Có lẽ tôi là người đa nghi. Hay có lẽ, tôi đã nhập tâm sự đa nghi của má tôi. Lâu ngày tôi đã không còn phân biệt được đâu là đa nghi, đâu là trực giác. Tôi đang đa nghi, hay tôi đang linh tính và cảnh giác trước sự dã dối?
Thật sự rất khó phân biệt. Tôi thiếu sự minh mẫn để làm điều này.
Dạo này tôi thường cảm thấy mình thiếu minh mẫn. Sự thật là tôi cảm thấy mình ngu dốt. Tôi đã uống đủ để ngà ngà say. Đủ ngà ngà say để nhận biết rõ trong tim tôi không có tình yêu. Chỉ có đa nghi cộng nhút nhát và thói quen.
Ngay lúc này, trong tôi không có cảm nghĩ gì tươi đẹp về cuộc đời. Tim tôi không có tình yêu. Nhưng tôi vẫn thích ngồi trong bóng tối để nghe Mercedes Sosa hát tạ ơn đời, nhất là tạ ơn đời vì "trong đám đông có người tôi yêu." Ừ, thì cứ quyết định như thế. Cứ quyết định rằng cho dù tôi có phải sống suốt đời với trái tim không có tình yêu này, cho dù tôi có phải là một trong vô số người đàn bà đang sống với trái tim không có tình yêu, thì tôi cũng vẫn tạ ơn đời, vì trong đám đông, vẫn có những người yêu nhau.
Hôm nay tôi tìm nhưng không thấy,
tình yêu đi mất từ lúc nào?
Chỉ có nỗi buồn già như cây cổ thụ.
Rễ cổ thụ quấn xuống chân
lá cổ thụ chọc thành tóc.
Nó lợi dụng tính đàn bà tôi phóng đại,
mọc một cây cổ thụ lớn dại.
No comments:
Post a Comment