tôi viết về chuyến đi của bạn như thế này:
cái bạn mang đến là thức ăn bồi dưỡng cho người anh em ký sinh của tôi-
một cái mông không hình thể mọc ngang từ lồng ngực.
tôi là ký chủ.
chắc chắn như tiếng mưa rơi không cần thông dịch*,
tôi thì cần, vì
tôi chỉ là ký chủ.
Những buổi chiều lộng gió, tôi đi qua thành phố ngợp người, ngớp từng cụm mây xám như kẹo bông gòn và nhớ tới bạn. tôi phát hiện tôi đã ngộ nhận nhiều câu hỏi. chúng không phải của tôi, nhưng tôi cứ bỏ chúng vào túi làm của riêng. tôi khoái chí ngắm nghía chúng rồi mơ mộng về chúng. chắc bạn đâu biết điều đó, phải không? khi bạn hỏi về gió, tôi đã nghĩ ngay đến những dấu tích, rác, và yêu đương. tôi lẩm nhẩm trong đầu câu trả lời của tôi cho bạn, rằng bạn này, gió ở đây mang nhiều dấu tích của rác và sự yêu đương. nó mát đến rợn người. nó sẽ làm da thịt trên người bạn thôi còn là da thịt, thôi còn thuộc về bạn. gió ở đây sẽ biến đêm thành da thịt bạn ạ. và chữ. chữ ở đây cũng là da thịt. ở đây người ta thường xuyên làm điều mà chỉ có thượng đế làm. người ta nói, chữ sẽ thành lời, và lời thành da thịt. người ta nói, tim tôi đau, da thịt tôi rạn nứt, tức thì da thịt họ sẽ rỉ máu và bạn sẽ nhói đau dùm cho con tim bệnh hoạn. ở đây không thiếu những bệnh hoạn.
rồi bạn lại hỏi tôi về mây. mây ở đây không trôi,nó cứ lơ lững đợi chờ, chúng kiên nhẩn đứng lại một nơi đợi người nào ấy, bất cứ ai, ai cũng được, chỉ cần giơ tay gom chúng lại như người bán kẹo gạt những nhúm đường đã được phun nóng. rồi người ta ăn mây như ăn kẹo. tôi nghĩ như vậy là đúng nhất, vì mây không phải để ăn thì làm gì? tôi nghĩ vậy.
ở đây mây không lang thang như những nơi khác. ở đây sự lang thang nằm duy nhất ở dưới móng tay dầy đất, những con người mang kiếp côn trùn, họ sinh ra từ đất ẩm ướt nên luôn thoát mùi của rụt nát và hồi sinh. chỉ có họ mới thuộc về lang thang đích thực. những thứ lang thang khác bạn thấy trên đường, chúng chỉ là sự mạo nhận, thèm muốn được chôn vùi. hoặc thèm muốn được một ai đó le lưỡi luồn vào miệng.
à, và tình yêu. tình yêu như hạt giống trôi, nó cách kẻ đã nhả ra nó một ngàn cây số vẫn nẩy mầm, bạn nhớ không? đó cũng là sự lang thang nguyên sản của nơi này.
*một bài mini của Trần Dần.
No comments:
Post a Comment