Monday, March 21, 2011

góc tây nam

Dự định của hôm nay là ngồi chép lại suy nghĩ của những ngày hôm qua.  Nhưng suy nghĩ hôm qua hôm nay lại quên mất rồi.  Có lẽ cần phải ngồi gần cửa sổ, nhưng cửa sổ đã bị người ta chiếm.  Đành phải ngồi góc hướng. tây nam.  Cố nhớ lại.  Cố nhớ lại.  Ừ, thì góc tây nam sẽ có ký ức của tây nam.

Suy nghĩ thứ nhất nhớ tới ở phía tây nam là sự chằn chịt của những tác động.  Cảm giác bị một ngàn thứ đập vào đầu túi bụi, xối xả.  Buồn cười nhất là những tác động gốc lại đưa đến những tác động rồi trở thành dấu chỉ khác.  Nói theo văn phòng kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh là Index.  Ừ, thì là Index.  Cái Index này đưa đến một loạt contacts, rồi từng contact lại thành cái Index để đẻ ra một loạt contacts khác.  Như một màng nhện.  Chằn chịt.  Nhưng Index đáng chú ý nhất vẫn là Sự Ngu Xuẩn.  Ngu Xuẩn ngồi nhìn những hình ảnh không có ý nghĩa (đó là có ý nghĩa đấy chứ nhưng trong lúc này vẫn chưa muốn nói ra, cho nên tạm gọi nó là vô nghĩa) rồi nguyền rủa bản thân tại sao ngồi đấy nhìn những hình ảnh vô nghĩa.  Có lẽ Sự Ngu Xuẩn và Sự Dối Trá Bản Thân đi chung nhau.

Suy nghĩ thứ hai là buổi chiều lâu lắm trời không đủ ấm để báng mạng ra bờ hồ tới tấp gió bây giờ ấm rồi nên ra ngồi nhìn nước lấp mặt trời hay có thể gọi là mặt trời một lần nữa chết chìm.  Phải công nhận chiều hôm đó lãng mạng, ngồi trên cát người ta chở từ ở đâu xa lắc tới tận bờ hồ để tạo cảm giác đang ngồi trên bãi biển xa lắc để giả bộ mình đang là ngồi trước biển lè lưởi hóng gió mùi nó mằn mặn, trong khi gió thì chả có tí gì muối.  Nhưng phải công nhận chiều hôm đó lãng mạng, ngồi trên cát cái đít mát rượi không biết vì nước tạt mát hay vì chó đái rồi gió thổi mà mát, cái khăn choàn xanh lam cứ lất phất bay bay trong gió làm mình tưởng mình cũng xanh xanh lất phất thật.

Suy nghĩ thứ ba là sự hoang mang sợ hải xuất phát từ một bài thơ (sau đó là một bài thơ nữa, nó xuất phát từ sự phản bội chính nghĩa, thái độ không trung thành).  Trong thời gian chờ đợi rõ ràng tôi đã cuồn.  Trước mặt tôi những sự kiện con người thời gian đều trở nên Vô Nghĩa.  Chỉ có những suy nghĩ hoang mang lo sợ trong đầu đang cuốn như lốc xoáy là Sự Thật.  Tất cả những mưu mẹo thường dùng để đánh lừa bản thân đều vô dụng.  Lần này nó không bị mắc lừa.  Nó thật đểu.  Và phải công nhận nó lì, lì đến phải đáng khâm phục.  Những lúc như vầy khả năng Index đẻ Contacts rồi Contacts thành Index đẻ Contacts khác để thành Index đẻ Contacts khác là mãi mãi, vô tận và cực kỳ nhanh, không làm sao nhận diện kịp thời hết cả.  Cho nên chúng như con virut ngầm, nằm ù lì trong cơ thể của chủ, chờ đến thời cơ chín muồi sẽ bộc phá.  Vậy nếu mưu mẹo không dùng được thì làm thế nào?  Thưa là đếch làm được gì.  Chỉ còn cách cuốn cuồn, đi qua đi lại, tim đập thình thịch, đầu óc suy nghĩ đến nghìn lẻ một lí do, tất cả đều xấu xí, là rủi ro thúi nát, suy nghĩ cứ lùi về, lùi về ngày hôm qua, hôm kia, hôm kia nữa, để lục lọi tìm kiếm những ẩn dụ mà ngay-lúc-nó-xẩy-ra-nó-không-phải-là-ẩn-dụ.  Một cái nhìn, chẳng hạng, tại sao nó lại nhìn tôi, nhìn quái, nhìn sao mà không cười, cười sao mà không niềm nỡ, niềm nỡ sao mà không thật lòng, thật lòng sao mà rỗng tuếch. Cứ như thế.  Cứ tưởng tượng, một ngày thì có bao nhiêu khoảnh khắc như vậy để nghi ngờ, mà đã thụt lùi thời gian để tìm ẩn dụ thì có thể đi ngược đến hết cuộc đời, về tới ngày oe oe từ trong bụng mẹ mới ra hoặc trước đó nữa.  Mà đã như vậy thì làm sao mà kiểm soát cho xuể khối lượng ẩn dụ để ngi ngờ.  Nghi ngờ đến hôm nay thì chúng đã trở lại ù lì.    Đã trở lại ù lì.

Suy nghĩ thứ tư là may quá, đã vượt qua được sự nghi ngờ.  Bây giờ chú tâm cố gắng giữ bình an ù lì bằng cách giữ mức độ trung bình, bằng khoảng cách, tuyệt đối không được chạm vào nhau, không được thèm ngửi mùi nhau rồi mang thuốc lá ra quấn để hút để được ngửi mùi nhau, không được ngồi ngó nhau trong quán, không được gào lên tôi muốn được cùng bạn im lặng, hẳng nhiên là không được.

Suy nghĩ thứ năm, thứ sáu, thứ mười chín, là những cay cú lặt vặt trong ngày, suy nghĩ xong rồi quên mất.

Suy nghĩ thứ ba mươi là Sự Ngu Xuẩn Của Người Khác.  Sự Ngu Xuẩn Của Người Khác còn có thể gọi là Sự Thờ Ơ, Vô Cảm, hay là Lời Khuyên Vô Nghĩa, Đáng Đạp Vào Mặt (Nhưng Không Đạp Vào Mặt Vì Mình Không Ủng Hộ Xã Hội Sùng Bái Bạo Lực).  Tôi có thể vì một câu nói, yêu đến khùng.  Nhưng cũng có thể vì một câu nói, bổng dưng nhận ra con người bất nhân, và rồi ngay tức khắc, thấy người vừa hèn vừa đáng ghét.  Rồi thì là phát hiện tình yêu mình tu trữ từ ngàn năm nay chỉ trong vòng một câu nói đã cạn sạch, không dấu tích.

Suy nghĩ thứ năm mươi sáu rưỡi là trăng tròn.  Đêm qua trăng xoay gần trái đất nhất, nghĩa là khi nhìn lên trời bạn sẽ thấy mặt trăng to đùng, to nhất mà chỉ mỗi tám mươi năm mới to được một lần như thế này, cái đêm ấy mây ở đâu lại kéo về ùn ụt, phủ kính hết cả bầu trời làm tôi chả thấy được trăng to cở nào.  Lần nguyệt thực rằm Đông Chí trước cũng vậy, cái lần nguyệt thực mà mỗi ba trăm bảy mươi hai năm mới có một lần, tôi cũng xem hụt.  Những sự kiện của vũ trụ to lớn thế đó, mà không làm chứng nhân, cứ cuốn cuồn quẩn quần với lặt vặt của kiến bọ.  Đáng chết không.   

Và như vậy đã tạm trở lại với ù lì.

No comments:

Post a Comment