Thursday, December 31, 2009

nỗi nhớ mùa đông


(chef Jehangir Mehta; www.graffitinyc.com)

không hiểu vì sao tôi thường chỉ thích dạng đàn ông ca ốm. chắc vì quá khứ đói. đêm qua là lần thứ ba tôi mơ thấy bạn. lần đầu tiên tôi mơ thấy bạn, chúng ta đã làm tình, thật nhẹ nhàng, hai tấm thân trần trụi ôm chầm lấy nhau cho đở nhớ. trong giấc mơ ấy bạn ôm tôi như John Lennon ôm Yoko Ono. tôi đã không muốn thức dậy từ giấc mơ ấy.

trong giấc mơ thứ hai chúng ta không làm tình, tôi không được nhìn cơ thể bạn mong manh và gậm những ngón tay xương. nhưng nó lấp đầy nỗi nhớ, một nỗi nhớ mơ hồ nhưng dầy đặc như làn sương mai mùa đông. trong giấc mơ ấy, bạn đưa cho tôi một ly nước, và bạn đã ôm chầm tôi trong vòng tay lều khều của bạn, tôi thỏa mản đến bật khóc. nắng sáng chói vào bắt tôi phải tỉnh giấc, đó là lần đầu tiên tôi thấy ghét mặt trời và ước gì cuộc sống cứ là đêm dài luôn mãi.

giấc mơ thứ ba sẽ là tối nay. nó sẽ tiến diễn như thế này:

tôi đưa bạn đến Washington D.C. tôi chưa từng tới nơi ấy, nhưng tôi thích nhìn những hình ảnh mùa đông ở đó và tôi chọn nó làm điểm hẹn của chúng ta. tôi dẫn bạn đi dạo Tidal Basin, nơi mà mùa xuân nào cũng rực rỡ hoa anh đào với hàng ngàn du khách. chúng ta dừng lại ở một ven bờ, nhìn qua bên kia là ngôi Jefferson Memorial, trước mặt là một làn sương trắng tinh đang xóa dần ranh giới giữa trời và đất, xóa đi luôn cả phân biệt giữa thật và mơ. xung quanh chúng ta là một màn tuyết trắng. dưới một tàn cây anh đào còn đang êm đềm ngủ là một hàng ghế trống, chúng ta đến ngồi dưới tàn cây đó, cái chăn tuyết dầy đang ấp ủ cảnh vật chung quanh cũng đấp lên tôi và bạn một thinh lặng ấm nồng, gần gũi.

trong giấc mơ này tôi và bạn không ai nói điều gì. tôi không tưởng tượng được bạn sẽ nói gì. cũng không muốn, vì nếu tôi để bạn có suy nghĩ và tiếng nói thì tôi phải nhường bộ một phần cho hiện thực, mà như vậy thì không được, không thể có chút hiện thực nào trong giấc mơ của tôi, nó sẽ hủy diệt tất cả. bạn không cần lên tiếng. tôi cũng không cần nói điều gì. vì tôi chưa đủ táo bạo để có lời nói. chỉ có nỗi nhớ, thèm khát, và lì lợm.

5 comments:

  1. trời, entry này không dữ dội theo kiểu "nuốt vào bụng" nên thấy đáng yêu ghê.

    nè, L cao ốm nè, mà cũng ở DC nè, ghé thăm đi, mơ mộng làm chi :)

    ReplyDelete
  2. hehehe anh Lừng chắc đáp ứng được khoản ốm còn khoản cao chắc không. ;-p

    ReplyDelete
  3. hân hoan chào anh Marcus ghé sang!

    em nghĩ việc cao thấp còn phải tính xem mình đo đứng hay đo nằm ạ. :)

    ReplyDelete
  4. Anh Lừng thiệt tình ghê hen.
    Thích entry này của Ramblings... the dreams we don't wanna wake up from.

    ReplyDelete