Tuesday, December 27, 2011

my ancient bones

i must have ancient bones in this
body.
every time it snows, i ache.
every time it rains, i ache.
every time the wind blows, i ache.
on sunny days, i ache.
shut up in my room, i ache.
and when you cry, i ache.

linh tinh

Lung tung quá. Trong đầu đang nghĩ lung tung quá.  Chắc vì chiều nay đi gặp bạn.  Đã tìm ra một quán cà phê mới để ngồi với bạn, không lâu lắm, nhưng đủ thích cái quán ấy.  Có cái tên rất là khoa học viễn tưởng--Jupiter Outpost.  Y như là outpost thật, nằm ở góc đường vắng hoe, nằm lọt thỏm giữa những warehouse, không có quán xá chợ búa nhà cửa gì cả.  Vậy mà vẫn có khách đều đều.  Vì cà phê ngon, không khí thoải mái, đồ ăn cũng ngon, và nhất là barista dễ thương nhiệt tình.  Và tất nhiên là free wi-fi để ngườ ta tự do lướt mạng.  Tiếc là quán chỉ mở đến 6 giờ chiều là đóng cửa.  Ở khu vực đó nếu mở cửa trễ ắt không an ninh cho khách.

Lâu lắm, cả hơn nửa năm trời mới gặp lại bạn.  Hỏi mày dạo này thế nào, công việc ra sao, gia đình vui khỏe cả chứ.  Bạn kể chuyện ở chổ làm, trong khoa Neuro Intensive Care Unit.  Nghe rất hào hứng và rùn rợn.  Bạn kể, vợ ở nhà buồn lắm vì mẹ vợ đã vào nhà dưỡng lão hồi trước Thanksgiving.  Hai vợ chồng không thể vừa đi làm vừa lo chu đáo cho mẹ được, nên cả nhà đã quyết định đưa mẹ vào khu nhà dưỡng lão ở Iowa, gần nhà người con út với đứa cháu gái.  Hai vợ chồng đã phải trằn trọc nhiều đêm vì quyết định này và bây giờ vẫn còn cảm thấy có lỗi với mẹ.  Thấy bạn vừa vui vì có công việc thích hợp, vừa buồn vì chuyện của mẹ vợ, mình không biết nói thế nào.  Thì vui với bạn, và cũng buồn với bạn.  Mình nói, mình biết tánh bạn, không có ở đó với mẹ nhưng không bao giờ bỏ rơi mẹ.  Bạn nói, ừ, vợ thì gọi điện trò chuyện với mẹ hầu như mỗi ngày, còn bạn thì cách một tuần lại gọi mẹ để nói chuyện thuốc men.  Bà cụ xem ra rất thích nói chuyện với bạn về những loại thuốc mà bà phải uống. 

Gặp bạn mình đãi bạn ly cà phê nhưng mình lại uống nước trái cây.  Bạn hỏi, ụa, đổi tánh hả, sao lại không uống cà phê.  Mình nói, sau 12 giờ trưa rồi, uống cà phê bây giờ tối sẽ không ngủ được, ngày mai vào làm không được tỉnh táo, bây giờ già rồi, không như trước được đâu, cần ngủ đúng giờ dậy đúng giấc.  Chán thật.


 +++++++++++

Friday, December 23, 2011

an eclipse

i wake up and go to work everyday
looking for inspiration.

this morning i woke up before the sun rise
and began my daily drive in the dark, but
halfway there the sky dawned
an eclipse (the moon
was swallowing the sun).
like someone in love,
it billowed radiance to the rim
and kept going.

Saturday, December 10, 2011

lỉnh kỉnh

Cách tốt nhất để khỏi phải suy nghĩ về một vấn đề, hay hơn cả hành động ngồi nhìn bức tường trống, là nói.  Nói về những vấn đề khác.  Thí dụ, bây giờ, còn chút thời gian trước khi phải đi ngủ để mai có thể dậy sớm, tôi cầm cuốn "To your scattered bodies go" của Philip José Farmer.  Cuốn này được giải Hugo, tác phẩm khoa học viễn tưởng hay nhất, năm 1972.  Tôi thích đọc khoa học viễn tưởng, thích Octavia Butler, Madeleine L'Engle, Frank Herbert, yêu Ursula Le Guin, và rất thích Lord of the Rings.  Mấy tháng trước nghe trên radio phỏng vấn George R.R. Martin, tuần rồi vào thư viện mượn A Game of Trones để đọc.  Thích, nhưng không thích lắm.  Cốt truyện thì hay, nhưng cách tác giả lạm dụng nhiều nhân vật nữ để đẩy câu truyện thì có phần dị ứng.  Đọc nó làm tôi muốn trở về đọc Ursula Le Guin.

Nhưng là side track rồi.  Cuốn "To your scattered bodies go" tôi mới mua từ chợ đồ cũ.  Sách cũ, in vào đầu thập niên 70 nên màu đã bạc bớt, sách bìa mềm, font chữ nhỏ, sách cũng nhỏ, nhưng tôi thích, cảm thấy rất thân thiện với nó.  Lúc trước khi còn ở Berkeley, tôi thuê một căn studio ở basement của hai vợ chồng giáo sư đã về hưu.  Studi của tôi sát vách phòng giặt đồ, trên tường có đóng kệ để sách, tòan những cuốn sách cũ in ở những năm 70, khổ cũng nhỏ và font cũng nhỏ như vậy.  Trên kệ có bao nhiêu tác phẩm văn học tôi đã mượn đọc hết, nhưng chỉ thích nhất là những tác phẩm của Nhật
(Kawabata, Mishima, Yasunari), lúc dọn đi vì lưu luyến quá nên mạnh miệng xin luôn.  

Chợ đồ cũ quả là có nhiều cám dỗ.  Người khác thích đi shopping ở mall, ở department store, tôi chỉ thích đi chợ đồ cũ.  Tôi có thể đi cả ngày.  Hầu như lần nào đi chợ đồ cũ tôi cũng mua, không nhiều thì ít ắc sẽ có thứ gì mang về.  Hồi xưa lúc mới biết đến chợ đồ cũ, tôi chủ yếu chỉ đi mua quần áo.  Sau đó thêm giày dép, rồi sách.  Bây giờ tôi ít khi mua giày dép ở đó, nhưng đã bắt đầu mua những thứ lỉnh kỉnh khác như ly, tách, bình đựng hoa, cả trang sức, nếu tìm được thứ gì ngộ ngộ mà mình thích.  Và thứ mới nhất mà tôi bắt đầu tàng trữ từ chợ đồ cũ là tranh.  Tôi không biết gì về tranh hay nghệ thuật, chỉ biết mình thích hay không thích, và hôm nào đi mà thấy cái nào thích quá, sẽ mang về.  Tôi nghĩ không bao lâu nữa cái phòng riêng của tôi sẽ thành cái ổ chuột, sẽ không còn chổ để tôi chất đồ.  Có thể đây là một thói quen kỳ quặc.  Có thể đây là triệu chứng của tâm bệnh--vì tôi thiếu cái gì đó, bị sốc cái gì đó, nên tôi tích trữ những thứ này để bù đấp.  Có thể đây là hiện tượng thiếu kỷ luật cá nhân.  Hoặc là tất cả. Nhưng lý giải tốt nhất tôi nghĩ đến là để dành mai mốt trang trí quán cà phê của mình.  Dù sao thì cũng không tốn nhiều tiền lằm vì là chợ đồ cũ.


(thích màu, $4.99, mua để mai mốt trang trí quán cà phê.)

 (mua vì nhìn thấy nhớ Point Reyes. để treo trong quán luôn.)


($1.99, thích nó ngộ, để trang trí quán. nhóc con mai mốt làm chủ quán.)

Friday, December 9, 2011

7 giờ 11 phút.  Bây giờ đã là 7 giờ 17 phút.  Mất hết 6 phút nhìn vào bức tường không suy nghĩ.

Đó là khả năng tôi tắt hết cảm nghĩ trong đầu, trong giây phút cần thiết xóa hết cho đầu tôi trống rỗng, là các cứu rỗi bản thân.  Như ngày hôm nay.  Sáng vừa bước ra khỏi cầu thang máy lên lầu 4, tôi đã nhận thấy được cái chết.  Main nursing station vẫn tấp nập người đứng kẻ ngồi, không chuẩn bị ra về thì là mới vào ca.  Người ta vẫn hối hả, tốc độ nói tốc độ duy chuyển vẫn như mọi ngày, nhưng ở giữa những cái thể xác đang linh động ấy, không gian đã đặc lại, nó trở nên sền sệt như mật ong rừng.  Tôi không biết ai đã chết, nhưng đêm qua, ở lầu 4 này, chúng tôi đã mất đi thêm một cái linh hồn.  Tôi đứng lại trong thang máy thêm một phút im lặng, rồi bước vào không gian sền sệt ấy, nhìn lên bản có đề tên bệnh nhân và số phòng.  Là Mr. Hunt.  Chiều hôm qua tôi còn nói chuyện với ông.  Sáu giờ sáng, trong lúc người con trai đang nằm ngủ cạnh giường bệnh của ba, Mr. Hunt thở một hơi thở cuối cùng thật dài, rồi thôi.  Người con trai đang ngủ không biết ba mình đã bỏ đi, y tá cũng không biết bệnh nhân qua đời.  Nó im lìm và nhẹ nhỏm như vậy đấy.

Đến gần 11 giờ trưa, gia đình Mr. Hunt ra về để bắt đầu lo chuyện mai táng, chúng tôi đẩy xác Mr. Hunt xuống nhà xác.  Chúng tôi phủ lên ông một cái chăn thật lớn, đan màu quốc kỳ.  Vì ông là cựu chiến binh, vì ở đây là nhà thương dành cho lính và gia đình của lính, nên ông được phủ lên người tấm chăn to ấm và trang nghiêm.  Nó làm tôi nghĩ đến ba tôi, không biết lúc người ta đẩy ba tôi từ ICU xuống nhà xác thì họ đã đấp lên người ba tôi cái chăn gì.  Có cái chăn gì đặc biết, ấm áp không hay chỉ là tấm sheet trắng mỏng.  Mr. Hunt khi còn sống cao 6 feet 4, nặng gần 100 kg; khi chết xác ông nằm vừa phần của ông trong tủ đá.  Ba tôi lúc sống được bạn bè gọi là Tám Lùn, tức là ba tôi lùn lắm, lại bệnh phải cử ăn nhiều nên khi mất chỉ còn trên dưới 40 kg.  Tôi tưởng tượng ba tôi nằm trong tủ đá của nhà xác như Mr. Hunt, chắc là nhỏ nhoi và cô đơn lắm.

Tám giờ.  Tôi trở lại với bức tường trắng và những cái nhìn trống rỗng.

Friday, November 11, 2011

đi làm!

Vì cái tội luôn thiếu tự tin và cái tính nhát thỏ đế, lao công tranh đấu lấy được bằng y tá xong lại đi nhận việc làm phụ tá cho y tá.  Nhưng phải nói cho bớt tủi là tuy công việc không cần kỷ năng cao và lương thấp (chỉ có một nửa lương y tá), có việc vẫn hơn!  Lương thấp nhưng vẫn đủ cà phê cà pháo và đi lùng sách cũ thoải mái không e ngại.  Hơn nữa, trong thời gian chờ làm quen lại với công việc, không cần phải lo là mình sẽ gây đại họa vì không nhớ tên thuốc hay gắn lộn iv.

Wednesday, November 2, 2011

of the rain

cho tôi hớp vội giọt nước nguồn
suối chảy ngược giòng
tôi thêm khát.


i sit and listen
to the night sounds outside, wind and cars,
neon signs flickering their last light,
maybe something breaks,
all the while i wish it would rain.

when it rains,
i know you would be listening,
i would be listening too,
and that is enough.

we met in the rain. i saw you, wet and radiant and happy in the rain. you loved the rain, the way it indiscriminately soaks everything, forcing everything to soften, break down, and open.  the way it just falls from the sky and then disappears into the dark earth, seeps itself into the deepest crack and smallest fissure.  it has no origin, no final destination.  it recycles itself.  it goes wherever it needs to and becomes whatever it can.  it is constantly in motion, arriving, becoming.  that's you.  that's why you loved it. but you loved it especially for the way it hits your face, cool and drenching, the way it runs down your neck and slides on your skin, as if you have been thirsty all your life, body and soul, and only rain can quench this thirst, the way other people feel about their lovers or their children or their God, where there is a great big void and only something great, something singular and great, specific to that individual void, can fit there and make them whole.  rain did that for you.  it was so simple, so easy. when i fell in love with you, i fell in love with the rain too.  sometimes i wanted to be you, to feel the ecstasy that you feel when it rains.  sometimes, i wanted to be the rain, to fall on you and soak myself through your skin, to open your pores on your body with my body, and seep myself through all the layers of you.  but maybe it is best, just to watch you love the rain.

Thursday, October 20, 2011

yesterday's sex

every time i drink coffee,
i remember us.  that morning,
we'd spent all night in sex, each
determined to out-last and out-love
the other. after you left, i could smell
the condoms we used like
steam rising from this cup,
good and strong.

miscs

Let me figure out the themes of this grey song
repeated forever too long in my head
all the while you keep not talking
to me in fact I am not
I am not at all
sleeping

Saturday, October 8, 2011

praying

Hello.  I miss you, friend.   There isn't a day when you are not on my mind, one time or another, but I have not had the time to sit down and write something decent, and when I do, it's late in the night and I'm tired, with nothing significant to say.  I'm so wrapped up in the mundane of everyday life, and it's not a tiny bit interesting, not even when I try to think about the "possible explosiveness" of the mundane.

In your last letter , you asked me to pray for you.  The question is strange to me, mainly because I think I have always been praying for you, even before I know what praying is.  When one wants only good things to happen to another person, isn't that praying?  Isn't love itself a prayer? 

So, with all my prayers, which you will always have,

q.

Saturday, September 17, 2011

Et cetera

Hai tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ đi, tiếp tục công việc trị liệu tâm lý hằng tuần.  Người trị liệu tâm lý của tôi còn trẻ măng, da trắng, chắc không phải là con nhà nghèo, và xem toàn diện thì khá là lành mạnh.  Nên tôi cũng có phần đa nghi, không biết hắn sẽ giúp tôi thấu hiểu được điều gì về bản thân, khi quá khứ, tư duy, và cách nhìn cuộc sống của tôi và hắn chắc là rất khác nhau.

Nhưng có lẽ vì tôi đã đến đường cùn, cần trút xả những suy/cảm nghĩ đang bị dồn ép nên tôi đã một lèo ngồi kể cho hắn những bức xúc và ghút mắc trong lòng, một mình tôi ngồi nói còn hắn chỉ ngồi nhìn và lắng nghe.  Tôi than vãn, kể lể, khóc lóc.  Nhiều lúc xúc động quá không nói thành lời.  Mỗi tuần tôi đi một lần, mỗi lần 60 phút, và sau mấy tuần như vậy tôi tính chắc hắn chỉ mở miệng được chừng 15 phút, thời gian còn lại tôi chiếm trọn.  Và tôi nhận ra rằng tôi vô cùng quý trọng quan hệ này của tôi và hắn, vô cùng, vì tôi cần nó, cần hắn ngồi lắng nghe tôi như vậy, nghe tất cả, nghe những nỗi buồn, nghe sự phẫn nộ, nghe cảm giác chán chường, nghe sự thất vọng và chán ghét bản thân, thèm muốn được yêu và để yêu, được tự do để làm tất cả và không làm cái gì cả.  Lần nào cũng vậy, hắn yên lặng ngồi nghe và không hề phán xét hay chê trách.  Hắn cũng không bảo những suy nghĩ và cảm giác của tôi đúng hay sai.  Hắn chỉ nói, những điều này, không phải chỉ một mình tôi đang trải nghiệm, rồi hỏi tôi những câu hỏi thật ngắn gọn để giúp tôi thấu rõ hơn những điều mình muốn.  Và đó chính là điều tôi cần.
     
Vì vậy mà tôi yêu hắn.  Chỉ cần mỗi tuần tôi có thể ngồi với hắn sáu mươi phút như thế, đủ để tôi cảm thấy bình yên hơn.  Lần sau khi cơn bảo lại nỗi dậy, ít nhất tôi sẽ nhớ là tôi đang có hắn, và nếu tôi cố gắng đợi đến ngày đã hẹn, tôi sẽ có cơ hội trút bớt sự dày vò ra khỏi bản thân, và hắn sẽ lắng nghe, vì tôi đáng được như vậy.  Tôi đáng.  Vì hôm nay là ngày đẹp trời, hôm nay lành lạnh gió, lá bắt đầu chuyển màu, bầu trời xanh thẳm, tôi đang mang một đôi giày đẹp, đôi bông tai to lủng lẳng, cà phê thơm, và nỗi buồn, cùng sự cô độc, đã như mưa dồn dập lên tôi rồi chảy mất xuống đất.  Hẹn lần sau.

Friday, September 9, 2011

Another day to love

On one of those low pressured afternoons, I decided to have cigarettes and vodka for lunch.  Because I was in a rigor mortis state of mind.  I was depressed, an oppressive pain like I'm breathing deoxygenated air.  My head felt heavy.  I dragged my body through the streets.  My voice, when I found it, was flat.  I felt removed, yet unable to remove myself.  I sweat, my body smelled like rotting garbage and I couldn't care less.  Not even when the wind blew did I lift my head to acknowledge its gesture.  It was as if my body had been dumped in the grave and I was standing on top, looking down.  I recognized the thing below as my body, but it wasn't me.  I didn't mind the scorching hot air.  I could have sat there until I evaporated, except I had to go.  Had to.  It was storming.  I didn't mind driving through the thunderstorm, seeing nothing in front of me except  torrents of rain splattering against the windshield.  It felt real.  I didn't know where I was going, but I couldn't stay.  I would die, suffocate and die in the hurt if I stay.

Then I remembered the children.  Their hugs, their laughs, their attempts to tickle me.  I remembered them, as they are, with open arms running to me.

So I turned my heavy body around and headed home, to fight for another day to love.

Saturday, September 3, 2011

Nothing less


Hôm nay đã chọn đúng ngày để đến quán này.  Suốt cả buổi, tôi ngồi nghe tiếng violin du dương và nhìn ra ngoài mưa tầm tả, cứ ngờ ngợ rằng mình đang ở một nơi chốn nào khác chứ không phải nơi thực tại đang ngồi. cảm giác khó tả.

Tuesday, August 30, 2011

Đêm của tôi

Đêm của tôi phà
khói thuốc lá lên
sự yên tịnh bị đập phá 
của tiếng phong linh bằng đá, lanh canh đẻ
những con chử đen thui nối nhau ìn ịch chạy
cho kịp đến trạm ga cuối 
chỉ còn tôi
con chó ngồi trước cửa
và gió miêng mang thổi
vô nghĩa
là tôi nuốt sự cô đơn
câm
không
thành tiếng nó mở miệng nuốt lại tôi
rạch da thịt làm bản đồ
ghi lại hành trình yêu  thương và
chối bỏ 
quá khứ dài.

Wednesday, August 10, 2011

Saturday, August 6, 2011

gracias a la vida

Có lẽ tôi là người đa nghi.  Hay có lẽ, tôi đã nhập tâm sự đa nghi của má tôi.  Lâu ngày tôi đã không còn phân biệt được đâu là đa nghi, đâu là trực giác.  Tôi đang đa nghi, hay tôi đang linh tính và cảnh giác trước sự dã dối?

Thật sự rất khó phân biệt.  Tôi thiếu sự minh mẫn để làm điều này.

Dạo này tôi thường cảm thấy mình thiếu minh mẫn.  Sự thật là tôi cảm thấy mình ngu dốt.  Tôi đã uống đủ để ngà ngà say.  Đủ ngà ngà say để nhận biết rõ trong tim tôi không có tình yêu.  Chỉ có đa nghi cộng nhút nhát và thói quen.

Ngay lúc này, trong tôi không có cảm nghĩ gì tươi đẹp về cuộc đời.  Tim tôi không có tình yêu.  Nhưng tôi vẫn thích ngồi trong bóng tối để nghe Mercedes Sosa hát tạ ơn đời, nhất là tạ ơn đời vì "trong đám đông có người tôi yêu."  Ừ, thì cứ quyết định như thế.  Cứ quyết định rằng cho dù tôi có phải sống suốt đời với trái tim không có tình yêu này, cho dù tôi có phải là một trong vô số người đàn bà đang sống với trái tim không có tình yêu, thì tôi cũng vẫn tạ ơn đời, vì trong đám đông, vẫn có những người yêu nhau.

Hôm nay tôi tìm nhưng không thấy,
tình yêu đi mất từ lúc nào?
Chỉ có nỗi buồn già như cây cổ thụ.
Rễ cổ thụ quấn xuống chân
lá cổ thụ chọc thành tóc.
Nó lợi dụng tính đàn bà tôi phóng đại,
mọc một cây cổ thụ lớn dại.

Friday, August 5, 2011

Wednesday, July 27, 2011

Sunday, July 24, 2011

Sunday, July 17, 2011

pre-test angst

ngày mai thi. hôm nay quyết định không ôn bài nữa.

because it's hot like a mother fucker.

mà hôm nay nóng.  nóng đến không thèm đi bộ ngoài trời, dù là dọc bờ hồ, dù đó là việc thích thích nhất trên đời, trừ việc ngồi lì ở quán cà phê.

còn đang nợ hai người hai bức thư.  một là để thông báo tình hình sức khỏe.  hắn cứ hỏi tôi ra sao, ra sao, chuyện gì.  còn lại là để thông báo rằng đã hết thời kỳ chờ chết.  thật ra là qua cũng lâu rồi, nhưng vẫn chưa viết thư thông báo vì không tự tin lắm về mức độ quan tâm.

tâm lý của một kẻ muôn đời thiếu tự tin là thế.  bước đầu sẽ rất hào hứng, sẽ phiên dịch lời nói và cử chỉ của người khác một cách quá độ, sau đó sẽ thu hồi lại suy nghĩ của mình, rồi lầm lì không phản ứng gì cả để tránh tình trạng hiểu lầm thêm.  sau nữa sẽ là tự hủy. tôi đã mất bao nhiêu người bạn cũng vì thế.

cũng là lý do tôi thích ngồi giửa một đám người hơn là ngồi nói chuyện riêng với một người, trừ khi là tôi và người đó đã quen nhau từ lâu, đã hiểu và chấp nhận những giây phút im lặng với đối phương. 

cũng là lý do tôi thích dùng phương tiện email để liên lạc. nó chuyên chở được sự cấp bách của tình cảm và tâm trạng.  nhưng điều này cũng là điều tôi lo ngại nhất, vì đã gửi email đi rồi thì không thu hồi được, phá hoại nhiều cơ hội yêu đương mà vẫn không chừa.

hời. nếu phải liệt kê ra hết những điều ngu xuẩn, nhăn nhố, chưa tín bồng bột, mà mình đã làm thì sẽ phải ngồi đây mấy tháng trời.

thôi thì tha thứ cho bản thân.  dễ chịu với nó để nó còn dễ chịu với mình.  nghe nhạc cho thư giản tinh thần.

drinking wine

it's 3am and i am
watching a movie
about a lonely old man who found love
too late.  i notice that my throat is parched
dry.  i am flooded with the desire to fall in
love, like him.  i get up to pour myself a drink.
the wine is crisp and bright and smells
good.  it tastes like the days i want to spend with you.
i pour myself another glass, i pretend
that i am pouring liquid love
and drink it like i drink you.

Friday, July 15, 2011

hogweed


common hogweed.  it's beautiful in real life and in other people's paintings.

Thursday, July 14, 2011

nỗi đau sẽ được gọi tên

tôi quen bạn qua những mùi hương
và dấu hiệu xâm tình yêu lên người,
khi nỗi đau còn chưa biết nói.
bạn đưa tôi vào quán một buổi chiều đen
chật nứt tiếng ồn
của những kẻ thích cười, tiếng ồn vở đầu
hả dạ, tôi chợt thấy tim mình  như cái trống cơm,
đang cần ai đó đánh vào cho rách mặt,
lúc đó nỗi đau sẽ được gọi tên.

Sunday, July 10, 2011

some distractions from studying

đang cố gắng tập trung ôn bài.  nhưng cái quán cà phê hôm nay lại mở nhạc hòa tấu của tàu, cảm thấy rất khó chịu.  cảm giác này cũng giống như hồi xưa đi học thái cực quyền với thằng bạn trai mỹ trắng, cảm giác rất ngượng, y như mình đang ở truồng, hay chính sát hơn là cảm giác mình đang phải đứng trong ô kính cho người ta dòm ngó, like a mannequin.

suy nghĩ về sự tự hào (hay không tự hào) dân tộc, nhất là khi nó được thể hiện qua những hành động như đặt tên con bằng tiếng việt (hay không bằng tiếng Việt), hay ở nhà nói chuyện với con bằng tiếng việt (hay  không tiếng việt).  những điều này, theo mình, rất ít khả năng chứng tỏ mình có sự tự hào dân tộc hoặc gắn bó với văn hóa mẹ đẻ.  có khối người có tên việt, nhưng sự liên hệ với văn hóa việt chỉ nằm ở đó.  rồi có khối người biết nói tiếng việt, nhưng chỉ trong lĩnh vực ăn, ngủ, địch, ị.  tôi có đọc ở đâu đó, lâu rồi, một bác bảo phải đặt tên việt cho con vì có đặt tên mỹ tên tây đi nữa thì nó cũng chả trở thành mỹ hay tây được.  bác ấy nói đúng.  nhưng tôi lại nghĩ, cho dù nó có tên việt đi nữa thì nó cũng đã lai mất rồi, và nó có cái tên việt hay tên mỹ tên tây thì cái xã hội mà nó đang sống cũng sẽ xem nó là người ngoại bang thôi.  như vậy tại sao không làm một cái tên cho nó tiện và dễ gọi?  tôi biết nhiều người bạn có tên việt đẹp như Phước, Dung, Dũng, nhưng lại bị cái lưỡi của mỹ nó chém thành Đụ và Cứt.  có phải tội nghiệp không?  và lại tôi nghĩ ai có âu lo sợ con mình mất gốc cũng đừng ..lo âu quá, vì nếu như có lỡ đặt cho con một cái tên tây, muốn trở về với cộng đồng mẹ đẻ cũng dễ lắm, chỉ cần nó nổi tiếng thì cho dù nó có tên Michelle hay Danny hay America thì người ta cũng sẽ tự hào (dùm) rằng nó là người gốc việt.  nếu không nổi tiếng cũng không sao, chỉ cần viết một cuốn sách là được, tức thì nó sẽ có gốc lại thôi.

còn như tôi,  chỉ chủ trương làm sao dạy cho con cách để diễn đạt cảm giác, suy nghĩ, giúp cho nó có được một tư duy cởi mở, để mai này lớn khôn nó biết cách chửi thề có văn hóa, chứ bằng tiếng việt hay tiếng anh hay tiếng mễ hay tiếng swahili cũng đều tốt cả.      

thôi, tiếp tục ôn thi.

Tuesday, July 5, 2011

from long ago: why i did not come

she asked me why i did not come yesterday, to talk, she said, about silence and listening, methods, how to not impose yourself, how to talk with femininity, how to think femininity, how to from femininity stirs it  to open it. 

because, i said, the night before i had food poisoning.  and i ran out of clean underwear.

I dreamed Sylvia Plath

Last night I dreamed    Sylvia Plath
she asked me to help wrap her body
in yards of faded calico gauze.  She wanted
to cover her wounds, oozing
like expanding territories on a map, they take over
her feet, her thighs, her thumbs.
she said:
when night chases me, I fight back   the dark   to save myself
(in the saving, i lose
you
hand
me
that blood soaked cloth,
you ask if i can cure you--when i, all i can do,
are words.)
the blood   the cloth    and i
run
through deserts of a dozen reds    i run...

(4.23.2004)

Saturday, July 2, 2011

This is argument

when silence is the aftermath
of broken skies,
and noise is certainly coming,
quietude becomes a tumbleweed bush
rolling over hot desert sand-
it rolls and rolls
and rolls.

nhảm. là thói quen.

lại mất ngủ. lẽ ra tối qua đã không nên đọc lại những lá thư. thói quen.  đọc lại những lá thư người khác đã viết cho mình, để hồi cảm và nhắc nhớ bản thân.  ngày đầu tiên trong group, 5 người đàn bà, mỗi người có lý do riêng, nhưng tất cả cùng bị trầm cảm, và một trong những điều mà tất cả đều chia sẻ là cảm giác đã đánh mất bản thân trong những quan hệ và phận sự hằng ngày.  trong đó tôi là người châu á duy nhất. và có mức lượng thu nhập thấp nhất.  cứ tưởng như tôi với những người như họ, white, rich, suburban housewives, lẽ ra phải rất khác nhau, nhưng nghe họ tâm sự, tôi phát hiện mình đã kết luận quá vội vã.

nỗi sợ đánh mất bản thân, nó ám ảnh tôi.  cho nên mấy ngày nay tôi lục lọi họp thư, đọc lại tất cả những bức thư mà tôì đã gửi, những suy nghĩ, cảm xúc, thèm muốn, và trên hết là cách thể hiện những điều này của tôi trước kia.  tôi đã làm gì? tôi đã cần gì? tôi yêu như thế nào?  tôi nhìn cuộc sống ra sao?

và tôi phát hiện, tôi thật nhớ tôi trước kia.  không lẽ cuộc sống nó phải thay đổi một người đến không còn có thể nhận ra mình nữa?  hay chính tôi không biết cách sống cho cân bằng?

phải theo dõi tiếp tục, để xem những người đàn bà kia, họ sẽ giải quyết nỗi lo sợ ấy như thế nào.

David Foster Wallace, "little expressionless animals"

 Hai tuần nữa thì đi thi lấy cái nursing license.  đang cuống lên vì không có thời gian ôn bài.  cảm giác như mình đang bị cột vào cọc gỗ lúc nước lên.  cảm giác bất lực.

Mấy đêm liền mất ngủ.  ba đêm liên tục xem phim ma.  đêm thứ tư xem "the eel" của Shohai Imamura.  thích.  đêm qua đọc sách. David Foster Wallace, tập truyện ngắn "the girl with curious hair."  đọc được truyện thứ nhất, "little expressionless animals," cảm giác đầy như được ăn một bửa cơm ngon.  nằm nhắm mắt liếm mùi vị còn sót lại: 

You asked me once how poems informed me, " she says. Almost a whisper--her microphone voice.  "And you asked whether we, us, depended on the game, to even be.  Baby?"--lifting Faye's face with one finger under the chin--"Remember?  Remember the ocean? Our dawn ocean, that we loved?  We loved it because it was like us, Faye.  That ocean was obvious.  We were looking at something obvious, the whole time."  She pinches a nipple, too softly for Faye even to feel.  "Oceans are only oceans when they move," Julie whispers.  "Waves are what keep oceans from just being very big puddles. Oceans are just their waves.  And every wave in the ocean is finally going to meet what it moves toward, and break."

(Có một lần em hỏi tôi thơ cung cấp thông tin cho tôi như thế nào," cô nói.  Giọng cô nhỏ như đang thì thầm--giọng microphone của cô.  "Và em hỏi tôi rằng liệu chúng ta, tình yêu của em và tôi, có tùy thuộc vào cuộc chơi.  Cưng?"--cô nâng cằm của Faye lên bằng một ngón tay.--"Nhớ không?  Nhớ biển không?  Biển của bình minh, mà chúng mình cùng yêu?  Chúng ta yêu nó vì nó giống chúng ta đó Faye.  Cái biển đó nó hiển nhiên.  Suốt thời gian đó chúng ta đã nhìn vào một thứ hiển nhiên,"  Cô nhéo một đầu vú, nhẹ đến Faye không cảm giác được.  "Biển chỉ có là biển khi nó chuyển mình," Julie thì thầm.  "Nhờ có sóng biển mới không phải là một vũng nước khổng lồ.  Biển chỉ là những cơn sóng của nó.  Và từng mỗi cơn sóng một cuối cùng cũng sẽ đến nơi nó đang vươn tới, rồi vỡ nát.")

Sunday, June 26, 2011

tôi thích ngồi như cái hố rỗng

tôi thích ngồi như cái hố rỗng,
để người ta té lên
rồi đi tiếp.

tôi thích mặc áo thưa,
xem nỗi buồn nhẹ như manh vải mỏng,
cho dễ bề tung gió tốc nó lên.

tôi thích đi trên phố chậm.

tôi thích nhìn nắng chảy nhòa
giữa buổi trưa buồn ngủ
đang nhíp người dưới bóng chiếc váy xanh.

tôi thích khung cửa mở
và kẻ ngồi đợi tiếng chào đi ngang.

All kinds of bitches

Cái này lấy từ website này

Chuyện kể là cái list này được một cô giáo lớp 3 ở một trường charter, thành phố D.C., nhặt được sau giờ học.  Riotous. 

I am: definitely 5, 43, 84, and 89.  Sometimes, I am also 2, 6, 12, 37, and 64.  I may subconsciously others on the list as well (or maybe conscious but not willing to accept).






Thursday, June 16, 2011

love letters, batch #2: profanities, the breakdown, and survival

Mon, 8 June 2004

Dear Rob,

No need to call.  I don't think you'll want to hear more complaints and rants anyway.  Last night I
went out drinking.  Got drunk enough to tell them that I have decided to try it again with you and am roomming with you next year and that I am asking them to understand and trust that I've spent a lot of time thinking about it and that it was not a rash decision. Long ass run-on. I realize the risk and am willing to take it, and I want them to support me. One said she does not support my decision, but she'd be there for me when I need.  The other went off the handle, accused me of making "rash" decisions (she specified that  just because you spend a lot of time thinking and debating and doubting does not necessarily mean that the decision is not "rash."  I guess now I know all the parameters of what constitutes a "rash decision," and I completely agree.)  She also said that she does not respect me, because I am weak, because I don't have strength in myself, because I am so dependent on a man.  And that no, she won't accept it, and that if i choose to room with you, then when i fall, when the decision turns out to be wrong, she will not be there, etc.  I was drunk, nauseated, pissed off, hurt, and every other goddamn peachy feelings, so i couldn't help it--i cried and hiccupped and wanted to get the fuck out of there.  This morning I drove the landlady to the airport, then cried some more when I got back.  Now I'm thinking, "Fuck it."  I want to give it another try with you; I believe that you do have something you genuinely want to offer, and that's all I need to go with.  I want to know what's it like to have a peaceful relationship, even if it means I have to adjust to a different kind of relationship with different rules.  So you see, no need to call me back, because I'm not crying anymore.


I also want you to know that this has put me in an awful mood and I dont really want to talk to anybody for a while. 

Remember Rob, the gate is always open; leave when you have to; change your mind whenver.  I would be fucking bored out of my mind if both of us have to think that we're stuck with each other just because we fuck.  I want you to be clear: I am only two dimensional.  No expectations of further depth, further strength, further whatever else, okay?  I can't handle being reminded that I am two dimensional like this all the time.  There's a lump in my throat and I am imploding into it.  Fucking A.

q.



Fri, 18 June 2004

Dear Rob,

In Clarice Lispector's "Passion According to G.H.," there is a quote: "For now, the first timid pleasure
that I feel is being able to say that I have lost my fear of the ugly."  This quote is even better: "During
the time that I am writing and speaking, I'm going to have to pretend that someone is holding my hand. ...In the mean time I am inventing your presence...I shall invent your nameless presence and with you I shall start to die until I am able on my own not to exist, and then I'll let you go.  For now, I have you, and your warm, unknown life is my only internal organization, I who without your hand would feel unattached within the enormous space that I have discovered."

"I'm going to create what happened to me, only because living isn't tellable.  Living isn't livable."

Love you--you know that, don't you?  Tell me if you still love Christina and still want to live/be with
her, because that would be okay too.  Don't know why I have this damn nagging idea that you do.  I would still care for you--I don't think it's something that one can just cut out or delete. 

I'm slowly reading Fanon's biography, along with Said's memoir, Culler's book on structuralism, and
finally, finally, finally, Foucault's Archaeology of knowledge.  The Culler book goes very well with
Foucault's AK--at least the ideas in there are making connections for me.  Reading these two makes reading the two biographies very difficult. 

I'm going to munch on some bread then head out to the bookstore to read.  Still sick and nose running, but I have to get out of the house for a while--have been couped up in here for two whole days.

It's raining outside.  Perfect weather--so very me!!

Don't forget to miss me and love me!

later.
q.


Tues, 6 July 2004

hi rob,

i'm at home.  got back yesterday. this morning my brother took a butcher knife, cut down all the plants in the back yard, then drove somewhere with the knife with him.  my mom sat at home, scared into immobility.  she was thinking that he was gonna kill someone with that knife.  she asked me if i know how we could get him into a ward.  i said not unless we can prove that he's a threat to himself or others.  fuck.  i guess let's wait until he kills someone, or chop their arms off.  then he came home,
eyes all red and bleary like he'd been crying for hi life.  relief to my mom--no sign of blood.  my dad
asked me in hushed tones if i could go see the nun at the local budhist temple and ask her if she knows of any ancient indian way of curing madness, since she was in india studying for her phd in budhology.


Wed, 7 July 2004

hi rob,

my brother's in the hospital.  inpatient treatment.  he talked and cried so much while we were waiting for the doctor.  i'm going back to the hospital in a little while to drop off his clothes and things.  i'm
tired.  warning: i may change plans about next year.  i want to save money, so maybe i'll do the work
exchange thing.  if i get my thesis in at the end of this summer, then i could do some part time job in the fall and maybe full time in the spring.  lots of possible plans are going through my head right now, with strong preference for quitting school and looking for a job.

anyway, gotta go.  talk to you later.

q.


Thur, 8 July 2004


hi rob,

i'm sorry.  thanks for understanding.  i have headaches.  my mom cries all the time.  i have been
driving my parents to see my brother for the past two days, and it's been very hard.  i was with him when they took him to the hospital, and i was hardly able to keep calm.  now everything reminds my parents of my little brother.  he tells us and the doctor that he wants to try to fight the voices himself, but they're trying to convince him to take medicine instead.  my parents are so upset...they don't like the restrictions of the hospital (makes them think he's in prison) and wants to bring him home.  they're also freaking out because they'll be in vn for a month.  i told them that i'd come visit him everyday while they're away, but that doesn't seem to help any.  don't know, maybe they're gonna cancel that trip.

i'm trying to think structurally...i don't know, grab onto something stable.  my mom is a huge believer in the vnese traditions of spirits and feng shui and stuff, which is great thinking material.  for ex: we're going to have to throw away my brother's bed and repaint his room.  only my parents or two of my brothers (two specific brothers) can do this, for reasons that she won't tell us until it's done.  she also said that a couple of days before he went to the hospital, she saw his "aura" changed into something very strange.  she also saw some kind of vase that he had in his room, very "dark" and "foreboding" looking, so she took it out and smashed it.  she would tell me all these fun things in between sobs. 

i think my mom's reactions are very typical of the southern colloquial culture.  there's certainly a lot
of fun materials in this particular stream, and certainly influenced by other southeast asian
cultures. 

my dad told me earlier today (after going in to see my brother and seeing how strictly guarded the place is) that the reason the place has security all over the place is not to ensure the safety of the patients but to ensure order for the outside world.  and he's never read foucault.

i've been playing billards on the computer a lot.  no reading at all. 

it's good to hear you are doing well and reading and writing and working hard on your persian and stuff. 

my whole jaw is hurting..i have a habit of crunching my teeth together under extreme conditions.  now i have to go prop my mouth open.

don't worry, i'm doing well.  i just need to know that you're thinking about me and still want to be with me and i'll be good.

q.


Fri, 30 July 2004


you fucking me over again, rob?  will you please get the fuck off your ego and be there when i need you, you fucking selfish asshole?  you need to stop screwing me with these irritating little hints.  you've already used them once, no need to use them again.


q.

Sun 5 September 2004

dear rob,

thanks for your email.  i'm healthy.  i have gotten a new place in the hills, and i like it much.  it's
quiet and peaceful.  and it's mine.  i have your things.  i'm in hiding at the moment, but i can box
them and leave the box in the office for you on tuesday. 

k, bye.



q.

Love letters, batch #1: movies, Murakami, and nightmares

Thur, 20 May 2004

Dear Rob,
I tried calling you calling you calling you but you weren't there.  I woke up exactly 1 hour and thirty
minutes ago.   I dreamed of a girl--a rebel, my age, sometimes she was me, sometimes not.  But I saw her, and I saw her rebel.  She walked on top of things--cars, chairs, tables, climbed out of the window up high in the wall.  She had locked all the doors to the house and lit it on fire from inside, before she climbed out to the balcony and watched the flames flare up.  It wasn't regular fire.  It was
congealed air; plasmic; globs of clear plasma, thin enough to move like fire.

Then she was running.  And I was running with her.  And there was another girl. We were
running from something evil.  I was very scared, not scared for my life, I wasn't afraid to die, just afraid to be caught, because if I was caught, it would be by something greater than death.

We were trying to find a hiding place.  By this time, there were only two of us--the girl, and me (and sometimes, I would be her).  We ran into a club.  It was something like a dancing club, and there was a moving stairwell, like an escalator except instead of steps there were round metal rollers, and we were rolled up towards the upper floor.  At the top of this rolling escalator was a room; we were approaching it from the side--there was no door, just a whole side of the wall opened to us.  There was a body, bloody, dead.  A man dressed in white took a gigantic brush with red paint, stroked it once over the body curled on the floor, consecration of some sort.  He said something, but I don't remember now.   Then he took a hammer, a big hammer, and smashed the head of the dead body.  He scooped out the brain, dipped it in flour of some sort, like how the chefs in Chinese movies often do, then dropped the flour soaked brain into a bowl, for soup.  A woman dressed in black drank it, commented on its consistency, how the mental state of the brain matter when the body was alive immediately before death affected the consistency and taste of the brain.  The she showed it to me--a clear liquid with clear bubbles, like fish bubbles.  I remember an image of a girl--she was screaming, or something...  I woke up, and I was scared.  So scared. I also had a nightmare a few nights ago.  I remember waking up with my eyes shut tight, afraid to open them, afraid to look over to where the chair was else I might find some black shadow sitting there staring at me.  I went to sleep because I couldn't stand being awake and not thinking, not living in a way, but now I can't go to sleep, too scared to go back to sleep else I might go back to my nightmare.  It might catch me in there.  I might burn.  


So I woke up and began reading Murakami again, just to finish reading that book that started so horribly.   Dance dance dance--that's what it's called.  What do you know, another nightmare.  The book is about nightmares.  I woke up from one, then opened up someone else's.  From one to the next.  Everything's so dark.  My dream was dark; this book is dark; outside it's dark.  Better someone else's than my own. Wish I could go to you now.  

love,

q.


ps/ the john felstiner's biography on paul celan came today!  and yesterday i read an interview with murakami--i really really like him!  superstar.  wonder if i will cross path with him someday....when i'm 50 and visiting tokyo, and if he's still living there, perhaps i will?


Tuesday, 25 May 2004

Hi.
Hope you are well and content and happy with family and mom's cooking.  I finally finished my paper in 2 hours yesterday (after a couple of days of not being able to write a word).  I wanted to write you yesterday and tell you about it, but the excitement fizzled out when I remembered that you're not here to go to the movies with me. 


Anyway,  it looks like I'll be moving my stuff to a storage after all.  I was just told about an hour

ago that I need to rent storage to put my stuff because my best friend who is moving into my old apartment is going to need the closet space.  I said I would move my stuff, of course. 

Moving and boxes and things--these are too big for me.  Usually I would have somebody else do it, that's what brothers and boyfriends are for.  Now I have a headache just thinking about it.  Of course, this means that I'll be sorting out all my stuff again, throwing out more books and more clothes.  I just may give them all away, leaving just the bare necessities--meaning 75% of my books and clothes for a month. 


This email must be very boring.  I am very boring.  I am also bored.  I think I'm going to walk up the hills and hide there somewhere until evening.  Then I"ll go to the movies.  I want to see
Shrek 2 and Spring Summer Fall Winter.

I miss you, did I tell you that already?  I know I don't have you--you have not ever really loved me, you were always busy loving too many people--but that's okay, doesn't change the fact that I miss you.

Last week was great--greatest week as far as I can remember being happy.  But let's be honest--you
probably can't give me more than a week's worth of your time out of a year--the rest is divided between your work, your self, and your other loves.  Somethings I should never ask.


Sorry, I guess I'm tired, uninspired, unconvinced, and feeling so damn alone...as if i've been fucking abandoned....feel like packing up and going home.  You don't want to live with a person like this, do you?  You may have seen the side of me that gives a lot, but you haven't seen the side of me that needs a lot, and it seems that a lot of the things that I need others for are the same things that you need others to do for you.  The practical stuff.  The big stuff.

I'm off to the hills.  I send you love. 


q.


Sunday, 30 May 2004

Dear Rob,
I accidentally erased the message you left on my voicemail, and now I'm mourning! :(
But, I look forward to getting a letter from you!  Yay!  It's been four or five years since I last received a letter from someone.  So I guess visiting you in Ohio is out of the question huh?  In any case, it'll be good to be back home.  Can't wait to take my brother driving all over the place.  I'm sure my dad will be going along too; he'll want to.  I want to drive for a week...to do nothing but drive and sing along to love songs, for a week.

I miss you.  I try not to form expectations as far as you are concerned, because that will (as it did) put
pressures on both you and me.  That, of course, means "no LOW expectations!" 


I like writing emails, can't you tell?  Helps me feel like I'm actually in communication with you (duh!).
When you called today I was out in Thoa's little garden, weeding.  Weeding can be a lot of fun.  I did
hear the phone ring once, but it was somebody with the wrong number.  I had thought it was you; what a bummer it was when it wasn't you!!

I go now.  I've bored you enough, yeah?  Oh, forgot to tell you: last night I dreamed about you.
There were two of you--one was real, one was a double.  When I finally figured out which one of you was the real you, you told me that you were married--and with a mistress!!  What do you think that means??  Rhetorical question.  Its cause and significance are already very obvious.

Good night, sweet.


q.   

Thur, 3 June 2004

Dear Rob,
I received your letter on coffee filter paper, recycled and too thin, ink running and smearing your
thoughts.  I want to write you a reply, but my thoughts ran out and smeared as well.  I read your
letter while walking to the elevator, by the way, while stepping down the Dwinelle front steps and while sitting on the benches next to nobody.  So no, I wasn't drinking.  Neither was I smoking.  What I did do afterwards is drive to the bookstore.  A grand partnership, you and I. 

I also realized that when you asked me about writing, you meant my thesis.  Well, as far as that goes, it's not going--I haven't written a word or given it anymore thought since I last talked with you about it.  However, earlier today, I did stop by the library and got the call numbers to a bunch of books
from the Cornell stacks.

From margaritas and barbecued fish, I got myself two ibubrofens and sporadic minglings of sleep and dreams. That was last night.

Today, I know that you don't really care for this email, this kind of babbling uncontrol-ability, so
I'll stop. 

q. 


Friday, 4 June 2004

Dear Rob,
I went to the Serendipity bookstore on University Ave this afternoon.  The place is a great mystery.  I
spent about an hour in there, still couldn't figure out what their shelving order is or how much they
charge for their books.  It was overwhelming, the amount of books and journals and leaflets they have in there.  Next time I go back to that place, I would like to go with you; I think you will figure that
place out quicker than me.

I also went to the Signal bookstore on Euclid.  Bought a book of poetry by Paul Celan (it's great! AND it has the german version next to the translation), the first volume of Robert Musil's "The Man Without Qualities," and Murakami's "South of the border; west of the sun."  Didn't you say you like this one of Murakami's? 

I've also been on a movie marathon, one movie per night.  Saw Dirty Pretty Things, but don't like it so
much.  It was great at first, but by the second half of the movie, the hero's clean-cut righteousness and
the filmic cliches about love and justice really went to overkill.  Have you seen Russian Ark?  I like it--es ist sehr schon!  (there, i can now claim my knowledge of the german language!)

"Under My Skin" is morbid (to the max!), but highly captivating and ruthlessly haunting.  I recommend it!

I miss you, Robert.  This is unnerving; you are becoming metonymic of a safe space.  I have to be
careful.
   
Wish you more luck finding a place for the summer.  If worse comes to worst, you can always cook your heart out in the fall.  Revenge of the chef, part I.



q.

Wednesday, June 15, 2011

Thêm một lý do để tôi cảm ơn cuộc đời

Một buổi tối tôi đang chìm trong bình yên giấc ngủ của kẻ khác, tôi lại nhớ bạn.  Sự tình cờ. Sáu năm trước, sau khi tôi đi khỏi nơi ấy, về lại cái thành phố này, cũng một đêm chìm trong giấc ngủ của kẻ khác, tôi lục tìm và rốt cuộc phát hiện rằng bạn cũng đã dọn về thành phố này, cái thành phố lẽ ra chỉ có tôi.

Tôi nghĩ, cho đến ngày tôi chết, tôi sẽ nhớ thật rõ từng chi tiết của buổi chiều hôm ấy. Không, tôi chẳng nhớ gì về đoạn phim, hoặc có ai đã cùng ngồi trong căng phòng chiếu phim với chúng ta. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã đến đó vì bạn, vì tôi biết bạn sẽ ở đó, và tôi đã biến thành một khúc gỗ trước sự hiện diện của bạn. Trước đó chúng ta đã liên lạc qua email. Tôi đã tỏ tình. Chắc bạn thấy tôi rất tội nghiệp, một con bé thật ngây ngô, vụn về và quê mùa hết sức. Tôi nhớ bạn ga-lăng lắm. Sau khi xem phim xong, bạn đã cùng tôi tản bộ về nhà. Trời lúc đó khuya, tối đen nhưng thoán mát lạ kỳ, không khí của một bầu trời sắp đổ đợt mưa xuân.  Khi đến ngã tư đường, tôi nhớ mình cứ nhìn ngọn đèn đường chăm chăm, ra lệnh cho nó phải đỏ, đỏ đi, để tôi được đứng lại với bạn thêm tí nữa. Đi bên bạn tôi chẳng suy nghĩ được điều gì, chẳng biết chung quanh mình ra sao. Lúc đó, thế giới có nổ tung chắc tôi cũng đã không hay biết. Chỉ biết tim mình như đang muốn tông chạy khỏi lòng ngực, và trong tâm trạng đang nỗi cơn nội chiến, giữa thèm muốn được nắm tay bạn, hít mùi nước da ngâm nâu của bạn, và sự hèn nhát, cái sự hèn nhát được sắp đặt trong tôi từ rất lâu đời.

Rốt cuộc thì bạn đã đi London. Và tôi vẫn ra ngồi quán càphê đợi ngày bạn về.  Nhưng bạn biết không, có quá nhiều sự việc xẩy ra trong lúc tôi ngồi đợi.  Một đàn kiến đã bò lên người tôi, bọn chúng cắn vào da thịt tôi đau điến.  Tôi vẫn không hiểu tại sao chúng lại cắn tôi.  Chỉ có một lần, tôi nhớ rồi, một buổi trưa dư nắng lâu lắm rồi, vào cái năm đầu tiên tôi đến nơi ấy, tôi có đứng nhìn một đàn kiến bò qua khung cửa sổ, một số đã mất mạng trong bát nước ai đặt ở dưới tường nhà, và tôi đã đứng nhìn chúng ngoậy ngọ đến chết.  Sau đó tôi có làm một bài thơ, để ghi lại hình ảnh bò ngang cửa sổ của một số con kiến và cảnh tượng chết đuối của một số khác, nhưng bài thơ rất dở, bạn tôi đã nói như vậy.

Tất nhiên tôi vẫn ngồi cho chúng cắn.  Tôi phải đợi bạn.  Chúng cắn tôi sưng phù.  Người tôi phồng lên như cái bong bóng.  Đến nỗi tôi không còn nhận ra mình được nữa.  Lúc đó tôi mới đứng dậy ra về, vì tôi nghĩ, nếu chính tôi còn không nhận ra mình thì sao bạn có thể nhận ra tôi, khi bạn từ London về, đến quán tìm tôi, bạn sẽ chẳng thấy tôi đâu, chỉ có một cái bong bóng khổng lồ ở góc quán.  Rồi bạn sẽ nghĩ gì?  Bạn sẽ làm gì?  Bạn sẽ thất vọng không?  Thất vọng của bạn có được lộ qua nét buồn nào không?

Chắc tôi sẽ không chịu nỗi, nếu phải chứng kiến sự thật vọng ấy, nên tôi đã ra về.  Tôi muốn viết như vậy, chứ thật sự sự hèn nhát đó là cho chính tôi.  Tôi không dám ngồi cho đến lúc bạn về, vì bạn sẽ không tới, và tôi sẽ phải, nhưng không đủ can đảm để đợi mãi.

Bây giờ tôi phát hiện bạn đang ở thành phố của tôi.  Thế là cái thành phố chật nít người này, trong đó có bạn.  Điều này mang đến sự thấp thỏm bất ổn cho tôi.  Những buổi sáng, những buổi trưa, những buổi chiều, chúng không còn có thể bình thản trôi như nước.

Trong những lúc đen tối nhất, khi tôi một lần nữa (đã hơn một ngàn lần) nhìn thấy mình là một cái bong bóng khổng lồ sưng phù, tôi vẫn ý thức được những điều tốt đẹp mà mình đang có trong cuộc đời, dù ý thức này không giúp biến tâm trạng tôi tươi sáng hơn.  Tôi vẫn có nhiều lý do để cảm ơn cuộc đời, và bây giờ, tôi lại có thêm một lý do nữa, đó là sự hiện diện của bạn trong cái thành phố chật nít người này.

beginning, middle, and end of a love story that didn't happen

Mon, 5 May 2003 10:43:33 -0700 (PDT)
From: quan
To: rahul
Subject: coffee?

dear rahul,

i want to ask you out for a coffee-date (if i have permission from your girlfriend to do so:) after you're done with the semester. i would take you to a more date-like atmosphere (like a library or a church or something), but i thought that would be a bit intimidating. i've been meaning to send this email for sometime, but, you know....yeah, that's how it goes.

we can go someplace that serves alcohol if you're more comfortable with that idea, but if that's the case,i hope you would not mind if i drink milk there--i have a tendency to spill all secrets when i'm drunk (my secrets, other people's secrets, even made up secrets) and i don't want you to know that i've got mad love for you on the first date. maybe later. i'm kidding (try to believe it). don't be scared. let's go have some coffee in a few weeks; allow me to cut in front of you, yeah?

q.

To: quan
From: Rahul

Hi Quan,
That sounds really nice. Let me know when you would like to get together.
After Monday I am relatively free until I go to India on the 25th. Talk to
you soon.
Best,
Rahul


Mon, 19 May 2003 12:28:07 -0700 (PDT)
From: quan
To: Rahul
Subject: Re:

Dear Rahul,
There's a song:
Trời mưa mãi mưa hoài
Thần tiên giấc mơ dài
Vào cuộc đời sỏi đá, biết mình si mê
Buồn ơi đến bao giờ
Còn thương đến bao giờ
Khi muà thu còn mang tiếng buồn đêm hè
Vòng tay đã buông rồi,
Chán chường in trên nét môi...


Realize that I'm on my cheesy, sappy, sentimental streak...so i'm going to translate this, just to share this moment with you. It's only part of the song...


The rain keeps falling,
while the immortals dream their long, long dreams.
As the rock becomes a mortal, it knows that it desires...
How long will love last
when sad summer nights linger on your smile
when arms have already let go,
and despair imprints on your lips...


[[Thus my horrible translation. This is an illusion to The Dream of the Red Chamber--in which a rock from Heaven descends to Earth to pay back the tears that a fairy has shed on him. As an immortal, the rock falls in love with a girl (who is the fairy incarnated) but because of various reasons, their love could not happen. In the end, she dies, and he disappears---supposedly he goes back to Heaven. Well, at least that's what I think the song's alluding to.]]


Anyway, I dropped the book in your mailbox in the department's office. I hope you will like it.


q.
ps/ I envy Penny. I truly do.

From: Rahul
To:quan
Subject: Re:

Hi Quan,
I will try to pick the book up as soon as possible. Thanks very much. I have
to go and pick up my passport now so I'll write a little more later. Take
care. I hope that you feel better and the despair departs. By the way, don't
envy Penny, I put her through hell daily.
Best,
Rahul


Thur, 23 May 2003 11:30:00 -0700 (PDT)
From: quan tran
To: Rahul
Subject: Re:


Rahul,
can i call you tonight?


q.

From: Rahul
To: quan
Subject: Re:

Sure!

Thu, 29 May 2003 13:36:43 -0700 (PDT)
From: quan tran
To: Rahul
Subject: Re:

Dear Rahul,
I hope you arrived in India happy and well. I was walking along the pier down to fisherman's wharf yesterday when i saw a badly drawn map of the world. of course, i had to locate where you are--could only locate the city, not precisely the street corner as you would have done. i take it you're still in calcutta? hope you have a beautiful week with your family and that you're enjoying yourself.


a note to say hello, how are you, and the like.


my best,
q.
btw, i am building up my alcohol tolerance so that when you come back, i can hold a longer and more
reasoned conversation with you over beer. :)


From: Rahul
To: quan
Subject: Re:

Hi Quan,
I am still in Calcutta and I don't want to leave. It is really wonderful to be here. Thank you for writing me. I hope that you have a nice summer and learn to speak French with a real snobby accent. Good luck with the drinking. It is not easy to be a drunk. It takes patience, perseverance, tenacity, courage, money, and other such words that I can't spell.
best,
Rahul

Sunday, November 23, 2003 1:48PM
From: quan tran
To: undisclosed recipient
Subject: None

Dear Rahul,
This is a Non-Email. Do not read. It contains sentences that are of little or no value to you (or to anything) except the chitty, blathering ..me, whose incessant feeling of ..something is gnawing at a particularly pesty pace. Unfortunately, the chit does not believe in private diary entries (that would be as useless as unwritten thoughts) thus she writes them as emails and sends them to the intended unfortunate you. However, there remains enough conscience in her contorted ego to prompt her to put this disclaimer at the beginning. You read on at your own risk, and truly, you must forgive her.


++++
Dear Rahul,


A number of things crumble, and together, they create a hole that could only be filled by Danish tobacco. When I was little, my grandfather told me that tobacco could help sterilize a cut and stop the bleeding, promotes coagulation. It would hurt like hell though, my brother was warned thus when he chopped a section off his finger along with the chicken leg. It's a good lesson to remember, except there is no cut for me to stop the bleeding. So what to do with this tobacco that I have? There is only one thing for me to do. Either Danish tobacco is spicy, or it is beginner's tobacco that is spicy. And potent. Almost as potent as my grandfather's tobacco, which he rolled into rolls the size of cigars, rythmically inhaled and exhaled in his little corner by the south china sea. What a long and winding sentence. Doesn't tell you much about what I want to tell you, does it?


When I told you your cigarette smells good, I meant it. Although I was unprepared for the taste it leaves in my throat. And certainly very unprepared for the gliding feeling afterwards. I only wanted to know what you may smell like; did not initially plan on smoking it. My grandfather's tobacco did not have that effect, although it may be because I was too young to remember.


The first time was excellent. The scent was intoxicating, and it brought back to me what I wanted to bring back. The second time I cannot remember because I was too deep into what went on at that moment. The third time made me want to stop breathing. But, this fourth try, I am loving the taste and its smell. I imagine that this is what I would smell if I press my nose against your body.


My friend at first scolded me when I told her about you. She said, Would you please stop and remove you from yourself? He is not in a position to do anything. Leave the man alone. stop being so preoccupied with yourself. Then, a week later, she changed her mind. She said, because she saw how truly happy I was. It wasn't much, was it Rahul? But it was enough to make me high for a little while. It was a very nice moment, and it truly made me happy, and remembering it makes me happy still. For that, she said, she is happy for me. Furthermore, I recognize that it does not extend outside of that moment, thus it is perfectly safe to be happy and accept it as special and bask in it.


But, in this particular minute, I am tired of basking in a suspended moment, dangling, removed from all things, as if those hours have been cleanly excised from the mumbling whole. As if such a thing is possible for more than one single second. Thus I am also in suspension. Who knows, perhaps a minute from now I will return to embrace them again.


I'm sorry--you are receiving this email as a result of many knotty things. I have written enough. I am beginning to have second thoughts about sending this to you. I will stop here before I change my mind. Perhaps that would be a good thing, but you know, I never do things that are good. Try, but most of the times I fail. Like now, or in a few seconds, when I press the send button. I'm very afraid. Torn, actually. Afraid that you will find this so utterly beyond stupid. That perhaps you will read this and raise your left eyebrow in utter disdain. My friend says, in being crazy and crazy as I am (like now, in this email and many other emails besides), I set myself up for failure. That perhaps I do this to purposely freak people out, chase them away. Do you think so? I dont' think so. I'm so used to doing things this way, in telling things this way, that I know of no other way to do it. I will insist on being stubborn. I cannot hold things within. I do not want to keep things to myself. And what is the use of thoughts written down when they are not read? For countless reasons, I have always hated not knowing and not making things known. My philosophy: bring everything out and make everything known, so that nothing is hidden, nothing is kept, nothing is suffered or manipulated.


Will you respond to one question, Rahul? Will you tell me if these emails irritate you? Will you tell me if it is alright for me to keep sharing with you these kinds of thoughts? If you want me to stop sharing with you these thoughts, tell me, and I will stop. I share them with no expectation, except to share, with you only, and, in a sense, to seek(or demand? or force?) acknowledgement. Of course you know already, but you don't know how it is from moment to moment. They come in waves, you know. Like storms. Except there is no weatherman to predict. Atmospheric science is not that sophisticated here.  One cannot know before hand when the storm comes.  It just come, and one can only hunch down and survive until it passes.  I am still wondering why it's acting up now, now of all times. Perhaps El Nino operates here too.


I began this email early this morning. But was afraid to send it, so it sat in my draft box until now.

q.

And in the draft box it remains.
I wrote my reply to you yesterday. I don't think you will write to me again until at least a week later, and only if i send you a nonchalant email, one that does not reveal anything, thus threatens nothing. then you will reply to me, with one or two sentences, telling me about the weather or some other unimportant topic of sort. My friend says she admires you, for the way that you have been responding to me, but I do not. Of course, it is effective, because after a while I cannot help but give up. Then all will be well.
Months later: and why not? all is well.

Monday, June 13, 2011

letter to a one night love

Saturday, March 27, 2004, 1am.

Dear C,

I am extremely tired, but not for lack of sleep. For a variety of reasons, I am feeling too disturbed. When I got back home, I spent the rest of the day with two friends of mine, catching up (for us, one week is a very very long time to be away).

Reading your email last night was painful--too emotional a response. I swear, that'll be my undoing--overly intense responses to things. As hard as it may be, I just have to say it, I guess. It's over, C. I'm sorry, you're so wonderful and kind and interesting and awesome, and I am not. I can't give you what you need. I'm sorry.

I write this email for two reason, both of which are for my benefits:

1, to share with you what I'm feeling and thinking with regards to Friday night. This benefits me, because it will help get things off my chest and let me breathe a little better. And 2, to allow you an opportunity to look through the crack into the 'Inner Circle of Fabulous ME.' This benefits me because...because it'll help get things off my chest and...get you on it. Ha.

Okay, so, to begin. Where do beginnings start? Mine started at the car. No, even before that. A different beginning, but a beginning nevertheless. Even before
that beginning too, but maybe that's going back too far, and its significance would have little meaning to this present beginning (whose meaning rides on its direct relation to you and me after Friday). Well, so I choose--it's that beginning, that one, where I began to contemplate without reservation the possibility of us--you and me--getting together. I was then still calm and very cool--something that I have learned to acquire...you know, talk the talk but sit the walk. But that beginning wasn't supposed to begin anything until much later, after you've left, after which I
was going to decide to write an email (or perhaps a letter...or perhaps send a telegraph, or invisible message, or message in a bottle, or postcard from the North Pole, or in codes) letting you know of my then current contemplation. So that was the very different beginning.

I was happy to be seeing you again, but I was cool, until I saw you approaching in the car. In that beginning, I experienced a little jump, and that was very surprising, so surprising, in fact, that I allowed myself to slip into cruise control and just...let things slide. [Fact to know about Quan: she uses a lot of commas and parenthesis.]

And then the rest, you were there. [Fact to know about Quan: she's a lazy writer, which affects her semantics.]

I know you are hurt, which explains why receiving your email was painful. You are hurt because you feel rejected--of course, it's natural, that one should feel hurt when one is rejected. I had a doubt--when you said, "I've said it (I am sorry; I cannot give you what you seek)" two times...in Chinese." I had a thought to ask you if you think you're going to need to say it again in English, but, eh, that was before everything started to happen. The jist of it is that I think I have reason and control, and I always think I can handle it, but in the end, always, my emotions get the better of me, so I slip and let myself slide, and then afterwards, unable to get up.

It was a one night stand, C. But despite my rationality (rational and rationing; personality of me), despite what I may be saying and what it may sound like, I've somehow managed to invest quite a bit of myself (physical nakedness aside ...from aside, and that's how a song was born, Louis Armstrong, That's How A Song Was Born).

So, after coming back, I started to replay the story, scene by scene, checking and rechecking, reading and rereading the dialogues, diatribes, even the elegies
and silly-loquies (had there been any, which would still make perfect sense). Then I didn't like you very much for a moment because you, your tenderness, your quiet patience, are making it very difficult for me to be rational.

In the end, it has gotten so much more complicated than I had anticipated from the beginning, but then again, that's how it always goes. I asked my best friend, whose opinions I trust, whose heart I find precious, why that is--why it hasn't ended when the clock said 6 A.M. She said, that's because you really like(d?--I couldn't really tell--that's my non-native speaker ear, could never really tell when someone's speaking the past tense or not, except when it comes to matters
of the verb to be) C, and you were exposed. Then I laughed and said, well, yes, I was, but there were blankets all around. [Fact to know about Quan: repeat:
she often talks the talk and then go hide, cause she gets scared shitless after the fact.] [Fact to know about Quan: she always could not prevent herself from
doing.] [Fact to know about Quan: when she's in her head running around in a closed room, her sentences suffer.] [Fact to know about Quan: you are able to
see read this because she wants you to see this incoherent part of her; now it's up to you to listen to what she says, but don't jump to the conclusion that this is all there is.] [Fact to know about Quan: maybe it is.]

Make up a tune, any tune, as long as it fits, and that's how jazz was born, and that's how jazz was born.

So I end up: I don't know. Friday was weird. Yes, it was a weird Friday. But, today is only Saturday, and there's still Sunday left.

Which leaves my request: do not go out of your way to be kind--it won't do me any good. I know you already as kind and gentle, so you don't have to do anything to be so. When I stabilize, I will write you.

Salute,

q.

never ending story

i should be cleaning. doing something really serious.
but instead i'm sitting here grinning
from ear to ear, for no good reason.
i'm not even happy.
or feel like grinning. but i'm grinning anyway, because there doesn't seem to be anything else more fitting. or necessary.
on our date i had half a hot dog.
a half bodied hug, but it felt complete and left me satisfied. there are things that need to be done, aren't there? there are always things that need to be done. and i am always not doing them. things that would help make me a better mother. a better person. a better daughter. lots of things that i could be doing to be better. but i am always not doing them. i don't know why i am not doing them. i want to. i plan to. but somehow they never happen. but i am beginning to notice that i am not unique. this is not something that only happens to me, (or i happen to it.). i've been going to group (so that's what all this is leading to, going to group). it's stupid, really. it's like a feel good session for yourself except you don't feel very good afterwards and it's not really for yourself and it's not just yourself. i go to group and i sit and listen to people tell each other bits and pieces of their problems, and then i tell mine, and afterwards i am not sure if the stories i tell are my own or theirs. i always walk home with the unshakable suspicion that i've just co-opted their stories, took little parts here and there and put them into one big fabrication and called it mine. i do so as the story progresses, of course, as their stories progress, so does mine.
who am i sitting next to now? i don't even know. i don't dare even look up to find out. cautionary tale: do not look up to see who is sitting next to you. don't do it. for no reason other than fear. it's a trap. i fear everything, because everything is a trap. no, it should be like this: i fear that everything is a trap. i am continually scared into inaction.
i would go now. it's getting late. not really late late, but it's getting late, and i should go. i should get up, go home. i should.

Monday, June 6, 2011

Thursday, June 2, 2011

you learn

when you meet a woman
who hates her body
and her self, don't feel that you have to give her love
or pity.
instead you should give
her time.

it is difficult to love your body,
riddled with imperfections petrified
pock-marked callousness.
it takes a long time to love your body.
it takes a lot of waiting.
to learn that your body is not
the enemy.
in fact, it is the only certainty that you have.
but that takes a lot of pain, and patience,
to learn.

loving your self is even more difficult.
it requires desperation,
an unrecognizable will
to love.
it may take a lifetime, maybe longer,
because you need to forget
the things you are,
and are not,
forget too, yourself
you have to
scour away the self hatred
that has cunningly made itself
shadow of your soul.

and just as soon as you learn,
you may very well forget.
and then you'd need to
learn it all over again.

but you learn.

Wednesday, June 1, 2011

my body

suốt cả đời tôi với âm hộ chưa từng nhìn mặt nhau. hôm nay tôi cố vạch để nhìn rõ bộ mặt nó, nhăn nheo và méo mó. nó làm tôi muốn khóc. hình như nó cũng muốn khóc theo tôi.

++++++

on hot summer days, my body gives
a smell, pungent and sweet and
earthy, like fresh composting tomatoes.
i've learned to like the smell
and love my body for it.

++++++

i like my body best laying down.
it's beautiful and agreeable
all around. i am spread
across the greatest surface area,
and i am happy with myself.

when i stand, my body slouches, it spins the room
breathless, directions are directionless as it drags me
from one task to another
guided by muscle memory.
i am not there. i have no will.
i do as my body does,
standing.

so when i feel rebellious,
i lay my body down
and sleep myself
to death.

++++++

sao bạn lại run như thế kia?

Sunday, May 22, 2011

những cơn lửa

tôi đang tưởng tượng những cái tô nằm chồng
chất trong sink, nồi canh bên cạnh đang thiu dần,
là một loại nghệ thuật sắp đặt.

sáng mai, những cái tô sẽ vẫn còn
chất trên đó, nồicanh thiu sẽ vẫn nằm
i trên lò, kiểu như nó vẫn đang chờ tôi
bật lửa.

tôi tưởng tượng một cơn lửa cháy rực rở
cháy thành tro những hình thể
ngày nào cũng lan tràn, lấn áp. tôi sẽ phóng lửa
đốt hết.

hoặc tôi sẽ đập chúng tan tành,
bằng một cơn phẫn nộ đủ để nổ tung vũ trụ,
a big bang,
and life can begin anew.

but instead, my anger folds itself
into patterns on my body, and nothing
happens.
i stand
for a long time
looking,
just looking.

Saturday, May 21, 2011

cutest drunken cook




what everybody should do every sunday for brunch.

Lola




Tuần rồi có chút thời gian, ghé chợ đồ cũ, đi rong, tìm những thứ lỉnh kỉnh. Radio của chợ hát bài này, nghe rất thích, hỏi mấy người bán đồ bài này tên gì để lên mạng tìm.  Hình như nghe lần thứ hai khi ở nhà cảm giác không như nghe lúc đang lang mang ở chợ.

Monday, May 16, 2011

một ngày nào đó

Tôi tin vào những đầu ngón tay chai, khả năng mở rộng thế giới của chúng.  Nửa năm sau ngày tôi ba mươi tuổi, tôi quyết định tự học chơi đàn guitar.  Chỉ mới tập chơi note nhạc được hai tuần mà những đầu ngón tay của tôi đã bắt đầu chai đi.  Chúng không đau, chỉ rưng rưng cho tôi biết chúng đang hiện diện vào mọi thời khắc trong ngày.  Tôi tự hào về những đầu ngón tay chai của mình , vì chúng mang tới cho tôi sự hào hứng, niềm tin rằng một ngày không xa lắm, tôi sẽ có thể cầm cây đàn lên và đàn một bản nhạc yêu thích.

Tôi tin thế giới này luôn luôn mỡ rộng, trong đó điều đáng sợ nhất là sự hạn hẹp với chính bản thân, cho nên tôi phải tự học đàn, để những ngón tay chai nhắc nhở tôi rằng mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.   

Một ngày nào đó, tôi sẽ có thể tự đàn tự hát hết ngày và đêm.

the conversation has yet to start

There is nothing to talk about today.  The conversation has yet to start, so of course there is no talking.  What is it about talking, a projection of thoughts, that make your ideas clear and your thoughts less opaque to yourself?  At least to me.  Stuck with myself, my thoughts run and run in a circle, they never get anywhere and they never become anything more than what they are, thoughts that run around in a circle. 

Today I am wearing white.  I don't wear white, usually, but today I am wearing white, to mourn, and to celebrate.  Not really.  Maybe I should be more concise.  I wear white today because I want to mourn and want to celebrate.  What, I don't know.  I want to mourn many things.  My paranoid self, for example.  My fear of my paranoid self, for another example.  My complete and exceedingly tiring tendency to self-destruct.  My boredom.  My ability to put up with boredom.  I keep writing boredome.  As if boredom itself is a dome that's going to suffocate me to death in five minutes.  Except it's not a dome, and I am not dead.

I am going to see a therapist.  I am going to get a tatoo.  Magnolias blooming on my shoulders.  From my body beautiful things should grow.  Instead of what?  Instead of storms.  Mini storms that wreck my head and leave me ravaged and empty. 

Thursday, April 21, 2011

từ trong giấc mơ








tôi tin vào những đầu ngón tay chai

nửa đêm rồi,
tôi còn ngồi đây tuốt từng cây tăm nhỏ, bóc bóc bóc trên tay thành khúc nhạc với một sự lì lợm phi thường.  tôi phải.  tôi cần. cần bỏ mặc tất cả trong điệu da ru đơn giãn, để người bớt nặng, để tôi run dùm mình những sợi dây thép đang căng trong đầu. từng từng từng, tưng tứng tưng.  từng tứng tưng, tưng từng.
ánh sáng vầng trăng ư? trăng đâu tôi không thấy. ánh sáng
ở đây tôi không thấy.
chỉ có con bò gọi tôi là vợ,
(tôi bò ra bò vào)
và cơn tức giận là thức ăn hằng ngày
của những đầu ngón tay chai.

tôi tin vào sự nhẫn nại
và sức mạnh của những đầu ngón tay chai.
tôi tin máu sẽ mật khải. vì da thịt là lời.
một ngày nào đó
tôi sẽ ung dung bước qua ngưỡng cửa,
không nhìn lại gì,
đã  mòn hết dấu vết của sự tồn tại
của giấc mơ quyết không an phận
giấc mơ
trên những đầu ngón tay chai.
đã là lúc tôi nhắm mắt,
ngày mai hãy còn
trách nhiệm, cầm lên để xuống,
và giấc mơ trên những đầu ngón tay chai.

Friday, April 15, 2011

Thơ chia tay

Phải chia tay thôi, người tình ạ,

vì từ lâu rồi chúng ta không còn làm
cử chỉ yêu đương, những ngón tay
thôi dắt điện luồn
xuyên thể xác. Và tôi,
đang thèm kẻ khác.

++

Tôi có ba kẻ để yêu nhau:
một kẻ ở nhà,
một kẻ ngoài quán,
và một kẻ, hắn nằm sõng soài trên sa lông,
hắn đang đừ xác, đang khóc
đau những sợi tóc
những cọng lông
rụng rời, cả đời quoăn tít.

++

ngày lạnh nắng
cà phê đắng
khói quấn quít---
tôi trơn tru,
nhớ chùm lông.

Sunday, April 3, 2011

Darius và những đám mây (house on mango st)

Không thể nào có quá nhiều bầu trời. Người ta có thể nẳm xuống ngủ rồi thức dậy trong cơn say bầu trời, và nó sẽ giữ cho bạn được bình an những lúc bạn buồn. Ở đây thì có quá nhiều nỗi buồn mà không đủ bầu trời. Cũng ít có bướm, ít cả hoa và những thứ đẹp đẽ khác. Tuy vậy nhưng bọn mình cũng cố gắng làm tốt với những gì mình có.

Darius là đứa không thích đi học, đôi lúc ngu đần, thường ngày nó là thằng hề câm, hôm nay lại thốt ra câu sáng suốt. Darius là đứa hay cầm pháo hay cái cây chọc chuột nào đó rượt theo bọn con gái và cho rằng mình rất oai phong, hôm nay lại đứng yên chỉ tay lên trời vì thế giới đầy mây bay, loại mây mềm như gối ôm.

Mầy thấy những đám mây không, thấy cái cụm tổ bố đằng kia không? Darius hỏi. Thấy không? Ở đâu? Cái kế bên cụm mà giống như bắp rang đó. Cái đó đó. Thấy không. Đó là Thượng Đế. Thượng Đế? một đứa nào đó chắc còn nhỏ đã hỏi. Là Thượng Đế, nó nói, và mọi việc trở thành thật đơn giản.

Một ngày vui (House on Mango Street, cont)

(sleepy. không ngủ được vì hơn một tuần rồi không cà phê, một tháng không hút thuốc, nhưng chiều nay lúc 4:30pm đã uống hết một ly cà phê trong khi ngồi đợi người ta sắp xếp micro, đàn, trống.  open mic.  có một người đàn bà còn rất trẻ, dáng vóc cao ráo, đầy đặn, hát y hệt Adele, hát ngay bài Rolling in the Deep của Adele.  My heart skipped a beat.  buồn ngủ, nhưng không ngủ (được), làm gì?  không sửa.  không thèm sửa cái gì cả.  miệng đau.  từ hồi té xích đu ngẫy răng sứt môi phải may mấy mủi, chổ bị sứt vẫn bị lòi ra nên thường cắn phải nó những lúc ăn ngốn ăn gấp vì đói, mỗi lần như vậy lại bị canker sore, annoys the shit out of me.  note to self: tomorrow, blick's art.  pay rent.  research nurses and alcoholism.  find a goatee and kiss it.)
---------- 

Nếu đằng ấy cho tớ năm đồng tớ sẽ làm bạn của đằng ấy suốt đời.  Nhỏ em nói với mình như thế.

Năm đồng tính ra cũng rẻ vì mình không có bạn ngoại trừ Cathy là đứa bạn duy nhất từ hôm nay cho đến thứ ba.

Năm đồng, năm đồng.

Nó đang tìm người để góp thêm tiền mua chiếc xe đạp của thằng có tên là Tito. Chị em nhà nó đã có mười đồng rồi, bây giờ chỉ cần thêm năm đồng.

Chỉ năm đồng thôi, nhỏ em nói.

Cathy bảo, đừng có nói chuyện với tụi nó. Bộ không thấy tụi nó hôi như cây chổi hả.

Nhưng mình lại thích chị em nhà nó. Quần áo chị em nhà nó mặc cũ kỷ và lệch xệch. Bọn họ mang giày láng bóng dành cho ngày Chúa Nhật nhưng lại không mang vớ, làm đôi chân trọc lóc đỏ hết cả hai bên mắt cá, nhưng mình thích chị em nhà nó. Nhất là đứa chị chuyên cười bằng tất cả những cái răng. Mình thích nó mặc dù nó để cho em nó toàn quyền thương lượng.

Năm đồng, nhỏ em lập lại, chỉ năm đồng thôi.

Cathy kéo tay mình và mình biết hành động kế tiếp của mình sẽ làm nó giận xuốt đời.

Đợi chút, mình nói, rồi chạy vào nhà lấy năm đồng. Mình có ba đồng mình đã để dành được và hai đồng kia mình lấy của Nenny. Nó không có ở nhà, nhưng mình chắc là nó cũng mừng thôi khi nó biết ra bọn mình đã trở thành chủ nhân của một chiếc xe đạp. Khi trở ra Cathy đã bỏ đi như mình dự đoán, nhưng mình chả cần. Mình đã có hai người bạn mới và một chiếc xe đạp nữa.

Tớ tên Lucy, nhỏ chị nói. Đây là Rachel, em tớ.

Tớ là em của chị ấy, Rachel nói. Đằng ấy tên gì?

Mình ước gì tên mình lúc đó là Cassandra hay Alexis hay Maritza—cái gì cũng được trừ Esperanza—nhưng khi mình nói cho chị em nhà nó biết tên thì chị em nhà nó đã không cười.

Bọn tớ từ Texas, Lucy nói và nhe răng cười. Của nó thì sinh ở đây, nhưng tớ là Texas.

Ý bạn muốn nói là , mình nói.

Không, tớ từ Texas, và hoàn toàn không biết mình đã dùng sai từ.

Chiếc xe này chia ba, Rachel nói vì nó đã suy nghĩ cho ngày sau. Hôm nay là của tớ, ngày mai của Lucy, và ngày mốt là của cậu.

Nhưng hôm nay đứa nào cũng muốn chạy xe đạp vì là xe mới, nên bọn mình quyết định ngày mai mới bắt đầu thay phiên với nhau. Hôm nay nó thuộc về cả ba.

Mình chưa nhắc đến Nenny. Việc đó phức tạp lắm, nhất là khi Rachel xuýt chút đã gào mắt Lucy chỉ vì nó muốn đạp xe trước. Nhưng rốt cuộc thì cả ba cùng lên xe đạp chung. Tại sao không?

Tại vì chân Lucy dài nên nó ngồi đạp. Mình ngồi phía sau còn Rachel thì ốm tong nên nó ngồi trên ghi đông làm chiếc xe lảo đảo như cọng bún nhão, nhưng riết rồi cũng quen.

Bọn mình chạy càng lúc càng nhanh. Chạy vụt qua nhà mình, đỏ và buồn và mục nát, vụt qua tiệm tạp hóa của ông Benny nằm ở góc đường, dọc xuống đường lớn nguy hiểm. Tiệm giặt đồ, tiệm lỉnh kỉnh, tiệm thuốc, cửa sổ rồi xe rồi xe nữa, vòng quanh khu phố về lại Mango.

Hành khách trên xe buýt thấy bọn mình thì vẫy tay. Có bà béo phì đang băng qua đường nói, chà nặng quá ta.

Rachel leo lẻo trả lời, bà cũng nặng quá ta. Nó xấc lắm.

Bọn mình đạp xe dọc xuống đường Mango. Mình, Lucy, Rachel. Chiếc xe đạp mới. Khanh khách khúc đường về.