Saturday, June 19, 2010

làm sao để sống tốt và cách tôi chào tạm biệt

Bạn thân mến,

Tôi muốn hỏi bạn, một người sống tốt là sống như thế nào? Tôi hỏi, vì tôi muốn sống tốt, nhưng tôi không quyết định đượt, sống tốt là như thế nào, vì mỗi khi nghĩ đến câu hỏi này, tôi cứ nghĩ, cái định nghĩa sống tốt phải kèm theo phần sau là sống tốt cho ai. Thoạt đầu tôi nghĩ đơn giản, rằng sống tốt là tốt cho mình. Nhưng cuộc sống không phải chỉ có tôi, nên không thể sống tốt cho một mình mà không tốt cho người khác. Như thế đó, tôi cứ lẫn quẫn với câu hỏi mà tôi không biết làm sao để trả lời.

Tôi còn rất nhiều câu hỏi nữa, thí dụ như tại sao người ta thương tôi, và tại sao người ta không thương tôi? Tại sao có những lúc tôi đa dạng và hấp dẫn, còn lúc khác thì tôi nhàm chán và tẻ nhạt như tô cơm nguội, loại cơm mà phải bị bỏ đói thật lâu mới thèm ăn? Sao tôi lúc nào cũng chú ý đến suy nghĩ của kẻ khác về mình? Tôi tự an ủi rằng tôi không phải như vậy, nhưng tôi biết, mình thật ra rất là như vậy, còn hơn như vậy. Có lẽ vì thế mà tôi lúc nào cũng tò mò muốn biết kẻ ngồi đối diện tôi đang nghĩ gì, nhất là những lúc kẻ ấy im lìm, mắt nhìn vào đâu đó cách tôi thật xa. Tôi bổng dưng rối loạn, đứng ngồi không yên. Tôi muốn hỏi người ấy, này bạn, bạn đang nghĩ gì thế? Bạn cho tôi biết với có được không? Cũng như những lúc tôi thèm được đi chơi với bạn, tôi sẽ không ngần ngại hỏi bạn ngay, tôi đi với có được không? hay, chúng ta đi nhé, đi đi. để hỏi câu hỏi này, cho tôi đi với, mà không quá mức van xin, vì người lớn mà thốt một câu năn nỉ van xin như thế thì rất là khó chấp nhận, nó tội nghiệp gần như đáng khinh bỉ, tôi đã phải tốn một thời gian thật dài để tập luyện. Tôi đã phải luyện cách hỏi đúng lúc, không thể xê nhích dù chỉ một giây lát. Thường thường thì tôi sẽ hỏi vào lúc tất cả (tôi với một hoặc hai người) đang cười, và tôi phải là người làm tất cả cười, vì một câu nói đùa, một câu chuyện cười, hay một động tác hài hước chẳng hạng. Và khi mọi người đang trong trạng thái vui tươi ấy, tôi sẽ chen vào câu hỏi bọc lớp năn nỉ dầy cộm phía dưới, bạn sẽ làm gì, cho tôi theo với, một cách rất vô tư, và họ, vì họ đang còn say với những tiếng cười, họ sẽ không nhận ra sự thật tội nghiệp ấy, họ sẽ thấy câu hỏi rất ư là bình thường, họ còn tưởng câu hỏi chứa đựng một chút gì đó giống sự tự tin, và họ sẽ ừ, thì đi nhé.

Hôm kia tôi kể cho bạn tôi, rằng tôi sợ những lúc chia tay, dù chỉ là sự chia tay hằng ngày. Tôi ghét phải nói lời tạm biệt, với bất cứ ai, dù rồi ngày mai tôi sẽ gặp lại họ. Bạn hỏi tôi, tại sao vậy? Tôi cũng không biết. Tôi vừa đùa vừa thật với bạn, vì đó là di sản của cha tôi để lại. Chúng tôi bật cười. Rồi tôi hỏi bạn, bây giờ bạn đi đâu, tôi chở bạn đi. Sau đó chúng tôi đã đi uống bia ở một cái quán khá rộng. Bên trong quán có một cái sân ngoài trời, chiều về họ đốt những đóm lửa nho nhỏ để đuổi muổi. Chúng tôi uống đến cả hai đều ngần ngà say mới ra bến đón xe điện về. Đến khi say thì tôi đã có thể chào bạn tôi tạm biệt, vì trên đường về nhà, tôi đã có men rượu để trấn an.

4 comments:

  1. Người ta thương Q tức là Q đã sống tốt rồi đó.

    ReplyDelete
  2. thiệt là thanh bình với câu hỏi "một người sống tốt là sống như thế nào?" em qt :))

    ReplyDelete
  3. A tình cờ đọc được blog của tác giả có mấy bài thơ mình rất ấn tượng. Cho hỏi tại sao không còn cộng tác với hợp lưu, tiền vệ, hoặc gio-o gì nữa hết vậy. Hơi tò mò, hic
    1 độc giả

    ReplyDelete
  4. anh Lừng: phải nói là ít người thương, không ít người hờn anh L ơi. :)

    chị So: là một điều tốt nhỉ. :)

    ReplyDelete