Wednesday, March 31, 2010

lập lại trăng mùa xuân

Bạn, lâu quá tôi không nghe tin gì từ bạn.  Tôi lo lắm.  Quan hệ của chúng ta không thể vô cớ mà đứt đoạn như thế.  Bạn không thể vô tình mà bỏ tôi, tôi giận bạn đấy.  Nếu bạn muốn tôi hết giận, tôi chỉ cách cho bạn nhé.  Chúng ta nói chuyện lại nhé, và sẽ nói như thế này:

Bạn giận tôi à?

Không, không bao giờ giận. Mà không, đôi lúc có giận, nhưng giận chút thôi, không giận lâu đâu. Làm sao giận lâu được.

Hẹn ra đây để làm gì vậy?

Để nói chuyện. Để kể chuyện cho nghe. Để được nghe kể chuyện.

Tôi không có chuyện gì mới, chỉ là thời gian gần đây bận quá, mới đi conference ở Cali về.

Mùa xuân này có đi đâu chơi không?

Không. Bận lắm. Chắc mùa hè sẽ đi, hay thu.

Đi đâu?

Chưa biết.

Hỏi đi.

Hỏi gì?

Hỏi có muốn đi cùng không?

Có muốn đi cùng không?

Không. Có.

Vậy là sao?

Nghĩa là muốn, nhưng không muốn, vì đã phải tự hỏi.

Xin lỗi nhé, không giúp được gì. Sự thật là như vậy. Tôi chỉ là một bản thảo, chỉ có thể hỏi những câu đã được hỏi, và trả lời bằng những lời im lặng.

Tôi biết. Biết nhưng vẫn phải làm khó dễ, mới hoàn thành được vở kịch.

Mà này, tại sao vậy?

Tại sao gì?

Tại sao phải là như vậy? Tại sao phải tưởng tượng ra một bản sao? Nó hoàn toàn vô dụng, không có tác động gì, không có khả năng thay đổi sự thật.

Như vậy bạn sai rồi. Bản sau của tôi không phải là một sự sao chép đơn thuần. Nó được thúc đẩy và thèm khát tạo thành, nên nó linh động và đa chiều hơn cả bản gốc. Thí dụ nhé, bản gốc sẽ chụp một tấm hình, về trăng mùa xuân chẳng hạng. Và cái tấm hình đó sẽ chỉ là trăng mùa xuân nếu không nhờ cái bản sau. Với bản sau, tôi có thể nhìn trăng mùa xuân ấy gần gủi và ấm áp hơn. Mái nhà nhấp nhô kia bổng dưng thành một dãy núi, và tôi không phải là chứng nhân duy nhất của sự biến hình kỳ diệu đó.

Nhưng tay tôi vẫn chỉ là sự vô dụng, và những lời nói, cuối cùng, cũng không có ý nghĩa.

Tại sao không?

Vì nó không đưa đến một đích thực nào cả. Vì nó, cuối cùng, cũng chỉ là ngông cuồng. Vì đêm đến trăng cũng sẽ lơ lửng trên trời cưng ạ.

...Tối qua chúng ta đã cùng nhau bước qua một vũng nước. Ướt đẫm cả người.

Vậy à? Có cười sặc sụa như những người mới yêu nhau không?

Không. Chỉ im lặng đi qua vũng nước đó như nó không hiện diện trên con đường chúng ta đang đi, cũng không để ý gì đến đầu tóc, quần áo đang ướt nhũn.

Chỉ đi thôi à?

Ừ, chỉ đi thôi. Đi đến trước một vực sâu, ở dưới là thung lũng hoa, rực rỡ đồi hoa nở muộn, kéo dài ra đến mép biển phía dưới.

Hoa màu gì?

Hoa màu xanh.

Không phải màu vàng à? Vùng ấy nỗi tiếng là hoa mù tạc vàng rộ các cánh đồi xanh vào mùa xuân.

Mặc kệ. Hoa này màu xanh. Xanh như biển, nhìn xuống không biết nơi nào hoa dừng lại và biển bắt đầu.

Không có bãi biển à? Không có bãi cát ven bờ biển?

Không. Hoa mọc ra tới mép biển luôn, mọc lên cát, mọc lên nước, những cái gì xanh nâu của đất nó đều che kín. Mất hết, chỉ còn có nó.

Và biển.

Ừ, và biển.

Hoa ngộ nhỉ. Không bình thường.

Ừ nhỉ, đúng không bình thường.

Rồi chúng ta làm gì?

Không làm gì cả. Chỉ ngồi gác vai nhau, đoán xem chừng nào thì hoa không còn nở nữa.

Có để dành được nhánh nào không?

Không, hoa hái lên nó chết liền tức khắc. Như khi con người bị đứng tim mà chết, nó cũng ngã quỵ và gục đầu khi bị tước đi khả năng trườn về phía trước.

Thật tội nghiệp. Vậy chúng ta đã làm đứng tim bao nhiêu nhánh hoa?

Chỉ có một. Khi thấy nó thoi thóp chúng ta đã ngồi khóc suốt buổi chiều. Không phải vì chúng ta cảm thấy chúng ta có tội khi đã hại chết một sinh vật khác, mà vì chúng ta tiếc cho cái khoảng trống trên lưng đồi lẽ ra phải là xanh mướt, xanh bao la bổng dưng lại có một khoảng trống.

Rồi lấy cái gì đấp vô?

Chúng ta đó.

Chúng ta?

Ừ, thì là chúng ta, cả hai nằm bẹp trên lưng con đồi hoa nở muộn, lấp vào khoảng trống của nhánh hoa đã đứng tim, rồi dần dần màu xanh trở lại.

Nghĩa là chúng ta cũng xanh ư?

Đúng, chúng ta cũng xanh, làm sao mà không xanh cho được, nhiều hoa quá mà, và hoa nào cũng đang trườn người về phía dưới đang có biển. Tất nhiên, không cưởng lại được, phải theo nó như mình đã thường phải đi theo đoàn người tấp nập trên đường phố, đi với nhịp điệu của họ chứ không nhảy múa hay cò cò.

Kể vui lắm. Nhưng mà này, buồn ngủ quá. Nhưng có được không? Chờ mai nhé?

Ngủ chung nhé?

Được!

3 comments:

  1. Đồi hoa dẫn ra biển, chắc là đẹp lắm.

    Yên bình ghê qt à :)

    ReplyDelete
  2. u, dep lam. neu co dip se dan Thanh den do choi. :))

    ReplyDelete
  3. hi qt, sorry em vì chị không có go over để trả lời vụ cá nướng ...Thường nướng cá để trên wire rack, chứ không có để trong baking tray ...Nhưng phải lót tray phía dưới để mở chảy xuống đó để đem đi bỏ .

    ReplyDelete