Saturday, September 17, 2011

Et cetera

Hai tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ đi, tiếp tục công việc trị liệu tâm lý hằng tuần.  Người trị liệu tâm lý của tôi còn trẻ măng, da trắng, chắc không phải là con nhà nghèo, và xem toàn diện thì khá là lành mạnh.  Nên tôi cũng có phần đa nghi, không biết hắn sẽ giúp tôi thấu hiểu được điều gì về bản thân, khi quá khứ, tư duy, và cách nhìn cuộc sống của tôi và hắn chắc là rất khác nhau.

Nhưng có lẽ vì tôi đã đến đường cùn, cần trút xả những suy/cảm nghĩ đang bị dồn ép nên tôi đã một lèo ngồi kể cho hắn những bức xúc và ghút mắc trong lòng, một mình tôi ngồi nói còn hắn chỉ ngồi nhìn và lắng nghe.  Tôi than vãn, kể lể, khóc lóc.  Nhiều lúc xúc động quá không nói thành lời.  Mỗi tuần tôi đi một lần, mỗi lần 60 phút, và sau mấy tuần như vậy tôi tính chắc hắn chỉ mở miệng được chừng 15 phút, thời gian còn lại tôi chiếm trọn.  Và tôi nhận ra rằng tôi vô cùng quý trọng quan hệ này của tôi và hắn, vô cùng, vì tôi cần nó, cần hắn ngồi lắng nghe tôi như vậy, nghe tất cả, nghe những nỗi buồn, nghe sự phẫn nộ, nghe cảm giác chán chường, nghe sự thất vọng và chán ghét bản thân, thèm muốn được yêu và để yêu, được tự do để làm tất cả và không làm cái gì cả.  Lần nào cũng vậy, hắn yên lặng ngồi nghe và không hề phán xét hay chê trách.  Hắn cũng không bảo những suy nghĩ và cảm giác của tôi đúng hay sai.  Hắn chỉ nói, những điều này, không phải chỉ một mình tôi đang trải nghiệm, rồi hỏi tôi những câu hỏi thật ngắn gọn để giúp tôi thấu rõ hơn những điều mình muốn.  Và đó chính là điều tôi cần.
     
Vì vậy mà tôi yêu hắn.  Chỉ cần mỗi tuần tôi có thể ngồi với hắn sáu mươi phút như thế, đủ để tôi cảm thấy bình yên hơn.  Lần sau khi cơn bảo lại nỗi dậy, ít nhất tôi sẽ nhớ là tôi đang có hắn, và nếu tôi cố gắng đợi đến ngày đã hẹn, tôi sẽ có cơ hội trút bớt sự dày vò ra khỏi bản thân, và hắn sẽ lắng nghe, vì tôi đáng được như vậy.  Tôi đáng.  Vì hôm nay là ngày đẹp trời, hôm nay lành lạnh gió, lá bắt đầu chuyển màu, bầu trời xanh thẳm, tôi đang mang một đôi giày đẹp, đôi bông tai to lủng lẳng, cà phê thơm, và nỗi buồn, cùng sự cô độc, đã như mưa dồn dập lên tôi rồi chảy mất xuống đất.  Hẹn lần sau.

Friday, September 9, 2011

Another day to love

On one of those low pressured afternoons, I decided to have cigarettes and vodka for lunch.  Because I was in a rigor mortis state of mind.  I was depressed, an oppressive pain like I'm breathing deoxygenated air.  My head felt heavy.  I dragged my body through the streets.  My voice, when I found it, was flat.  I felt removed, yet unable to remove myself.  I sweat, my body smelled like rotting garbage and I couldn't care less.  Not even when the wind blew did I lift my head to acknowledge its gesture.  It was as if my body had been dumped in the grave and I was standing on top, looking down.  I recognized the thing below as my body, but it wasn't me.  I didn't mind the scorching hot air.  I could have sat there until I evaporated, except I had to go.  Had to.  It was storming.  I didn't mind driving through the thunderstorm, seeing nothing in front of me except  torrents of rain splattering against the windshield.  It felt real.  I didn't know where I was going, but I couldn't stay.  I would die, suffocate and die in the hurt if I stay.

Then I remembered the children.  Their hugs, their laughs, their attempts to tickle me.  I remembered them, as they are, with open arms running to me.

So I turned my heavy body around and headed home, to fight for another day to love.

Saturday, September 3, 2011

Nothing less


Hôm nay đã chọn đúng ngày để đến quán này.  Suốt cả buổi, tôi ngồi nghe tiếng violin du dương và nhìn ra ngoài mưa tầm tả, cứ ngờ ngợ rằng mình đang ở một nơi chốn nào khác chứ không phải nơi thực tại đang ngồi. cảm giác khó tả.