Bạn thân mến,
Tôi cô đơn nhất vào những ngày cuối tuần, khi bạn bận bịu công việc không đến được với tôi. Cho nên chiều hôm qua, thứ sáu cuối tuần, tôi đã quyết định tìm cho mình một người tình, và tôi đã tìm được hắn vào cùng buổi chiều ấy. Tôi kể bạn nghe về hắn, nhé.
Chúng tôi gặp nhau ở thư viện. Một thư viện đẹp và rộng lớn, ở cửa đi vào có chổ cho người ta ngồi uống cà phê và ăn bánh. Lúc tôi bước vào cửa, hắn đã ngồi ở đó với một cốc cà phê và đang đọc sách. Khi cửa mở, tiếng động làm hắn ngẩn đầu, và tôi quyết định ngay hắn sẽ thay thế bạn làm người tình của tôi. Hình như hắn nhận ra được ý nghĩ của tôi, vì hắn mĩm cười, một nụ cười rất hiền hòa nhẹ nhàng, rồi cất sách đứng dậy. Hắn chào tôi một tiếng, đủ để tôi vỗ tay reo mừng như một con bé được kẹo, và hỏi tôi, cô đang tìm gì thế. Tôi bảo, tìm sách. Hắn nói, tôi đi với cô nhé. Tôi gật đầu, ừ, thì chúng ta cùng đi.
Từ chổ ngồi uống cà phê tới khu fiction (tôi đang muốn tìm một số fiction, nên chúng tôi tới đó trước, vì hắn lịch sự, nhường cho tôi, sau đó chúng tôi sẽ qua bên lịch sử nấu ăn, là nguồn hứng thú của hắn), đủ thời gian để tôi tìm hiểu những thông tin cần thiết về hắn. Hắn là người Ấn Độ, chính sát là vùng Kirala, cùng ba mẹ và người em sinh đôi vừa qua Mỹ được một năm. Hắn đã ngoài ba mươi tuổi, còn độc thân vì gia đình hắn tuy không thuộc vào tầng lớp khốn khổ nhất của xã hội nhưng cũng không dư giả gì nên hắn đã không lấy được vợ. Tôi không biết gì về xã hội cũng như đất nước ấy nên hắn nói sao tôi nghe vậy. Cũng không thấy hắn phàn nàn gì về vấn đề này, cuộc sống là như vậy, hắn nói, bực dọc để làm gì, tại sao không để nó tự nhiên có tốt hơn không. Như vậy cũng tốt, vì hắn thật ra chưa muốn có vợ, ba mẹ khỏi phàn nàn. Tôi bảo, vâng, tôi cũng thấy như vậy hóa ra có lợi cho tôi, vì nếu anh có vợ thì bây giờ tôi đã không chọn anh làm người tình. Người hắn cao ráo và mảnh dẻ lắm bạn ạ, không lông lá tí nào, trơn tru như trai mới lớn. Chỉ có điều hơi ốm, chân tay lều khều, mắt hơi hoằn xâu, cái nét của sự đói khổ lâu đời. Tôi hỏi hắn ở Ấn Độ hắn làm nghề gì. Hắn nói hắn làm đầu bếp riêng cho một cặp vợ chồng trẻ giàu có ở thành phố. Từ nhỏ tới lớn hắn mê thích ẩm thực, ngày nào cũng đứng chực trước các quán ăn để hít những hơi thở dài rồi ra về, đủ no cho cả buổi chiều. Tôi hỏi, còn hiện giờ? Hiện giờ thì đang đi bán bánh mì. Nhưng vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ khỏi phải bán bánh mì nữa. Ừ, như vậy được, tôi nói, vì tôi rất ghét ăn bánh mì. Thoạt đầu tôi chỉ định rằng sẽ lấy hắn làm người tình cho đêm nay thôi, nhưng khi nghe hắn kể về những món ăn hắn đang nghiên cứu lại thấy tiếc, vì nếu như lấy hắn làm người tình lâu dài thì lý tưởng lắm, làm tình xong thì hắn sẽ dọn ra những món ăn lạ lẫm, chưa từng ai nấu qua, để hắn và người tình cùng ăn. Trong lúc nấu nướng, người tình của hắn còn được ngồi ngắm hắn chuẩn bị món ăn (nếu là tôi, tôi sẽ ngồi ngắm hắn trần truồng như nhộng). Nhưng đã lỡ quyết định rồi, nếu đổi ý lấy hắn làm người tình lâu dài sẽ phải thay đổi trạng thái, phiền lắm, nên thôi, cứ giữ ý định một đêm.
Tôi không biết nếu hắn là người tình lâu dài thì sẽ tuyệt vời tới đâu, nhưng để làm người tình một đêm thì hắn quả là tài ba. Với những người khác, thường thì họ cần hết cả tháng (nhiều người cần đến cả năm) mới biết được tôi thích gì, cần gì, để đạt khoái cảm, nhưng hắn chả cần bỏ thời gian học hỏi, bằng cách nào mà hắn có thể biến những động tác tìm hiểu của hắn thành hành động. Hắn giúp tôi ý thức được rằng thật sự mình mê mệt cái tinh thần khám phá, những ngón tay tò mò, cái môi cái lưỡi lúc nào cũng thăm dò, tìm kiếm. Hắn bỏ rất nhiều thời gian liếm khắp người tôi, từ ngón chân đến đầu tóc. Hắn liếm tôi như mèo liếm sữa. Có lúc tôi bực bội, vì không quen cảm giác bị liếm khắp người như thế, tôi gắt hỏi hắn, sao anh liếm tôi như chó liếm xương thế. Hắn nói, bây giờ tôi đã nếm ra được vị của em. Tất nhiên là tôi hết bực bội và trở nên tò mò, vậy vị tôi như thế nào? Vị của em là quế trong rừng, nồng và cay. Thế à? Tôi nói, vậy để tôi xem anh có vị gì. Tôi vừa nói đùa vừa đè hắn xuống, nhưng thật ra cũng rất tập trung suy nghĩ xem vị hắn giống thứ gì trong những thứ thực phẩm mà tôi đã từng ăn qua. Cuối cùng tôi chỉ có thể đi đến một nhận xét: anh mặn như muối Em có biết muối từ đâu không? Hắn hỏi tôi. Muối của biển, tôi trả lời, vì trong sách lúc nào hình ảnh người tình cũng liên quan đến biển. Hắn nói, sai, không phải muối của biển, là muối từ nước mắt của những người đàn bà. Những người đàn bà làm gì để lại nước mắt trên người anh? Hắn kể, bắt đầu là mẹ, sau đó là những người tình, những người đàn bà chung quanh anh đều khóc, và họ khóc lên người anh. Tắm không ra à? Tôi hỏi. Không. Vậy chắc anh không còn cần phải ra chợ mua muối nấu ăn nữa, tôi nửa tin nửa kinh tởm. Đó là bí quyết nấu ăn của anh, hắn nói. Thế à, vậy tôi phải xem những món ăn của anh đặt biệt đến cở nào. Và tôi thật sự tò mò muốn biết.
Bạn yêu làm tôi muốn viết một truyện ngắn tiếng Việt quá. Tôi cũng muốn viết như bạn lắm nhưng lúc nào cũng thấy mình khó khăn với bản thân hơn khi viết bằng tiếng Việt...
ReplyDeleteCho người tình đấy trần truồng đứng nấu những món ăn lạ lẫm, thiệt không gì cảm động và gợi tình hơn, haha.
ReplyDeleteSẽ có một tiểu thuyết mang tên Kẻ lạ mặt. Đó là một tiểu thuyết không cốt chuyện, mà là chỉ gồm những mảnh rời rạc về một kẻ lạ mặt nào đấy. Mỗi chương là một phần cơ thể của kẻ lạ mặt đó. Ghép tất các mảnh lại, chúng ta sẽ có có một kẻ lạ mặt đầy đủ từ đầu tới chân, không thiếu bộ phận nào. OK?
ReplyDeleteI would be happy to be your proof reader then!
@Thanh: phải cố gắng vượt qua khó khăn, bạn ạ. nghe lời Bác dạy:
ReplyDeletekhó khăn cách mấy cũng thành sông
bơi qua bơi lại lúc nước ròng
đến hết nước ròng thì nước lũ
em bơi không được, đời em xong.
well, at least that's what i think he said. heheheh.
@anh GM: chắc kẻ lạ mặt ấy ráp lại sẽ rất là quái gở, hihi.
HAHAHAH!!! Vụ này chắc bác Quân dạy quá hà, hahahha
ReplyDeleteỪa mà, mình thích gợi ý của GM đó nha... Nếu là mình, mình sẽ đặt tên tiểu thuyết đấy là Nỗi Ám Ảnh của Các Bộ Phận (The Obsession of The Parts).
tiểu thuyết mà có nhỏn 5 chương, đọc sao sướng?
ReplyDeleteSẽ thành một món xé phay mà bàn tay trộn là ngon nhứt ;))
ReplyDelete(snt)