Friday, December 9, 2011

7 giờ 11 phút.  Bây giờ đã là 7 giờ 17 phút.  Mất hết 6 phút nhìn vào bức tường không suy nghĩ.

Đó là khả năng tôi tắt hết cảm nghĩ trong đầu, trong giây phút cần thiết xóa hết cho đầu tôi trống rỗng, là các cứu rỗi bản thân.  Như ngày hôm nay.  Sáng vừa bước ra khỏi cầu thang máy lên lầu 4, tôi đã nhận thấy được cái chết.  Main nursing station vẫn tấp nập người đứng kẻ ngồi, không chuẩn bị ra về thì là mới vào ca.  Người ta vẫn hối hả, tốc độ nói tốc độ duy chuyển vẫn như mọi ngày, nhưng ở giữa những cái thể xác đang linh động ấy, không gian đã đặc lại, nó trở nên sền sệt như mật ong rừng.  Tôi không biết ai đã chết, nhưng đêm qua, ở lầu 4 này, chúng tôi đã mất đi thêm một cái linh hồn.  Tôi đứng lại trong thang máy thêm một phút im lặng, rồi bước vào không gian sền sệt ấy, nhìn lên bản có đề tên bệnh nhân và số phòng.  Là Mr. Hunt.  Chiều hôm qua tôi còn nói chuyện với ông.  Sáu giờ sáng, trong lúc người con trai đang nằm ngủ cạnh giường bệnh của ba, Mr. Hunt thở một hơi thở cuối cùng thật dài, rồi thôi.  Người con trai đang ngủ không biết ba mình đã bỏ đi, y tá cũng không biết bệnh nhân qua đời.  Nó im lìm và nhẹ nhỏm như vậy đấy.

Đến gần 11 giờ trưa, gia đình Mr. Hunt ra về để bắt đầu lo chuyện mai táng, chúng tôi đẩy xác Mr. Hunt xuống nhà xác.  Chúng tôi phủ lên ông một cái chăn thật lớn, đan màu quốc kỳ.  Vì ông là cựu chiến binh, vì ở đây là nhà thương dành cho lính và gia đình của lính, nên ông được phủ lên người tấm chăn to ấm và trang nghiêm.  Nó làm tôi nghĩ đến ba tôi, không biết lúc người ta đẩy ba tôi từ ICU xuống nhà xác thì họ đã đấp lên người ba tôi cái chăn gì.  Có cái chăn gì đặc biết, ấm áp không hay chỉ là tấm sheet trắng mỏng.  Mr. Hunt khi còn sống cao 6 feet 4, nặng gần 100 kg; khi chết xác ông nằm vừa phần của ông trong tủ đá.  Ba tôi lúc sống được bạn bè gọi là Tám Lùn, tức là ba tôi lùn lắm, lại bệnh phải cử ăn nhiều nên khi mất chỉ còn trên dưới 40 kg.  Tôi tưởng tượng ba tôi nằm trong tủ đá của nhà xác như Mr. Hunt, chắc là nhỏ nhoi và cô đơn lắm.

Tám giờ.  Tôi trở lại với bức tường trắng và những cái nhìn trống rỗng.

No comments:

Post a Comment