Thursday, August 19, 2010

từ nhảm đến nhảm, suốt.

bên trong tôi đang có một khoảng trống.  nó làm tôi thờ ơ với cuộc sống chung quanh.  nó làm tôi mất ngủ, suốt đêm cứ quẩn quơ đợi nhưng không biết mình đợi gì.  nó làm tôi ngu xuẩn.  nó biến tất cả mọi sự việc, mọi khuôn mặt thành một lớp mỡ lềnh bềnh trên mặt nước, còn tôi thì ngồi ì một chổ thẩn thờ gạt nó đi, gạt nó đi.

không phải lúc nào cũng như vậy. chỉ có nhiều lúc, tự nhiên vậy thôi, tôi lại mất ngủ, ngồi ở đây và nhớ về buổi sáng. tôi ghét đêm dài. tôi thích buổi sáng gió mát, nắng chói cũng được, tôi không kén chọn, chỉ cần là trời sáng. khi trời sáng, đầu tôi có trống rỗng thì nó cũng là một sự trống rỗng dễ chịu, yên bình. còn đêm như một hồn ma không bao giờ lộ mặt, nó làm tôi thấp thỏm, sợ sệt. tôi thật ghét bóng đêm. lúc nào tôi cũng phải có ánh sáng. khi đi ngủ cũng vậy, tôi phải bật hết đèn trong nhà. tôi ngồi nhìn nơi có ranh giới giữa sáng và tối, để quan sát sự vận chuyển của những hành tinh. nhiều lúc tôi lơ lửng rồi lăn tròn như hạt đậu lép trên cái thảm dài sáng rực. con đường sáng rực không đưa tôi về chốn nào cả, nó chỉ trải dài trải dài. nếu có thể, tôi sẽ yêu cầu nó đưa tôi đến một bờ vịnh, một dãi núi, một cây thông trơ trọi đứng trên vách núi. và gió. gió của đầu xuân. bấy giờ là đầu xuân. bấy giờ là đầu xuân. và trời đang lất phất mưa. và tôi đang lạnh. tôi đứng nhìn cá voi bơi về từ bắc cực nhưng không nhìn được lâu. còn đang ám ảnh cái sọ cừu trắng tinh giữa sa mạc Mojave. cặp sừng thật to, anh nhỉ.

à, thì ra quá khứ là chuỗi thinh không tôi đang lần hạt.

giá như tôi quan tâm với cuộc sống hơn một tí. giá như tôi yêu sự êm đềm, kiên định. giá như tôi yêu những cái của hằng ngày.

đây là thái độ phát hiện rằng mình đã đổi cách nhìn về cuộc sống hằng ngày. đã không còn lý tưởng hoá nó nữa. đã phát hiện rằng khi những lý thuyết gia mà mình đã đọc và thần tượng nói về chức năng giải phóng của cuộc sống hằng ngày (the everyday and its ability to liberate), thật ra thì họ đang nói về cuộc sống hằng ngày của những người ở một thế giới khác. ở thế giới của tôi, cuộc sống hằng ngày nhàm chán đến điên rồ, cái sự điên rồ thật chứ chả phải điên rồ thơ mộng có khả năng giải thoát người ta khỏi chính cái hằng ngày đã dẫn đến sự điên rồ ấy. không, nó chỉ là sự điên rồ bình thường, điên rồ đến mất luôn lý trí và hứng thú. nó thường dẫn người ta đến suy nghĩ muốn đập đầu. hình như cách ngày tôi lại muốn đập đầu mình vào tảng đá nào đó, một tảng đá thật cao rộng và trơn tru. có lẽ vì vậy mà tôi cứ thích đi vào rừng. vào rừng mới có những tảng đá lớn. ngày mai tôi sẽ đi vào rừng. tìm những tảng đá lớn. không có những tảng đá lớn thì sẽ tìm một góc cây to rồi ngồi chết ở đó. như vậy thì hơi sến nhỉ. thôi thì như Virginia Woolf đi, bỏ đá vào túi rồi nhảy tủm xuống sông. hay như Sylvia Plath cũng được, đút đầu vào lò ga. sậc, sao đau đớn nhỉ. không lẽ không có sự giải thoát nào khác hơn?

1 comment:

  1. "à, thì ra quá khứ là chuỗi thinh không tôi đang lần hạt.

    giá như tôi quan tâm với cuộc sống hơn một tí. giá như tôi yêu sự êm đềm, kiên định. giá như tôi yêu những cái của hằng ngày."


    mình yêu woolf, yêu plath, nhưng không có can đảm làm được như họ.

    ReplyDelete