hôm qua viết trong trầm cảm, thì hôm nay viết về sự trầm cảm và cách để chịu đựng cho qua hết cơn. thật sự là chịu đựng, vì tôi không có sức chống chọi với nó, chỉ có thể ngồi bệch xuống đất ôm đầu, làm điều gì đó để bớt cảm giác dần chìm trong tuyệt vọng và cô đơn (cho dù tôi là người có rất nhiều hy vọng và tình yêu, khi cơn trầm cảm đến nó vẫn mang tới cảm giác cô độc mòn mỏi nhất, cái cảm giác có khả năng gây cảm hứng và cũng có thể dẫn người ta đến sự tự diệt.)
ngày xưa tôi không có khả năng này. trãi qua nhiều năm, vài lần xuýt chết, và sự đương đầu với điên rồ, tôi mới dần học cách chịu đựng để khỏi phải đi đến tử vong. they call it coping. coping mechanism (tôi tạm dịch là cơ chế để chịu đựng). cách thứ nhất là viết. tôi viết nhảm, viết dài dòng, viết khùng viết điên, viết rồi xóa rồi viết lại y như cũ, nhưng không sao, chỉ cần tôi viết, mỗi con chữ ra được trên mặt giấy, trên bàn phím, trên màng hình máy tính, là chút sức lực đang ép đầu tôi được nhả bớt. việc viết cũng có cái tríck. nghĩa là tôi không thể suy nghĩ gì khác ngoài những con chữ. và chính chúng cũng không có ý nghĩa gì ngoài sự hiện hữu của chúng. có thêm thì là tốc độ, cái đó có ý nghĩa, vì chính tốc độ nhanh hay chậm ấy sẽ cho tôi về với sự câng bằng. chữ to, chữ nhỏ, chử đẹp hay xấu, không cần biết. chỉ cần có chữ, nó sẽ cứu được tôi.
cách thứ hai là refocus. refocus vào chính thể xác của tôi, vì khi tôi chú tâm vào nó, chú tâm hết mình vào nó, tôi không còn bị đầu óc quấy nhiễu, hành hạ. tôi quan sát cái thể xác của mình, xem cách nó thở như thế nào, nhanh hay chậm, tôi đếm từng hơi thở, lắng nghe tiếng không khí thở ra hít vào. tôi tưởng tượng khi mình hít vào, các cặp nguyên tử oxy bị lùa vào mũi tôi như cá voi lùa đàn cá mồi ngoài biễn vào miệng. rồi thì những cặp nguyên tử oxy đó trôi vào buồng phổi tôi, hoà vào hồng cầu trong máu, từ đó theo máu chuyễn đi khắp nơi. tôi tưởng tượng tôi là một nguyên tử oxy, và tôi cùng một nguyên tử khác, chúng tôi là một cặp, chúng tôi theo nhiều cặp khác, theo vào cơ thể này và trong cuộc hành trình ấy, chúng tôi sẽ đi ngang qua tim, xuyên qua các tâm thất, rồi chia tay, rồi hội nhập, rồi trở ra lại với không gian trống. cứ lưu chuyễn mãi như thế, tiếp tục lưu chuyễn mãi như thế. nếu có thể chú tâm vào hành trình này, và quan sát con tim đang đập, như tôi đang cứu sống con tim bằng chính bàn tay mình, bóp thật mạnh để khích động nó tỉnh cơn mê.
cách khác nữa là đi. không cần biết đi đâu, chỉ cần thể xác chuyễn động.
hoặc ngồi. ngồi bất động. ngồi nhìn. không suy nghĩ gì cả. chỉ ngồi nhìn. nhìn người qua lại. nhìn người ta ngồi. nhìn con ruồi bay trước mặt. nhìn khói bốc hùn hụt. nhìn và không suy nghĩ bất kì điều gì.
cách nữa, là làm tình. ngày xưa, là những người tình qua đêm, nên cách này lúc nào cũng thực dụng. bây giờ, nhiều lúc chính người tôi có thể làm tình cùng là người tôi đang kinh tởm và muốn trốn bỏ, nên cách này, bây giờ, không phải lúc nào cũng dùng được.
cách nào cũng được, miễn sao an toàn trãi qua cơn điên. qua được một ngày là thêm một ngày tôi vẫn còn tồn tại.
nghiêm túc mà nói, đề nghị em Q chọn cách viết! vừa cứu mình vừa cứu người nữa đó! như vậy chị sẽ có thêm một cách: đọc.
ReplyDelete:)
cách tốt! :)
ReplyDeletehttp://www.youtube.com/watch?v=qWrg1kUiAX4
ReplyDelete