Sunday, April 3, 2011

Một ngày vui (House on Mango Street, cont)

(sleepy. không ngủ được vì hơn một tuần rồi không cà phê, một tháng không hút thuốc, nhưng chiều nay lúc 4:30pm đã uống hết một ly cà phê trong khi ngồi đợi người ta sắp xếp micro, đàn, trống.  open mic.  có một người đàn bà còn rất trẻ, dáng vóc cao ráo, đầy đặn, hát y hệt Adele, hát ngay bài Rolling in the Deep của Adele.  My heart skipped a beat.  buồn ngủ, nhưng không ngủ (được), làm gì?  không sửa.  không thèm sửa cái gì cả.  miệng đau.  từ hồi té xích đu ngẫy răng sứt môi phải may mấy mủi, chổ bị sứt vẫn bị lòi ra nên thường cắn phải nó những lúc ăn ngốn ăn gấp vì đói, mỗi lần như vậy lại bị canker sore, annoys the shit out of me.  note to self: tomorrow, blick's art.  pay rent.  research nurses and alcoholism.  find a goatee and kiss it.)
---------- 

Nếu đằng ấy cho tớ năm đồng tớ sẽ làm bạn của đằng ấy suốt đời.  Nhỏ em nói với mình như thế.

Năm đồng tính ra cũng rẻ vì mình không có bạn ngoại trừ Cathy là đứa bạn duy nhất từ hôm nay cho đến thứ ba.

Năm đồng, năm đồng.

Nó đang tìm người để góp thêm tiền mua chiếc xe đạp của thằng có tên là Tito. Chị em nhà nó đã có mười đồng rồi, bây giờ chỉ cần thêm năm đồng.

Chỉ năm đồng thôi, nhỏ em nói.

Cathy bảo, đừng có nói chuyện với tụi nó. Bộ không thấy tụi nó hôi như cây chổi hả.

Nhưng mình lại thích chị em nhà nó. Quần áo chị em nhà nó mặc cũ kỷ và lệch xệch. Bọn họ mang giày láng bóng dành cho ngày Chúa Nhật nhưng lại không mang vớ, làm đôi chân trọc lóc đỏ hết cả hai bên mắt cá, nhưng mình thích chị em nhà nó. Nhất là đứa chị chuyên cười bằng tất cả những cái răng. Mình thích nó mặc dù nó để cho em nó toàn quyền thương lượng.

Năm đồng, nhỏ em lập lại, chỉ năm đồng thôi.

Cathy kéo tay mình và mình biết hành động kế tiếp của mình sẽ làm nó giận xuốt đời.

Đợi chút, mình nói, rồi chạy vào nhà lấy năm đồng. Mình có ba đồng mình đã để dành được và hai đồng kia mình lấy của Nenny. Nó không có ở nhà, nhưng mình chắc là nó cũng mừng thôi khi nó biết ra bọn mình đã trở thành chủ nhân của một chiếc xe đạp. Khi trở ra Cathy đã bỏ đi như mình dự đoán, nhưng mình chả cần. Mình đã có hai người bạn mới và một chiếc xe đạp nữa.

Tớ tên Lucy, nhỏ chị nói. Đây là Rachel, em tớ.

Tớ là em của chị ấy, Rachel nói. Đằng ấy tên gì?

Mình ước gì tên mình lúc đó là Cassandra hay Alexis hay Maritza—cái gì cũng được trừ Esperanza—nhưng khi mình nói cho chị em nhà nó biết tên thì chị em nhà nó đã không cười.

Bọn tớ từ Texas, Lucy nói và nhe răng cười. Của nó thì sinh ở đây, nhưng tớ là Texas.

Ý bạn muốn nói là , mình nói.

Không, tớ từ Texas, và hoàn toàn không biết mình đã dùng sai từ.

Chiếc xe này chia ba, Rachel nói vì nó đã suy nghĩ cho ngày sau. Hôm nay là của tớ, ngày mai của Lucy, và ngày mốt là của cậu.

Nhưng hôm nay đứa nào cũng muốn chạy xe đạp vì là xe mới, nên bọn mình quyết định ngày mai mới bắt đầu thay phiên với nhau. Hôm nay nó thuộc về cả ba.

Mình chưa nhắc đến Nenny. Việc đó phức tạp lắm, nhất là khi Rachel xuýt chút đã gào mắt Lucy chỉ vì nó muốn đạp xe trước. Nhưng rốt cuộc thì cả ba cùng lên xe đạp chung. Tại sao không?

Tại vì chân Lucy dài nên nó ngồi đạp. Mình ngồi phía sau còn Rachel thì ốm tong nên nó ngồi trên ghi đông làm chiếc xe lảo đảo như cọng bún nhão, nhưng riết rồi cũng quen.

Bọn mình chạy càng lúc càng nhanh. Chạy vụt qua nhà mình, đỏ và buồn và mục nát, vụt qua tiệm tạp hóa của ông Benny nằm ở góc đường, dọc xuống đường lớn nguy hiểm. Tiệm giặt đồ, tiệm lỉnh kỉnh, tiệm thuốc, cửa sổ rồi xe rồi xe nữa, vòng quanh khu phố về lại Mango.

Hành khách trên xe buýt thấy bọn mình thì vẫy tay. Có bà béo phì đang băng qua đường nói, chà nặng quá ta.

Rachel leo lẻo trả lời, bà cũng nặng quá ta. Nó xấc lắm.

Bọn mình đạp xe dọc xuống đường Mango. Mình, Lucy, Rachel. Chiếc xe đạp mới. Khanh khách khúc đường về.

No comments:

Post a Comment