Lung tung quá. Trong đầu đang nghĩ lung tung quá. Chắc vì chiều nay đi gặp bạn. Đã tìm ra một quán cà phê mới để ngồi với bạn, không lâu lắm, nhưng đủ thích cái quán ấy. Có cái tên rất là khoa học viễn tưởng--Jupiter Outpost. Y như là outpost thật, nằm ở góc đường vắng hoe, nằm lọt thỏm giữa những warehouse, không có quán xá chợ búa nhà cửa gì cả. Vậy mà vẫn có khách đều đều. Vì cà phê ngon, không khí thoải mái, đồ ăn cũng ngon, và nhất là barista dễ thương nhiệt tình. Và tất nhiên là free wi-fi để ngườ ta tự do lướt mạng. Tiếc là quán chỉ mở đến 6 giờ chiều là đóng cửa. Ở khu vực đó nếu mở cửa trễ ắt không an ninh cho khách.
Lâu lắm, cả hơn nửa năm trời mới gặp lại bạn. Hỏi mày dạo này thế nào, công việc ra sao, gia đình vui khỏe cả chứ. Bạn kể chuyện ở chổ làm, trong khoa Neuro Intensive Care Unit. Nghe rất hào hứng và rùn rợn. Bạn kể, vợ ở nhà buồn lắm vì mẹ vợ đã vào nhà dưỡng lão hồi trước Thanksgiving. Hai vợ chồng không thể vừa đi làm vừa lo chu đáo cho mẹ được, nên cả nhà đã quyết định đưa mẹ vào khu nhà dưỡng lão ở Iowa, gần nhà người con út với đứa cháu gái. Hai vợ chồng đã phải trằn trọc nhiều đêm vì quyết định này và bây giờ vẫn còn cảm thấy có lỗi với mẹ. Thấy bạn vừa vui vì có công việc thích hợp, vừa buồn vì chuyện của mẹ vợ, mình không biết nói thế nào. Thì vui với bạn, và cũng buồn với bạn. Mình nói, mình biết tánh bạn, không có ở đó với mẹ nhưng không bao giờ bỏ rơi mẹ. Bạn nói, ừ, vợ thì gọi điện trò chuyện với mẹ hầu như mỗi ngày, còn bạn thì cách một tuần lại gọi mẹ để nói chuyện thuốc men. Bà cụ xem ra rất thích nói chuyện với bạn về những loại thuốc mà bà phải uống.
Gặp bạn mình đãi bạn ly cà phê nhưng mình lại uống nước trái cây. Bạn hỏi, ụa, đổi tánh hả, sao lại không uống cà phê. Mình nói, sau 12 giờ trưa rồi, uống cà phê bây giờ tối sẽ không ngủ được, ngày mai vào làm không được tỉnh táo, bây giờ già rồi, không như trước được đâu, cần ngủ đúng giờ dậy đúng giấc. Chán thật.
+++++++++++
No comments:
Post a Comment