêm một thời gian dài.

Trong khi đợi thì bạn ngồi xuống đây với tôi được không? Chúng ta chôn chân dưới cát nhé, tôi sẽ ấp ủ đôi chân bạn trong một cái hang cát lộng lẫy chưa từng có bao giờ.

6 comments:

  1. Những nụ hôn nhỏ nhón đặt lên đôi bàn chân trần và đôi chân ấy tiếp theo lại được ủ trong cái hang lộng lẫy. Thích.
    Mình thì thấy biển lạnh lùng tàn nhẫn và khó lường quá nên hơi sợ, như sợ cái gì đó quyến rũ hết sức sẽ nuốt mình vào trong nó lúc nào không hay :)

    ReplyDelete
  2. Đúng là dẫm chân trên cát mịn như đi trên nước ấy, mát lạnh...
    những trải nghiệm của bạn sao mà chuẩn xác một cách ngơ ngác :))

    ReplyDelete
  3. em thích cách chị có một người bạn như vậy :) em cũng mong mình có một người bạn như vậy.

    mỗi ngày được đọc blog này là một cuộc trốn thoát kỳ diệu của em.

    lại nói về biển, em thích biển của John Baville trong The Sea...

    ReplyDelete
  4. Cám ơn tất cả nhé!

    L'amante: mình nghĩ chắc bạn là người chị em sinh đôi trước giờ mình vẫn đinh ninh là mình có. :)

    Chị So ơi, là "ngơ ngác ..ngố" phải không chị? heheh

    Bạn Quý: mình nghĩ Quý cứ như thiệt thì sẽ thành thiệt đó. :) John Baville thì chưa đọc, nhưng bây giờ sẽ tìm mượn ...cám ơn Quý giới thiệu.

    ReplyDelete
  5. hì viết đúng cái không lại không tìm được: John Banville, một đồng chí Ailen

    ReplyDelete
  6. hì viết sai nhưng google vẫn ra đấy, but thank you anyway, Mr. Know-it-all. :)

    ReplyDelete