Saturday, December 10, 2011

lỉnh kỉnh

Cách tốt nhất để khỏi phải suy nghĩ về một vấn đề, hay hơn cả hành động ngồi nhìn bức tường trống, là nói.  Nói về những vấn đề khác.  Thí dụ, bây giờ, còn chút thời gian trước khi phải đi ngủ để mai có thể dậy sớm, tôi cầm cuốn "To your scattered bodies go" của Philip José Farmer.  Cuốn này được giải Hugo, tác phẩm khoa học viễn tưởng hay nhất, năm 1972.  Tôi thích đọc khoa học viễn tưởng, thích Octavia Butler, Madeleine L'Engle, Frank Herbert, yêu Ursula Le Guin, và rất thích Lord of the Rings.  Mấy tháng trước nghe trên radio phỏng vấn George R.R. Martin, tuần rồi vào thư viện mượn A Game of Trones để đọc.  Thích, nhưng không thích lắm.  Cốt truyện thì hay, nhưng cách tác giả lạm dụng nhiều nhân vật nữ để đẩy câu truyện thì có phần dị ứng.  Đọc nó làm tôi muốn trở về đọc Ursula Le Guin.

Nhưng là side track rồi.  Cuốn "To your scattered bodies go" tôi mới mua từ chợ đồ cũ.  Sách cũ, in vào đầu thập niên 70 nên màu đã bạc bớt, sách bìa mềm, font chữ nhỏ, sách cũng nhỏ, nhưng tôi thích, cảm thấy rất thân thiện với nó.  Lúc trước khi còn ở Berkeley, tôi thuê một căn studio ở basement của hai vợ chồng giáo sư đã về hưu.  Studi của tôi sát vách phòng giặt đồ, trên tường có đóng kệ để sách, tòan những cuốn sách cũ in ở những năm 70, khổ cũng nhỏ và font cũng nhỏ như vậy.  Trên kệ có bao nhiêu tác phẩm văn học tôi đã mượn đọc hết, nhưng chỉ thích nhất là những tác phẩm của Nhật
(Kawabata, Mishima, Yasunari), lúc dọn đi vì lưu luyến quá nên mạnh miệng xin luôn.  

Chợ đồ cũ quả là có nhiều cám dỗ.  Người khác thích đi shopping ở mall, ở department store, tôi chỉ thích đi chợ đồ cũ.  Tôi có thể đi cả ngày.  Hầu như lần nào đi chợ đồ cũ tôi cũng mua, không nhiều thì ít ắc sẽ có thứ gì mang về.  Hồi xưa lúc mới biết đến chợ đồ cũ, tôi chủ yếu chỉ đi mua quần áo.  Sau đó thêm giày dép, rồi sách.  Bây giờ tôi ít khi mua giày dép ở đó, nhưng đã bắt đầu mua những thứ lỉnh kỉnh khác như ly, tách, bình đựng hoa, cả trang sức, nếu tìm được thứ gì ngộ ngộ mà mình thích.  Và thứ mới nhất mà tôi bắt đầu tàng trữ từ chợ đồ cũ là tranh.  Tôi không biết gì về tranh hay nghệ thuật, chỉ biết mình thích hay không thích, và hôm nào đi mà thấy cái nào thích quá, sẽ mang về.  Tôi nghĩ không bao lâu nữa cái phòng riêng của tôi sẽ thành cái ổ chuột, sẽ không còn chổ để tôi chất đồ.  Có thể đây là một thói quen kỳ quặc.  Có thể đây là triệu chứng của tâm bệnh--vì tôi thiếu cái gì đó, bị sốc cái gì đó, nên tôi tích trữ những thứ này để bù đấp.  Có thể đây là hiện tượng thiếu kỷ luật cá nhân.  Hoặc là tất cả. Nhưng lý giải tốt nhất tôi nghĩ đến là để dành mai mốt trang trí quán cà phê của mình.  Dù sao thì cũng không tốn nhiều tiền lằm vì là chợ đồ cũ.


(thích màu, $4.99, mua để mai mốt trang trí quán cà phê.)

 (mua vì nhìn thấy nhớ Point Reyes. để treo trong quán luôn.)


($1.99, thích nó ngộ, để trang trí quán. nhóc con mai mốt làm chủ quán.)

2 comments:

  1. mot buc tranh o cho do cu gia khoang bao nhieu?

    ReplyDelete
  2. tùy. anywhere from $3.99 to $60 or $70. the trick is to go often, and be lucky. nếu đi flea market, giá sẽ cao hơn một chút, có thể mấy trăm, nhưng sẽ có nhiều lựa chọn, và cơ mai gặp tranh hay cũng nhiều hơn.

    ReplyDelete