Wednesday, February 9, 2011

Thời kỳ lạ đi theo nụ cười

Hôm qua, phải công nhận hôm qua là ngày của thời kỳ lạ.  Hôm nay lạ khác.  Hôm nay đã tóm được những chiếc váy màu sắc rực rỡ, sẽ gửi bạn xem.  Rực rỡ hơn mùa xuân nữa bạn ạ.

Vì bạn mà tôi không thèm thay đồ, và tôi giữ luôn những ngón tay.  Cảm ơn bạn ghé thăm, còn mang thức ăn cho tôi nữa.  Tôi không có gì tặng bạn, thôi sẽ kể bạn nghe về nụ cười.

Bụng hắn cồn cào.  Hắn đi chân thấp chân cao, đi như đang say.  Thật ra hắn không say.  Linh hồn hắn đang bị gió làm nghiên ngã.  Hắn khóc, nước mắt hắn màu đỏ hoe, hắn nhìn thấy thế.  Hắn khóc ròng, khóc tức tưởi, miệng lập đi lập lại con số ba mươi.  Ha có chuyện gì đã xẩy ra lúc hắn ba mươi tuổi?  Chỉ một mình hắn ngồi giữa hàng ghế dài.  Người ta không muốn hắn ngồi đó.  Người ta lẩm bẩm với nhau, kéo hắn đi đi, hắn cứ ngồi đó, có chuyện gì ai chịu trách nhiệm?  Nhưng không ai dám đến gần để kéo hắn đi.  Người ta xum quanh hắn, khuyến khích, anh đi đi, có người đang đợi anh kìa, rồi người ta chỉ về phía chiếc ghế ngoài đường.  Hắn nhìn lên, chỉ thấy những cái bóng mù mờ.  Ai, ai đang đợi tôi?  Người ta nói, bạn anh đó.  Hắn lắt đầu, nói, tôi không có bạn.  Người ta lại nói, vợ anh kìa.  Hắn vò đầu, châu mặt lại suy nghĩ, rồi chậm rãi lắt đầu lần nữa, tôi không có vợ, chỉ có một nhiệm mầu...  hắn bỏ dỡ câu nói nửa chừng, không nhớ ra được hắn đang muốn nói chữ gì kế tiếp.  Miệng hắn hình như không còn nằm trên mặt hắn nữa, nó đã đổi chủ từ hồi nào hắn không biết.  Rồi hắn khóc tiếp.  Khóc tức tưởi.  Nước mắt màu đỏ hoe.  Sao nước mắt cứ màu đỏ hoe?  Có một người trong đám người ta không chịu được nữa, bước tới gần hắn, đặt tay lên vai hắn và nói, đừng khóc nữa, chúng ta hãy ra ngoài kia ngồi rồi anh kể tôi nghe về mầu nhiệm của anh, đi.  Hắn ngước nhìn khuôn mặt của người lạ kia.  Người kia đang nói gì nhỉ?  Hắn nhận lấy cánh tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng, không xô đẩy, và kẻ ấy đang cười.  Hắn thật nhớ những nụ cười.  Lâu lắm rồi, hắn đã không thấy được những nụ cười.  Hắn nhớ những nụ cười đến muốn khóc.  Nhiều hôm hắn nhớ quá, nhớ đến không chịu được, hắn tự bật cười, cười hô hố, sặc sụa, vừa đi vừa cười, ngồi đứng hắn đều cười, hắn rủ người ta cười chung với hắn, nhưng chả ai thèm cười.  Hắn muốn nói với những ánh mắt đang cố xa lánh kia rằng hãy cười đi, cười chung với hắn, thế giới này là một thế giới rất hài hước, trái đất đang cười, cây cối đang cười, vũ trụ trăng sao ngoài kia đang cười, tại sao chúng ta không cười.  Trong ký ức sâu thẳm của hắn có lai vãng một nụ cười.  Hắn không nhớ ra là của ai.  Chỉ nhớ nó xa xăm, nhớ nó ôm ấp hắn, nó nóng rang, làm hắn tưởng tượng mình đang nằm trong ổ của một con gà mẹ.  Xung quanh hắn cũng chật chội như thế, như một con gà đang ngồi trên hắn, chật chội nhưng vừa đủ.  Vừa y.  Rồi vỏ hắn vỡ, một bàn tay đã lôi hắn đi, ký ức nụ cười cũng biến mất.  Hắn khóc òa.  Lại khóc òa.  Mầu nhiệm, hắn đang muốn kể cho kẻ lạ kia về sự mầu nhiệm và nụ cười của hắn.  Hắn muốn nói,  tôi đã có một nụ cười bạn ạ, tôi sẽ kể bạn nghe, nó nóng rang như gà ấp trứng.  Để kể câu chuyện ấy, hắn chậm rãi đứng dậy, cẩn thận không để mình nghiên ngã theo gió bạt, đứng dậy đi theo nụ cười.

No comments:

Post a Comment