Bạn có biết, những món quà bạn tặng, tôi đã mang về và trộn chúng với xà phòng, mỗi lần tôi tắm, tôi thổi phòng một nghìn cái bong bóng, và tôi lại được thêm một nghìn món quà mới từ nơi xa.
Làm sao để nói chỉ cho một người nghe. Tôi phải gói vào ký hiệu gì?
Hay tôi kể cho bạn nghe về nó. Đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ về nó. Tôi không cố tình xóa nó khỏi ký ức, chỉ là sự dững dưng tự nhiên, như một người đến lúc phải chết thản nhiên nằm xuống rồi nhắm mắt chết, một cuốn sách đã đọc xong, tôi cất nó lên kệ rồi không bao giờ cầm lên nữa. Nhưng nó thì lì. Lâu lâu nó lại viết thư cho tôi, nó nói, nó lại lên cơn rồi, nó cần biết tôi đang làm gì, sống hay chết, trả lời cho nó biết ngay. Tôi đọc xong lá thư nhắn tin của nó, không thấy mình có phản ứng gì, cũng không cảm thấy cần thiết phải hồi âm, tôi để lá thư trên bàn, dần dà nó bị các thứ thư từ báo chí khác lấp đi, rồi một ngày tôi ôm cả đống bỏ vào thùng recycle. Và tôi quên bẵng lời nhắn của nó, cho đến khi tôi nhận được lá thư khác, cũng yêu cầu tôi trả lời cho nó biết những tin tức mới về mình.
Như vậy đã gần mười năm. Không phải tôi không nhớ nó. Ngược lại, từ lúc tôi bắt đầu yêu đến giờ, nó là người duy nhất làm tôi xao động đến điên cuồng. Có một thời gian tôi yêu nó, yêu như chưa từng yêu bản thân. Lúc đó nó ở cách chổ tôi khoảng mười lăm phút lái xe. Đêm nào chúng tôi cũng ở chung với nhau, sáng nào chúng tôi cũng cùng ngồi xe điện vào trường, cùng ăn trưa, cùng xem phim, cùng say xỉn, cùng hò hét, rồi cùng bằng cách nào đó tôi không thể nhớ đã lê lếch về nhà (của tôi hay của nó, tùy địa điểm say xỉn trong ngày). Ở gần nó, tôi cảm thấy như cái tôi mù mờ yếu đuối của mình đã hưởng được một sức mạnh vô hình, tôi bổng trở nên lộng lẫy, thông minh, quyến rũ, sáng ngời, không có cái gì tôi không làm được, chỉ vì nó tin vào những điều ấy. Ở chung với nó, chữ chảy qua bàn tay tôi như nước, mát rượi. Ở chung với nó, tôi viết như đang mơ, viết như đã nắm bắt được đường giây cứu tôi thoát thế giới đen tối của nội tâm. Nó là hộ binh, là vệ sĩ của tôi. Tôi là đồng minh, là tri kỷ của nó. Căn hộ của nó nằm cạnh đường xe điện, giữa khuya thường có xe chạy rầm rầm ngang đầu chúng tôi ngủ, tiếng xe chạy, tiếng nó thở, tiếng chép miệng lúc ngủ mê, mỗi đêm chúng mang lại sự thoả mãn kết thúc một ngày thời gian của tôi, như phần đường cong cuối cùng kết nối những vòng tròn của vũ trụ. Những đêm không ngủ được, chúng tôi ngồi bên ngoài nhà nó hút thuốc và bàn tán cải cọ về tất cả mọi thứ trên đời. Lúc nào cũng hút thuốc và bàn tán. Ngay từ lúc ban đầu quen nó, nó đòi ở tôi tất cả bản thân mình. Nó đòi luôn cả những phần mà tôi không hề biết mình có, nó phải có cho bằng được, đến khi nào thế giới của tôi chỉ có nó mới thôi, vì nó cho tôi cảm giác rằng chính thế giới của nó cũng chỉ có tôi. Tôi thấy như vậy công bằng, có lý, và tôi mê chết cái cảm giác được một người khác tuyệt đối chiếm đoạt.
Thời gian sau đó là thời gian khủng hoản. Cơn khủng hoản dần dần bộc phát. Đến khi tôi không thể chịu được nữa, tôi kiếm cớ trốn về nhà. Nó chửi tôi. Nó bát bỏ hềt tất cả những gì đã có giữa tôi và nó. Tôi đã khóc. Khóc thật nhiều, suy sụp tinh thần kinh khủng. Trong vòng một tháng tôi xuống 20 lbs, lười ăn lười uống. Điều duy nhất tôi có thể làm mỗi ngày là hút thuốc và ngủ. Ngủ li bì. Rồi như những lần khủng hoản khác trong đời, tôi đã tự bảo vệ mình bằng cách cách ly những ký ức và cảm giác có liên quan đến nó. Rồi tôi quên dần. Đến lúc nó gửi tôi bức thư đầu tiên sau những sự cố để hỏi thăm tôi thì tâm tôi đã bình thản lại, và tôi đã có thể tránh những cơn vật lộn với tim mình. Tôi đã gởi tim mình vào những tình yêu khác, có cả tình yêu cho bản thân. Đến bây giờ nó vẫn cho rằng cái chúng tôi có cho nhau lúc đó là tình yêu. Tôi thì không chắc. Tôi vẫn không biết nó là gì, nhưng tôi biết chắc nó không phải là tình yêu, vì tình yêu không vật vã như thế, không dằn xé, không làm tổn thương nhau như thế. Không, đó không phải là tình yêu. Có thể nó là một ngộ nhận. Dù sao, tôi vẫn nghĩ về nó như một trải nghiệm quý báo, một cơ hội để trưởng thành mà tôi đã may mắn có được. Vậy thôi. Nó vẫn là nó say mê. Nó vẫn là nó quyến rũ, mảnh liệt, vung vẫy, ngông cuồn. Còn tôi, tôi đã là tôi câm lặng, tầm thường, thản nhiên trôi.
No comments:
Post a Comment