Sunday, December 27, 2009
mất ngủ, nhớ kẻ lạ mặt
chắc vì hôm nay tôi đã tiếp khách bằng hai bình trà xanh pha đậm. gần sáu giờ sáng mà không chớp mắt được. đã làm hết các việt lặt vặt trong nhà. xem xong một cuốn phim. đọc xong một quyển sách. và thẩn thờ ngồi nhớ tới bạn. "The pistachio seller" đấy bạn. tôi tra tự điển, thấy pistachio được dịch là quả hồ trăn. nghe lạ quá. tôi chưa từng nghe qua từ này. sách này làm tôi nhớ bạn, bạn ạ. nói đúng hơn là nhớ cái bóng của bạn, cái âm bản của bạn, một hình thể được tạo bằng những phản ảnh, sự không có, bằng im lặng và thinh không. bạn hiện hữu thật rực rỡ trong tưởng tượng của tôi, rực rỡ hơn tình yêu hoàn hảo mà tôi đã dựng lên cho mình suốt gần mười mấy năm qua. tôi không cần nhiều, chỉ cần một mô hình, chẳng hạn như một khuôn mặt, một lời chào, một ánh mắt, hay một tình bạn dài gần qua một thập niên. sức tưởng tượng của tôi chắc không kém gì nhân vật trong câu truyện. một người đàn bà đôi lúc ngu xuẩn, đôi lúc thông minh, đôi lúc nhẹ dạ và khờ khạo, đôi lúc tinh ranh và cay nghiệt, đã nuôi nấng trong sức tưởng tượng và sự lì lợm của mình một tình yêu vốn không có cho đến khi nó phải trở mình mà chào đời. cuốn sách làm tôi đắc chí. nó như đang cổ vũ tôi tiếp tục tưởng tượng về bạn, rồi về tình yêu hoàn hảo nhất không hề có của tôi, với một người hình như trước giờ chưa từng để ý đến tôi, còn có thể là chê trách tôi nữa. nếu cô Waafa trong truyện có thể dùng mười ba năm để biến một tình yêu không có thành có, thì tôi cũng có thể dùng thời gian và sự lì lợm để có được bạn. thời gian chờ đợi bạn thành sự thật, tôi sẽ tiếp tục cho đi những cuốn sách. như một sự trả thù. tôi biết bạn yêu sách, chỉ vậy thôi. tuy biết chúng không hề liên quan gì đến bạn, và sự duy tồn của chúng không có khả năng tác động gì đến bạn. dù vậy, tôi vẫn phát tán chúng như Marco Fogg mang bán những cuốn sách của cậu hắn sau khi đã đọc xong, để tưởng nhớ người đã mất và để có thể tiếp tục tồn tại. khi tôi cho đi một quyển sách là tôi lại được gần gủi với bạn. tôi dư biết đó là mối quan hệ không lành mạnh, nhưng tôi có cảm giác rằng trong thái độ phá hủy ấy tôi có thể níu kéo một sợi dây nhỏ gắn liền tôi với bạn. chỉ vì tôi muốn nó là như vậy. khi tôi đã cho đi hết những cuốn sách,tôi sẽ thành người bán sách bạn ạ, như cuối cùng cô Waafa đã trở thành người bán pistachio, sự biến hóa cuối cùng để tình yêu của cô thành hiện thực.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment