đã lâu lắm tôi không còn ngủ,
không mơ những giấc mơ thôi thức dậy
muộn màng.
+
đã lâu lắm tôi đã lâu lắm thôi
còn yêu vách núi, sương mù, gió bắc mùi rong biển
cứ tưởng là như thế
+
có những tình yêu người ta không bỏ được.
chúng như giấc mơ ma,
ẩn mình trong góc vắng của ngày
qua ngày, một khúc nắng bổng dưng quá gắc.
+
hôm nay trời nắng ấm,
tôi môi son đỏ thắm,
ngồi trước cửa chờ anh đúng giờ băng ngang,
anh băng ngang hùng hồ
như cơn sóng biển cuồn nộ quật mình vào vách núi anh xâm trên tay,
anh nhìn môi tôi như nhìn hoa,
hoa anh muốn vừa liếm vừa vò,
hoa anh muốn phóng ngược chiều với gió.
tôi cũng thích gió,
nên chờ anh phóng vào tôi.
Monday, August 26, 2013
Sunday, April 14, 2013
that's all
I wish that we could stop
talking. stop puzzling
with anger. stop gripping
at what we cannot gently love.
let it go.
(don't wonder if we weren't worth it.
of course we were
perpetual indecisions, it seems
I still get lost, so easy
every destination after us is a moving target,
I arrive always
to find that's not where I want to be.)
for what it's worth, we were fiery,
we burned ourselves to the ground,
and grew
new loves. the old ones are
fecund scars of the earth.
but that's all. there is nothing
to go back, nothing to redo. my silence
is not your punishment, it is
what I am, that's all.
Subscribe to:
Posts (Atom)