Sunday, February 26, 2012
at last!
Những nhánh hoa này, một người bạn đã vẽ dùm. they will bloom on my body..when i have some more money, eheh. (artist: Rinko Endo)
Sunday, February 12, 2012
những điều làm tôi rung động
trong thời gian gần đây, tôi ít khi được cảm giác rung động mạnh, trừ những ngày gần đây nhất. nhưng sẽ chừa cảm giác này lại, chưa thể viết xuống được, vì nó vẫn chưa hình thành.
còn thời gian gần đây, tôi may mắn được những điều nho nhỏ, như chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt nước, vừa đủ để nhắc tôi không được quên.
chúng chính là:
những bụi hoa nở lộn mùa.
khả năng đánh lừa của chiều nắng muộn.
khoảng cách một cái bàn.
một con đường dóc đá tôi đứng nhìn lên.
ánh mắt của ngày hè.
chiếc áo da khoác sau cửa.
đôi bàn chân tôi chỉ có thể tưởng tượng từ những ngón tay
và hơn nữa, hơn sự gần gủi của lời nói, là cảm giác an toàn bao bọc từ giây phút lặng im.
còn thời gian gần đây, tôi may mắn được những điều nho nhỏ, như chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt nước, vừa đủ để nhắc tôi không được quên.
chúng chính là:
những bụi hoa nở lộn mùa.
khả năng đánh lừa của chiều nắng muộn.
khoảng cách một cái bàn.
một con đường dóc đá tôi đứng nhìn lên.
ánh mắt của ngày hè.
chiếc áo da khoác sau cửa.
đôi bàn chân tôi chỉ có thể tưởng tượng từ những ngón tay
và hơn nữa, hơn sự gần gủi của lời nói, là cảm giác an toàn bao bọc từ giây phút lặng im.
i am afraid to love you
i am afraid to love you,
hurt and heavy, hungry
for more of what i am so little of.
what would i do?
how would i keep you
safe? when i am a flake
and forgetful.
or worse.
i would be crushed.
hurt and heavy, hungry
for more of what i am so little of.
what would i do?
how would i keep you
safe? when i am a flake
and forgetful.
or worse.
i would be crushed.
Sunday, February 5, 2012
nỗi sợ hải, và những cành hoa dại
này bạn, nếu bạn có một điều gì đó làm bạn sợ hải, hãy đừng hét lên, đừng run rẩy, mà hãy gọi tên điều ấy trước mặt một người, hãy nói sự thật, tự nhiên nó sẽ không còn đáng sợ nữa. tin tôi đi. tôi đã thử. và đã không còn sợ.
tôi đã gọi tên nỗi sợ hãi của mình trước đôi mắt của ngày nắng ấm, sự thận trọng giữa chủ thể và khách thể không cho phép người ta chồm dậy để ôm nhau, chỉ có thể nhướng cặp chân mày đậm lòng trắc ẩn và một vòng tay dài nhẹ như không. bao nhiêu đó cũng đủ cho tôi khóc òa.
nỗi sợ hải đã bỏ đi.
---
rồi nỗi sợ hải trở về. nó nhập vào một thân thể khác. nó ồn như thác đổ, nhẹ nhàng như suối. nó đã trưởng thành. nó cao hơn so với trí nhớ của tôi.
-------
bạn này, bạn có biết, tấm lòng nhẹ dạ là điều tự nhiên nhất trên đời. nó không màng tới cái chết hay sự sống, nó chỉ biết làm những gì mà lòng nhẹ dạ phải làm để tồn tại đúng với bản thân nó. thí dụ, vào những ngày cuối thu, khi cây đã trụi hết lá để chuẩn bị vùi mình cho mùa đông, bổng dưng thời tiết lại thay đổi, không lạnh hơn như người ta chuẩn đoán mà nắng lại ấm hơn, gió lại thổi ngang một mùa xuân giả tạo. nhưng những cành hoa vàng rực đâu cần biết gió mát này mang đến mùa xuân thật hay giả. chúng chỉ biết, trời đang ấm, gió đang mát, nên chúng tự nhiên lại đâm chồi để trổ hoa, để những mầm non lí nhí trên cành chưa được hai hôm đã chết cóng. tôi nhìn mà thấy thương cho chúng, thương lắm, cái sự nhẹ dạ của loài cỏ cây, đã sống thật với bản chất của chúng không cần đắn đo điều gì, luôn cả sự tồn tại lâu dài hay ngắn ngủi. nên tôi ngồi khóc cho những cành hoa dại.
---------------
Bạn nhé, đừng trách tôi lơ đễnh. Tôi đang nhớ tới cặp lông mày và đôi vú đẹp, những gương mặt trước và sau khi làm tình, những lời nói của những người sắp nhưng không hề biết mình sẽ chết, họ đang tìm cho mình một cái hố để chôn thân, để trốn trí nhớ dai dẳng và tiếng vang vọng của sự cô đơn như chuôn chùa thường nhật.
tôi đã gọi tên nỗi sợ hãi của mình trước đôi mắt của ngày nắng ấm, sự thận trọng giữa chủ thể và khách thể không cho phép người ta chồm dậy để ôm nhau, chỉ có thể nhướng cặp chân mày đậm lòng trắc ẩn và một vòng tay dài nhẹ như không. bao nhiêu đó cũng đủ cho tôi khóc òa.
nỗi sợ hải đã bỏ đi.
---
rồi nỗi sợ hải trở về. nó nhập vào một thân thể khác. nó ồn như thác đổ, nhẹ nhàng như suối. nó đã trưởng thành. nó cao hơn so với trí nhớ của tôi.
-------
bạn này, bạn có biết, tấm lòng nhẹ dạ là điều tự nhiên nhất trên đời. nó không màng tới cái chết hay sự sống, nó chỉ biết làm những gì mà lòng nhẹ dạ phải làm để tồn tại đúng với bản thân nó. thí dụ, vào những ngày cuối thu, khi cây đã trụi hết lá để chuẩn bị vùi mình cho mùa đông, bổng dưng thời tiết lại thay đổi, không lạnh hơn như người ta chuẩn đoán mà nắng lại ấm hơn, gió lại thổi ngang một mùa xuân giả tạo. nhưng những cành hoa vàng rực đâu cần biết gió mát này mang đến mùa xuân thật hay giả. chúng chỉ biết, trời đang ấm, gió đang mát, nên chúng tự nhiên lại đâm chồi để trổ hoa, để những mầm non lí nhí trên cành chưa được hai hôm đã chết cóng. tôi nhìn mà thấy thương cho chúng, thương lắm, cái sự nhẹ dạ của loài cỏ cây, đã sống thật với bản chất của chúng không cần đắn đo điều gì, luôn cả sự tồn tại lâu dài hay ngắn ngủi. nên tôi ngồi khóc cho những cành hoa dại.
---------------
Bạn nhé, đừng trách tôi lơ đễnh. Tôi đang nhớ tới cặp lông mày và đôi vú đẹp, những gương mặt trước và sau khi làm tình, những lời nói của những người sắp nhưng không hề biết mình sẽ chết, họ đang tìm cho mình một cái hố để chôn thân, để trốn trí nhớ dai dẳng và tiếng vang vọng của sự cô đơn như chuôn chùa thường nhật.
Subscribe to:
Posts (Atom)