Friday, September 11, 2009

Một bức thư

Bạn thân mến,

Bây giờ là 4 giờ sáng, tôi không ngủ được vì tôi nhớ bạn, nhớ như mưa nhớ đất, cứ muốn rơi xuống rồi vỡ toanh. Có lẽ vì tôi muốn được đầu thai kiếp khác. Cũng có thể là tôi đang trong trạng thái cần nhớ nhung một ai đó hay một điều gì đó mới, vì những thứ cũ tôi đã nhớ nhiều lần và không còn muốn nhớ chúng nữa.

Tôi định gọi bạn đi uống cà phê. Tôi định khoe với bạn rằng tôi mới tìm được một trang blog mới có đăng những bài viết có tính chất khoa học nên tôi chắc sẽ học được rất nhiều từ mới. Tôi định kể với bạn là hôm nay tôi đã nấu một nồi canh chua thật to, nấu xong rồi lại ngồi nhìn nó. Không, tôi có ăn một tô, nhưng phải kể với bạn là tôi đã ngồi nhìn nó mới diễn tả được cảm giác của tôi khi ăn nó. Tôi còn định kể với bạn là chiều nay khi tắm tôi đã cạo lông chân và lông nách, người tôi bây giờ thật trơn tru (tất nhiên là chừa một bụi), đã mặc một cái quần mới vải thật mịn màn mát rượi, làm tôi nhớ lần đầu tiên tôi cạo đầu, trọc lóc thã bộ buổi chiều, cũng mịn màn mát rượi như vậy. Làm tôi muốn chạy xộc ra đường, níu hôn tất cả mọi người qua lại. Và tôi muốn hôn bạn. Tôi tưởng tượng tư thế chu môi hôn của bạn chắc là dễ thương lắm, như một đứa bé chu môi hôn bố mẹ nó. Tất nhiên là sự thật sẽ không như thế, vì bạn chắc chắn là sẽ không vô tư như một đứa bé mà còn phải lo lắng làm sao để giữ hình thể nhã nhặn, phong độ, yêu đương sành điệu của mình. Tất cả chỉ để đối phương nhìn thấy một sự tự tin bất diệt, vì nó quyến rũ vô cùng. Một nụ hôn đầy tự tin là chuẩn đoán chính sát nhất. Nó có thể cho bạn thoán biết chất lượng của cuộc mây mưa kế tiếp, nếu có. Nó có thể cho bạn nếm được lịch sữ yêu đương của đối phương, kinh nghiệm làm tình, khả năng tìm hiểu cơ thể bạn. Đại khái là rất thú vị, bạn có thể học biết được nhiều điều trong một nụ hôn chất đầy tự tin. Tất nhiên, nếu đó là tự tin thật. Nếu là tự tin giả thì khác, bạn cũng sẽ nếm được, vì một nụ hôn như thế có một cái vị thật buồn. Tôi e rằng bạn sẽ nhận ra cái vị ấy trên môi tôi.

Ngày mai tôi sẽ ra quán đợi bạn như mọi ngày. Sẽ đưa bạn bức thư này khi bạn tới. Sẽ để bạn ngồi đó đọc nó khi tôi đi lấy cà phê. Không biết bạn sẽ phản ứng như thế nào khi tôi nói tôi muốn hôn bạn? Bạn yêu dấu ơi, phản ứng thế nào đi nữa cũng được, chỉ cần đừng có sự ngại ngùng trong ấy. Tôi sẽ nói cho bạn biết tất cả những thèm muốn của tôi, luôn cả những thèm muốn về bạn, nhưng bạn không cần làm gì cả, cũng không cần phải phản ứng. Tôi đã quen như thế, ném thèm muốn vào thinh không. Không cần phải nói với tôi điều gì bạn ạ. Chỉ cần nỡ một nụ cười rồi tiếp tục uống cà phê với tôi là đủ.

Thôi, bạn nhé, gặp nhau trong vài giờ.

2 comments:

  1. "nấu một nồi canh chua thật to, nấu xong rồi lại ngồi nhìn nó" :)) hì hì cảm giác có giống mình viết một entry, viết xong ngồi nhìn nó-nhìn mà hong đọc!

    ReplyDelete
  2. entry nào em cũng thế, viết xong rồi ngồi nhìn (mà hong đọc!). :)

    ReplyDelete