Thursday, April 26, 2012

một nén nhan, một tình thương, một niềm hối tiếc muộn

hồi nhỏ khi còn ở Việt Nam, lúc đó ba tôi không bao giờ có ở nhà vì phải đi làm xa, má tôi thì bận bịu công việc buôn bán, các em thì quá nhỏ mà hai anh thì lớn rồi, ai cũng có việc của họ, chỉ có một mình tôi, là con gái, lủi thủi một mình.  nhưng không, lúc nhỏ, tôi không bao giờ một mình.  tôi có tới hai mình. tôi và ông bảy tôi.  ông bảy là em của ông ngoại tôi.  ông bảy độc thân, không vợ không con, ông ở chung nhà với ông ngoại và các dì cậu tôi.  trong ký ức lúc đó tôi không có bạn cùng lứa, chỉ có ông bảy tôi là người bạn duy nhất của tôi.  không biết vì lý do gì, mà ông thương tôi lắm, thương tôi nhất trong đám cháu trong nhà.  sáng dậy là ông dẫn tôi đi ăn xôi sáng, tôi ngồi ăn xôi, ông ngồi uống trà và chơi cờ tướng với bạn.  trưa trưa, tôi còn nhớ như in, lại có một người bạn trong xóm mang sang bộ cờ tướng, rồi hai người sẽ ngồi chơi cờ tướng cho tới chiều.  trong khi hai người ngồi chơi, tôi cũng ngồi kế bên ông bảy chơi thứ đồ chơi của tôi, chơi banh đủa hai thảy đá.  chiều tối tối ông bảy thường dẫn tôi đi ăn chè hay ăn khoai lang.  ông biết tôi thích ăn hai món này nhất.  cũng vì ông thưong tôi, thường hay đặt tôi lên vai nên hai anh tôi cứ chọc gọi tôi là búp bê già, và cái tên búp bê già nó bám theo tôi từ đó.  có một dịp trung thu, ông bảy thấy tôi không có lồng đèn đẹp như các đứa trẻ khác trong xóm, ông mua cho tôi một cây xẹt lửa, tôi vừa cầm vừa xoay vòng cái cây như cây nhan mà thấy xung sướng vô cùng.  cũng dịp trung thu đó, ông đã dạy tôi hát bài hát ông sao sáng, "một ông sao sáng, hai ông sáng sao, tôi đố anh chị nào, một hơi đếm hết từ một ông sao sáng tới mười ông sáng sao."  rồi tôi và ông ngồi bên lề đường đua nhau đếm từ một ông sao sáng tới mười ông sáng sao.  tôi còn nhớ một lần ông ngồi chỉ tôi tập viết, ông cầm tay tôi dò theo dòng chữ, ông còn bảo tôi, cầm viết thì cầm nhẹ thôi, đừng nặng sức cầm chặt viết sẽ đau tay. và có lẽ, tôi lớn lên mê sách là cũng nhờ ông bảy, đã bỏ bao nhiêu thời gian ngồi đọc truyện tranh cho tôi nghe và dạy tôi tập đọc, tập viết chữ.

từ lúc qua mỹ đến giờ, đã hơn 20 năm, tôi chưa về Việt Nam làm nào.  tôi cứ đinh ninh sẽ còn thời gian để về thăm ông.  gia đình nói khi về già ông bảy tôi có những triệu chứng kỳ quặc.  ông hình như không còn ý thức về hiện tại.  khi nói chuyện, ông thường nói về ma quỷ, kẻ cỏi trên, rằng thế giới này đang bị ma quỷ tràn lang phá phách.  nhưng ông vẫn nhớ tôi và còn thương tôi lắm, những tấm hình của tôi hồi nhỏ và những lá thư tôi viết về thăm ông, ông cất rất kỹ trong tủ và thường hay mang chúng ra đọc đi đọc lại.  điều này các dì tôi mới kể tôi nghe, sau khi báo tin ông đã mất.  ông bảy tôi mất 24 ngày sau khi ông ngoại tôi mất.  ông bảy tôi không vợ không con, sống nhờ anh rồi lại sống nhờ cháu mình, không tiền không của, nên đám ma của ông bảy tôi không nhiều người đi như đám ma của ông ngoại.  lúc nghe tin ông bảy mất, tôi cảm thấy mình hụt hẫn như đã mất cha.  quả thật như vậy, ông bảy tôi đã thay ba tôi chăm sóc lo lắng cho tôi, để tuổi thơ nghèo đói của tôi cũng được đầy tình yêu thương và ấm cúng.  tôi khóc vì tôi thương ông, vì tôi đã không chăm sóc được cho ông vào lúc ông gần đất xa trời, vì vào lúc yếu đuối nhất của ông tôi đã không có ở đó, để bù đấp lại tình thương ông đã dành cho tôi.  các dì tôi sẽ để ông ở nhà vài ngày, sau đó họ sẽ đưa ông đi thiêu rồi đưa tro ông vào để ở nhà thờ.  tôi biết ý má tôi muốn như vậy.  nhưng tôi sẽ về, và sẽ mang tro cốt ông về lại mỹ với tôi.  tôi không cùng ông trò chuyện được khi còn sống, thì thôi, tôi sẽ trò chuyện cùng tro cốt của ông.

No comments:

Post a Comment