Thursday, November 25, 2010

For you, from me.

For you:



From me:

Sunday, November 21, 2010

Sunday, November 14, 2010

a prayer

She stood in front of her father's grave.  Evening was falling.  Shadows in the cemetery darken.  The night wind began to gather from somwhere near.  Everywhere was silence except for the tired movements inside the tomb.  She heard them, but could not hear them, so she prayed.  The bundle of incense was more than half burned; its ashes fell to the ground when they became too heavy to bear upon themselves.  She melancholy thought, her prayers must not have made her father happy.

The urn that contained her father's ashes was too small for his body.  He wished he could fly away.  When he was alive, he had believed in wandering souls, ghosts without homes.  He thought that being a ghost without a home was better than imprisonment in this suffocating urn.  The only consolation were the incense sticks she lit for him, even if he knew it was an ironic misrecognition.  He wasn't sure why he had been given the status of a hero, when in fact he had been a deserter.  The dear girl, she came to see him every week.  He truly wanted to help her, but the things that she prayed for were beyond his abilities, even in his unearthly state.

Leaving the cemetery, she got on the Hug-bike, returning to the city.  The driver of the bike was familiar with her cemetery visits.  He drove her to a coffee shop and waited outside.  She chose a corner, lit her cigarette.   "I know I will die early," she thought.  "Yet you don't value your time with me.  You always see me as a burden.  What do I have to live for when my sacrifices have no meaning to you?  I will destroy myself and I will destroy you.  There will be no peace if I am not at peace." 

In the background of her thoughts, the Beatles played.  They were reminiscing.  The shop owner said, "We just found a track belonging to Lennon, the best, do you want to hear it?"  "Yes," she said.  "You seem sad, why are you sad?" he asked her.  "It's my home," she said.  "You are young," he said.  "Don't you know there is a whole generation living through sadness?" "They have passed," he said.  "I am left behind."  "My dear, it is that you have not arrived. Do not try to see what should be left unseen."  She is silent.  She thought, "Why is he talking to me when he should shut up?"  He sensed this thought, so letting out a small disappointed sigh at her stubbornness, at himself for this failed attempt to ply her out of the black vortex that she has hurled herself into, he stood up and walked back to his place behind the counter.  He sat  and stared at her.  The Beatles continued playing.

In a while, she stood up and walked out of the coffee shop.  The Hug-bike driver was outside waiting.  "Where do you want to go now?" he asked.  "Take me to a temple.  Any temple." 

The bike accelerated.  The city fused with lights and people in motion.  He brought her to a rundown temple in the middle of their urban jungle. Built from wood that had survived over a hundred years of hungry moth, it sat cornered between two steely high rises, worn and fading from decades of fighting to stand firm amid the chaos.

"I would like a prayer ceremony for my father's salvation," she told the monk.  The monk, who did not seem to have an age, closed his eyes. "The living also needs salvation," he said.  "To do what, teacher?" she asked him.

"To unchain what needs to be unchained." 

"What do I have to unchain?" 

She thought, "No one can unchain me. I am chained to myself, respected teacher.  No one can undo my restlessness.  I drive myself to madness from despair, from loss of self, from uncertainty.  Life buries me.  I also bury me.  I stagger from loss even if I don't know what I've lost.  I crumble under it."

The monk looked at her with his slow, tired eyes. "What is your chain, daughter?

"Nothing, teacher." she said. 

"Nothing, or everything, it is all misled desire. When you look into the mirror, look past your self, and wait."

"Will you come to conduct the ceremony for my father?"

"Namo-Amitabha, I will come."

Saturday, November 13, 2010

Friday, November 5, 2010

cách để chịu đựng

hôm qua viết trong trầm cảm, thì hôm nay viết về sự trầm cảm và cách để chịu đựng cho qua hết cơn.  thật sự là chịu đựng, vì tôi không có sức chống chọi với nó, chỉ có thể ngồi bệch xuống đất ôm đầu, làm điều gì đó để bớt cảm giác dần chìm trong tuyệt vọng và cô đơn (cho dù tôi là người có rất nhiều hy vọng và tình yêu, khi cơn trầm cảm đến nó vẫn mang tới cảm giác cô độc mòn mỏi nhất, cái cảm giác có khả năng gây cảm hứng  và cũng có thể dẫn người ta đến sự tự diệt.)

ngày xưa tôi không có khả năng này.  trãi qua nhiều năm, vài lần xuýt chết, và sự đương đầu với điên rồ, tôi mới dần học cách chịu đựng để khỏi phải đi đến tử vong.  they call it coping.  coping mechanism (tôi tạm dịch là cơ chế để chịu đựng).  cách thứ nhất là viết.  tôi viết nhảm, viết dài dòng, viết khùng viết điên, viết rồi xóa rồi viết lại y như cũ, nhưng không sao, chỉ cần tôi viết, mỗi con chữ ra được trên mặt giấy, trên bàn phím, trên màng hình máy tính, là chút sức lực đang ép đầu tôi được nhả bớt.  việc viết cũng có cái tríck.  nghĩa là tôi không thể suy nghĩ gì khác ngoài những con chữ.  và chính chúng cũng không có ý nghĩa gì ngoài sự hiện hữu của chúng.  có thêm thì là tốc độ, cái đó có ý nghĩa, vì chính tốc độ nhanh hay chậm ấy sẽ cho tôi về với sự câng bằng.  chữ to, chữ nhỏ, chử đẹp hay xấu, không cần biết.  chỉ cần có chữ, nó sẽ cứu được tôi.

cách thứ hai là refocus.  refocus vào chính thể xác của tôi, vì khi tôi chú tâm vào nó, chú tâm hết mình vào nó, tôi không còn bị đầu óc quấy nhiễu, hành hạ.  tôi quan sát cái thể xác của mình, xem cách nó thở như thế nào, nhanh hay chậm, tôi đếm từng hơi thở, lắng nghe tiếng không khí thở ra hít vào.  tôi tưởng tượng khi mình hít vào, các cặp nguyên tử oxy bị lùa vào mũi tôi như cá voi lùa đàn cá mồi ngoài biễn vào miệng.  rồi thì những cặp nguyên tử oxy đó trôi vào buồng phổi tôi, hoà vào hồng cầu trong máu, từ đó theo máu chuyễn đi khắp nơi.  tôi tưởng tượng tôi là một nguyên tử oxy, và tôi cùng một nguyên tử khác, chúng tôi là một cặp, chúng tôi theo nhiều cặp khác, theo vào cơ thể này và trong cuộc hành trình ấy, chúng tôi sẽ đi ngang qua tim, xuyên qua các tâm thất, rồi chia tay, rồi hội nhập, rồi trở ra lại với không gian trống.  cứ lưu chuyễn mãi như thế, tiếp tục lưu chuyễn mãi như thế.  nếu có thể chú tâm vào hành trình này, và quan sát con tim đang đập, như tôi đang cứu sống con tim bằng chính bàn tay mình, bóp thật mạnh để khích động nó tỉnh cơn mê. 

cách khác nữa là đi.  không cần biết đi đâu, chỉ cần thể xác chuyễn động.

hoặc ngồi.  ngồi bất động.  ngồi nhìn.  không suy nghĩ gì cả.  chỉ ngồi nhìn.  nhìn người qua lại.  nhìn người ta ngồi.  nhìn con ruồi bay trước mặt.  nhìn khói bốc hùn hụt.  nhìn và không suy nghĩ bất kì điều gì. 

cách nữa, là làm tình.  ngày xưa, là những người tình qua đêm, nên cách này lúc nào cũng thực dụng.  bây giờ, nhiều lúc chính người tôi có thể làm tình cùng là người tôi đang kinh tởm và muốn trốn bỏ, nên cách này, bây giờ, không phải lúc nào cũng dùng được.

cách nào cũng được, miễn sao an toàn trãi qua cơn điên. qua được một ngày là thêm một ngày tôi vẫn còn tồn tại.

Thursday, November 4, 2010

nhảm. lảm nhảm với bản thân

hôm nay cần trở lại góc xó. 

bây giờ đã là mấy giờ mà vẫn chưa chịu đi ngủ?  bộ tưởng cứ thức khuya mất ngủ như thế này sẽ mang lại hứng thú gì sao?  nó chả làm gì cho sự mòn chán, nó chỉ làm cho thể xác thêm mệt và đầu óc đã chậm thêm chậm.  biết làm sao bây giờ, đã nằm ở đây gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không ngủ được.  đầu thì vẫn lung tung những suy nghĩ lộn xộn, lời nói của một người, phản ứng như không phản ứng của một người khác, thèm muốn được chia sẻ, thèm muốn được nói với ai đó về những suy nghĩ nhỏ nhặt nhất trên đời, những suy nghĩ không liên quan gì đến cuộc sống, đến bất kỳ ai khác ngoài tôi.  một sự chán nãn cùng cực.  dẫn đến bất chợt cơn khùng, muốn xóa bỏ hết tất cả.  hình như dạo này cơn trầm cảm đến ngày càng thường xuyên hơn trước.  tưởng đâu đã qua giai đoạn đó, nhưng mấy năm nay dần dần phát hiện thấy mình trở lại giai đoạn lăn lộn, chiến đấu với bản thân.  vài tháng gần đây phát hiện ngày càng phải cảnh giác hơn, cảnh giác tuyệt đỉnh, cảnh giác xuốt ngày và đêm.  sự trầm cảm. nó không phải là con quái vật. nó là cái giếng sâu không đáy.  rớt xuống là rớt, rớt hoài rớt hoài, rớt càng lúc càng nhanh, rớt một hồi thành như bị kéo, bị lôi xuống, làm tốc độ rớt xuống của mình trở thành nhanh hơn sức hút của trái đất gấp ngàn lần, mà không biết cái gì đang lôi mình xuống, chỉ biết mình đang bị lôi xuống và hoàn toàn bất lực vì cái đang lôi mình xuống nó nằm trong màng đen đang bao phủ.  rơi xa quá rồi.

mà đang nghĩ, tại sao trầm cảm lại trở về vào lúc này. cái gì đã mở cửa cho nó vào?  suy nghĩ một hồi thì phát giác, thật ra nó chả bao giờ ra khỏi nhà, nó vẫn nằm lì ở cái gốc xó của nó, chỉ thời hưng thịnh thì nó nhượng bộ, không gây chuyện không làm dữ, nhưng gần đây khi bị nhiều cú xốc và stress từ việc học, việc chồng, việc con, nó được thế làm loạn.  loạn lắm rồi. 

như vầy làm sao trị cho kẻ khác?  làm sao trị cho kẻ khác khi chính cái đầu mình làm loạn?  phải trị cho bản thân trước.  phải dẹp loạn nhà mình trước nhỉ.  từ từ, hãy từ từ suy nghĩ, phải kiếm cho được manh mối câu chuyện, tất cả câu chuyện đều có móc khởi đầu, dù nó không phải là sự khởi đầu thật sự, vẫn có thể dùng nó để bắt đầu. 

có lẽ nên bắt đầu như thế này: "nhiều lúc em nghĩ để sống trong thế giới thực này khó quá, sống trong thế giới của em dễ hơn nhiều, vì tất cả sự việc xẩy ra đều có lý, còn trong cái thế giới này, có quá nhiều điều vô lý, vô lý quá." 

tôi thấy em tôi có lý, có lý quá.  chính tôi cũng thấy như vậy. và tôi nói với em tôi điều đó.  rồi tôi không biết nói gì thêm, chỉ biết im lặng, rồi nói, nhưng chị mừng là em vẫn chưa bỏ mặt cái thế giới này, vì chị và gia đình, chúng tôi, we, hiện hữu trong thế giới này, chị và gia đình, chúng tôi, we, không hiện hữu trong thế giới kia của em.  thật ra tôi nói những lời đó cho cả tôi nữa.  thật ra tôi cũng thấy mình đang phải cố gắng lắm, là sự cố gắng hằng ngày, mới có thể hiện diện trong thế giới này.

tại sao?  tại sao lại có sự khác nhau giữa tôi và em tôi?  tại sao nó đi đến hoang tưởng còn tôi chỉ mới là sự dày vò?  nó như nàng tiên cá, là ngư nhân nhưng phải đi trên đất bằng đôi chân đau nhức của loài người.  tại sao tôi đã không mọc đuôi mọc mang như nó mà lại còn cái ân huệ được hụp lặn hụp lặn để nhìn mặt trời?

biology. genetics.  tôi còn được một ít khả năng điều hoà hóa chất trong não bộ.  một sự may rủi, hoàn toàn may rủi.

Monday, November 1, 2010

tôi bật tiếng cười to

hôm nay tôi bỗng muốn bật tiếng cười to.
bật tiếng cười to nơi chúng ngồi buôn chuyện kim móc áo, đám linh hồn mọn , một ổ gián già, một thế giới giăng bằng dây khinh bỉ, và khinh bỉ nhất là tôi.
tôi bỗng muốn ra về. về thắt cổ linh hồn thứ nhất. những linh hồn còn lại mang tang, đợi tôi bóp chết linh hồn kế tiếp, những linh hồn tỉnh táo, chúng dùng nỗi buồn để chuốt thành thơ khi không có thơ ở đó, trong chất đau chảy nhanh hơn máu. trong vòm đen con mắt, trong đám người lữ hành bằng bóng khói đêm, bằng tiếng thì thầm gạ gẫm nhận chìm, của nắng chói, ánh chiều tàn co ro, đều là gạ gẫm, như sợi dây xích oằn oại, cuống cuồng.
tôi bỗng muốn bật cười. cười nổ tung lồng ngực. cười tim đập vỡ toác một lần, nó rỗng máu chảy như gió qua núi lở. cho tắt tiếng cười triền miên vang vọng, cho tôi đi tướng dõng dạc trên mặt đường dài hết kiếp.
tôi bỗng muốn bật tiếng cười to.