nửa đêm rồi,
tôi còn ngồi đây tuốt từng cây tăm nhỏ, bóc bóc bóc trên tay thành khúc nhạc với một sự lì lợm phi thường. tôi phải. tôi cần. cần bỏ mặc tất cả trong điệu da ru đơn giãn, để người bớt nặng, để tôi run dùm mình những sợi dây thép đang căng trong đầu. từng từng từng, tưng tứng tưng. từng tứng tưng, tưng từng.
ánh sáng vầng trăng ư? trăng đâu tôi không thấy. ánh sáng
ở đây tôi không thấy.
chỉ có con bò gọi tôi là vợ,
(tôi bò ra bò vào)
và cơn tức giận là thức ăn hằng ngày
của những đầu ngón tay chai.
tôi tin vào sự nhẫn nại
và sức mạnh của những đầu ngón tay chai.
tôi tin máu sẽ mật khải. vì da thịt là lời.
một ngày nào đó
tôi sẽ ung dung bước qua ngưỡng cửa,
không nhìn lại gì,
đã mòn hết dấu vết của sự tồn tại
của giấc mơ quyết không an phận
giấc mơ
trên những đầu ngón tay chai.
đã là lúc tôi nhắm mắt,
ngày mai hãy còn
trách nhiệm, cầm lên để xuống,
và giấc mơ trên những đầu ngón tay chai.
No comments:
Post a Comment