Saturday, July 2, 2011

nhảm. là thói quen.

lại mất ngủ. lẽ ra tối qua đã không nên đọc lại những lá thư. thói quen.  đọc lại những lá thư người khác đã viết cho mình, để hồi cảm và nhắc nhớ bản thân.  ngày đầu tiên trong group, 5 người đàn bà, mỗi người có lý do riêng, nhưng tất cả cùng bị trầm cảm, và một trong những điều mà tất cả đều chia sẻ là cảm giác đã đánh mất bản thân trong những quan hệ và phận sự hằng ngày.  trong đó tôi là người châu á duy nhất. và có mức lượng thu nhập thấp nhất.  cứ tưởng như tôi với những người như họ, white, rich, suburban housewives, lẽ ra phải rất khác nhau, nhưng nghe họ tâm sự, tôi phát hiện mình đã kết luận quá vội vã.

nỗi sợ đánh mất bản thân, nó ám ảnh tôi.  cho nên mấy ngày nay tôi lục lọi họp thư, đọc lại tất cả những bức thư mà tôì đã gửi, những suy nghĩ, cảm xúc, thèm muốn, và trên hết là cách thể hiện những điều này của tôi trước kia.  tôi đã làm gì? tôi đã cần gì? tôi yêu như thế nào?  tôi nhìn cuộc sống ra sao?

và tôi phát hiện, tôi thật nhớ tôi trước kia.  không lẽ cuộc sống nó phải thay đổi một người đến không còn có thể nhận ra mình nữa?  hay chính tôi không biết cách sống cho cân bằng?

phải theo dõi tiếp tục, để xem những người đàn bà kia, họ sẽ giải quyết nỗi lo sợ ấy như thế nào.

2 comments: