Lại mấy hôm liền không ngủ được, lên giường nằm suy nghĩ đâu đâu rồi bò dậy lên mạng, cũng lang thang trên mạng đâu đâu. Đọc các thứ nhảm nhỉ rồi xem hình các siêu mẫu mặc áo cưới. Tôi có thói quen lâu lâu lại thích ngấm áo cưới hoặc hình cưới của người khác. Thường thì không có lí do gì đặc biệt ngoài việc tôi thích nhìn ảnh cưới, nhất là các bộ áo cưới, sau đó là các bó hoa, rồi đến những tấm ảnh cưới nói chung. Lần này lang mang xem hình áo cưới chắc vì mới nhận được tin một người bạn trai cũ sắp cưới vợ. Nhận được tin tôi không buồn, cũng không vui cho hắn, chỉ nghĩ đến những chiếc áo cô dâu. Có một lần khi bàn về đám cưới với một bạn trai (khác, cũng cũ), tôi có nói tôi sẽ mặc một bộ áo cưới màu xanh da trời, không trắng tinh như người ta thường mặc, không phải vì tôi muốn khác người mà vì tôi (lúc đó, 18 tuổi) phản đối khái niệm trong trắng, trinh tuyền được biểu tượng qua màu trắng. Bây giờ già hơn chút (xíu), không còn một mực khăn khăn phải sống theo l(ý) tưởng nữa, nên khi nghĩ đến áo cưới tôi đã chấp nhận màu trắng, vì càng nhìn tôi càng thấy nó dễ thương, vì màu trắng tự bản thân nó đã là sự tổng hợp của rất nhiều màu và nó không đại diện cho điều gì, chính nó đã bị xã hội cướp đoạt và lợi dụng.
Đối với tôi, việc cưới hỏi là việc rườm rà không cần thiết nhất. Phần nhiều nó là cơ hội cho người ta khoe của, khoe dâu, khoe rễ, để được "nỡ mặt nỡ mài với bà con." Cho nên tôi đã bỏ mặt người khác nói gì, tôi và T. dọn ra sống chung với nhau không cưới hỏi gì cả. Tôi biết ba mẹ buồn, vì họ cũng muốn có được cơ hội hãnh diện với bà con bạn bè, tuy không có được thằng rễ ngon cơm nhưng việc gả con cũng là một đại sự. Nhưng tôi thấy nó phi lý quá. Lúc đó tôi và T chả đứa nào có tiền, làm một cái đám cưới dản dị lắm cũng là từ 10 đến 20 ngàn đô, đám cưới xong lại phải còng lưng ra trả nợ. Hơn nữa, cái đám cưới chỉ là cái thói quen của xã hội, chứ bản thân nó không giúp người ta yêu nhau hơn hay sống với nhau bền vững hơn. Chung quanh tôi có rất nhiều người đã bị gia đình tan vỡ ít nhất là một lần, như vậy đám cưới để làm gì nếu hạnh phúc giữa hai người trong tương lai không phải là điều tuyệt đối? Cũng vì lý do đó mà chúng tôi cũng không đeo nhẫn.
Tôi nghĩ, chính vì không ai biết trước được tương lai mỗi người sẽ thay đổi như thế nào nên tôi không dám chắc được việc gì. Tôi không chắc tin là tôi sẽ không như má tôi, đã qua hết 3 đời chồng. Tôi cũng không chắn chắn là tôi sẽ như má, cắn răng chung sống với ba tôi mấy chục năm chỉ vì muốn các con mình có cha. Có thể một lúc nào đó, tôi sẽ yếu đuối. Hoặc anh sẽ yếu đuối. Nếu cần, tôi sẽ bảo vệ hạnh phúc cho bản thân, vì hạnh phúc và sự trưởng thành của con còn tùy thuộc vào khả năng tôi tự tìm hạnh phúc và sự trưởng thành cho riêng mình. Đó không có nghĩa là tôi sẽ không cố gắn bênh vực và gìn giữ cái gia đình (bất hợp pháp) của tôi.
Nói dai nói dỡ vậy, nhưng tôi ngạc nhiên rằng lâu lâu cũng phát hiện mình len lén mơ mộng đến một cái đám cưới. Nhất là những lúc chúng tôi gặp khó khăn hay những lúc tôi cảm thấy thất vọng với chính mình và với cuộc sống. Mà chính sát hơn là tôi chỉ mơ mộng đến việc tôi mặc áo cưới thôi, chứ việc tiệc tùng, lễ phép gì thì tôi không nghĩ tới. Tôi không hình dung được mình mặc áo cưới sẽ như thế nào. Nghĩ tới nó cũng làm tôi vui vui. Viết về nó thì vui vui hơn tí.
Mình cũng thích ngắm ảnh cưới và hay tự nhủ lần sau mình sẽ mặc như thế như thế :(
ReplyDeletetự nhiên vui vui hơn tí :D
ReplyDelete