Wednesday, June 15, 2011

Thêm một lý do để tôi cảm ơn cuộc đời

Một buổi tối tôi đang chìm trong bình yên giấc ngủ của kẻ khác, tôi lại nhớ bạn.  Sự tình cờ. Sáu năm trước, sau khi tôi đi khỏi nơi ấy, về lại cái thành phố này, cũng một đêm chìm trong giấc ngủ của kẻ khác, tôi lục tìm và rốt cuộc phát hiện rằng bạn cũng đã dọn về thành phố này, cái thành phố lẽ ra chỉ có tôi.

Tôi nghĩ, cho đến ngày tôi chết, tôi sẽ nhớ thật rõ từng chi tiết của buổi chiều hôm ấy. Không, tôi chẳng nhớ gì về đoạn phim, hoặc có ai đã cùng ngồi trong căng phòng chiếu phim với chúng ta. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã đến đó vì bạn, vì tôi biết bạn sẽ ở đó, và tôi đã biến thành một khúc gỗ trước sự hiện diện của bạn. Trước đó chúng ta đã liên lạc qua email. Tôi đã tỏ tình. Chắc bạn thấy tôi rất tội nghiệp, một con bé thật ngây ngô, vụn về và quê mùa hết sức. Tôi nhớ bạn ga-lăng lắm. Sau khi xem phim xong, bạn đã cùng tôi tản bộ về nhà. Trời lúc đó khuya, tối đen nhưng thoán mát lạ kỳ, không khí của một bầu trời sắp đổ đợt mưa xuân.  Khi đến ngã tư đường, tôi nhớ mình cứ nhìn ngọn đèn đường chăm chăm, ra lệnh cho nó phải đỏ, đỏ đi, để tôi được đứng lại với bạn thêm tí nữa. Đi bên bạn tôi chẳng suy nghĩ được điều gì, chẳng biết chung quanh mình ra sao. Lúc đó, thế giới có nổ tung chắc tôi cũng đã không hay biết. Chỉ biết tim mình như đang muốn tông chạy khỏi lòng ngực, và trong tâm trạng đang nỗi cơn nội chiến, giữa thèm muốn được nắm tay bạn, hít mùi nước da ngâm nâu của bạn, và sự hèn nhát, cái sự hèn nhát được sắp đặt trong tôi từ rất lâu đời.

Rốt cuộc thì bạn đã đi London. Và tôi vẫn ra ngồi quán càphê đợi ngày bạn về.  Nhưng bạn biết không, có quá nhiều sự việc xẩy ra trong lúc tôi ngồi đợi.  Một đàn kiến đã bò lên người tôi, bọn chúng cắn vào da thịt tôi đau điến.  Tôi vẫn không hiểu tại sao chúng lại cắn tôi.  Chỉ có một lần, tôi nhớ rồi, một buổi trưa dư nắng lâu lắm rồi, vào cái năm đầu tiên tôi đến nơi ấy, tôi có đứng nhìn một đàn kiến bò qua khung cửa sổ, một số đã mất mạng trong bát nước ai đặt ở dưới tường nhà, và tôi đã đứng nhìn chúng ngoậy ngọ đến chết.  Sau đó tôi có làm một bài thơ, để ghi lại hình ảnh bò ngang cửa sổ của một số con kiến và cảnh tượng chết đuối của một số khác, nhưng bài thơ rất dở, bạn tôi đã nói như vậy.

Tất nhiên tôi vẫn ngồi cho chúng cắn.  Tôi phải đợi bạn.  Chúng cắn tôi sưng phù.  Người tôi phồng lên như cái bong bóng.  Đến nỗi tôi không còn nhận ra mình được nữa.  Lúc đó tôi mới đứng dậy ra về, vì tôi nghĩ, nếu chính tôi còn không nhận ra mình thì sao bạn có thể nhận ra tôi, khi bạn từ London về, đến quán tìm tôi, bạn sẽ chẳng thấy tôi đâu, chỉ có một cái bong bóng khổng lồ ở góc quán.  Rồi bạn sẽ nghĩ gì?  Bạn sẽ làm gì?  Bạn sẽ thất vọng không?  Thất vọng của bạn có được lộ qua nét buồn nào không?

Chắc tôi sẽ không chịu nỗi, nếu phải chứng kiến sự thật vọng ấy, nên tôi đã ra về.  Tôi muốn viết như vậy, chứ thật sự sự hèn nhát đó là cho chính tôi.  Tôi không dám ngồi cho đến lúc bạn về, vì bạn sẽ không tới, và tôi sẽ phải, nhưng không đủ can đảm để đợi mãi.

Bây giờ tôi phát hiện bạn đang ở thành phố của tôi.  Thế là cái thành phố chật nít người này, trong đó có bạn.  Điều này mang đến sự thấp thỏm bất ổn cho tôi.  Những buổi sáng, những buổi trưa, những buổi chiều, chúng không còn có thể bình thản trôi như nước.

Trong những lúc đen tối nhất, khi tôi một lần nữa (đã hơn một ngàn lần) nhìn thấy mình là một cái bong bóng khổng lồ sưng phù, tôi vẫn ý thức được những điều tốt đẹp mà mình đang có trong cuộc đời, dù ý thức này không giúp biến tâm trạng tôi tươi sáng hơn.  Tôi vẫn có nhiều lý do để cảm ơn cuộc đời, và bây giờ, tôi lại có thêm một lý do nữa, đó là sự hiện diện của bạn trong cái thành phố chật nít người này.

5 comments:

  1. truyện hay lắm, rất thích cái dấu phảy "và tôi sẽ phải, nhưng không đủ can đảm để đợi mãi."
    :))

    ReplyDelete
  2. vậy em sẽ cố gắng dùng dấu phảy nhiều hơn. :)

    ReplyDelete
  3. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  4. Truyện bạn viết cho bạn mà mình nghe như một chuyện (chưa bao giờ có cơ hội trở thành chuyện) tình của mình ngày trước. Nhận thức (thậm chí dự cảm) được sự có mặt của một người trong cùng thành phố, dù không trông thấy nhau, cũng đủ làm cho mọi thứ không như chúng từng là nữa... Nghĩ cho cùng, cảm giác này không có lý lắm. Cách trở một bức tường, một khung cửa, hay hàng nghìn dặm, không gặp là không gặp, tại sao khoảng cách gần khiến người ta nôn nao như vậy, hen?

    Perhaps it has something to do with physics. It'd be romantic when someone says, "I could sense your particles somewhere within the 50 miles radius around me, making mine move much way faster than I can take."

    ReplyDelete
  5. you put it so poetically. :) i am more inclined to hunt that person down and stalk 'em. :)

    ReplyDelete