Sunday, October 17, 2010

Nơi đây nỗi cô đơn đang an nghỉ



Bạn ạ, rốt cuộc tôi đã biết mình đợi gì. Tôi đợi một người cùng tôi khiên nỗi cô đơn lên đồi, chôn nó dưới gốc cây già. Và chúng tôi sẽ dựng một mộ bia, trên mộ bia ấy tôi sẽ khắc: nơi đây nỗi cô đơn đang an nghỉ.

*******

Tôi nhớ một bài thơ mùa thu, gió xoáy tóc em
rạng màu lá úa.
Tôi chỉ nhớ màu tóc em đỏ.
Và bài thơ hắn viết về em.

*******
Thu năm nào cũng là mùa tuyệt vọng,
Đám lá một hôm nhận thấy chúng đã chuyển mình,
cháy một lần cho rực rỡ rồi khô rụi, rồi về
với đất ẩm ướt.

*******

On evenings such as this,
when the sun is viscous and light is thick,
when I’ve finished sitting under the black walnut tree,
I carry our loneliness in my pockets, like rocks
And walk with them to the lake.
I intend to throw them in and watch them sink,
But I don’t, because they keep me company. At least,
In them I have you.
Because I can’t remember having anything else.


6 comments:

  1. nỗi cô đơn một mình tôi giữ không nổi,
    nếu có thêm em thì nó lại càng bỏ đi xa

    ReplyDelete
  2. Càfê: there's room for everybody. :)

    venterrer:
    em khoan hãy đến,
    để cô đơn còn biết đường về. :)

    ReplyDelete
  3. no room for cafesua, too much fat:)

    ReplyDelete
  4. really? how much fat can cafe sua have?

    then again, i like it with a little bit of fat... :))

    ReplyDelete