Tuesday, March 8, 2011

Ký ức xe đạp, vùng đất, bầu trời

Borders gần nhà bị dẹp tiệm, tất cả các thứ trong tiệm đều on sale.  Mình tóm được 2 quyển journal.  Giấy màu ngà ngà, mới toanh, thơm phức.  Mở nó ra rồi không muốn cầm lên cây viết, không muốn làm dơ hết những trang giấy còn đang đẹp.  Nhưng lòng tham muốn được tự toại gạch vẽ không kềm chế được, lại vòng vèo lên trang giấy ngà những chử vòng vèo, đủ thứ màu mực. 

Ngồi trong meeting ở clinic mà không sao tập trung được vì tối qua mất ngủ, nằm nhắm mắt nhớ đến những ngôi nhà trên con đường dốc núi ở Thủ Đức, gần nhà thờ, gần trạm xe ở dưới dốc.  Hình như là xóm đạo của nhà thờ.  Hồi nhỏ nhà bà cố mình ở đấy, thường hay chạy ra đi lễ ở nhà thờ đấy.  Thường chơi thảy đá ở nhà ông cha xứ.  Thường theo má hái lá chuối ở vườn chuối nhà ông cha xứ.  Có nhiều lần được hai anh cỏng đi hái vú sữa ở trước sân nhà ông cha xứ.  Bị té sứt môi cũng vì cái vụ hái vú sữa ấy.  Tro cốt bà cố vẫn còn nằm ở hang Đức Mẹ của nhà thờ đấy. 

Từ nhà thờ Thủ Đức đi qua khỏi dốc, là con đường đi đến ngôi chùa tư gia mà hồi nhỏ gia đình đã ở nhờ hết một thời gian.  Thời gian ở chùa ấy thật là vui, bọn trẻ con ngoài những công việc lặt vặt hằng ngày chả có gì làm, chả đi học ở đâu, chỉ suốt ngày rong chơi.  Cạnh chùa là ven rừng, đứa nào có gan mon men vào rừng thì hái được nhản rừng mà ăn.  Hồi đó chỉ có mấy anh lớn dám đi, bọn nhỏ không được theo, cũng không dám theo, chỉ lòng vòng gần chùa.  Nhưng ở quanh chùa cũng có khối cây để trèo, để phá, nhản có, vú sữa có, khế có, mít có, ổi có.  Sát vườn chùa còn có vườn nhà người ta, nào chùm ruột (ơi, mê chết cái cây chùm ruột), rồi bơ, rồi gất, rồi mận, ôi thôi là các thứ có thể hái.  Khu đất chùa nằm khuất cách xa lộ lớn đến một khoảng đường dài len lỏi.  Đường từ xa lộ vào chùa có một chổ có cây táo tàu mà hồi nhỏ, mỗi lần má dẩn đi ngang là mình đưa mắt nhìn, tìm những trái táo tàu xanh cỏn con, thật là đẹp mắt.  Hồi ấy thật quá nhiều những thứ đẹp đẽ trong ánh mắt của trẻ con.

Như cái dốc đá ở xóm đạo.  Ừ, đang định nói về dốc đá.  Không biết bây giờ cái dốc đá với những ngôi nhà ở đó có còn không, hay người ta đã đập chúng xuống mà xây nhà mới.  Không biết hình ảnh đang hiện ra trong ký ức có là quá khứ thực hay nó là mớ mảnh vụn của những thành phố, làng xá ở các nơi chốn khác, cũng có dốc, có nhà xây cao, có hoa leo tường, và mái ngói đỏ.  Khi nhớ đến cái dốc đá này tôi lại có cảm giác cần phải đi đến đó ngay, phải nhìn thấy tận mắt con đường và những mái nhà ở đó, và cái cảm giác này nó từ từ lan vào những ký ức về những nơi chốn khác của tôi, như thể nếu tôi không về ngay lập tức thì những con đường của tôi sẽ mòn đi mất.

Còn một nơi nữa mà tôi phải về.  Đó là những con đường ngoằn ngoèo qua vùng đất đầm lầy đưa ra biển.  Tôi phải đi trên những con đường này vào một ngày trời mưa, hay giữa lúc sương mù phủ xuống như thể vùng đất ẩm ướt còn đang nằm ngon giấc dưới lớp mùng trắng xóa.  Lần sau tôi tới, tôi sẽ không lái xe một mạch ra biển, mà sẽ đạp xe đạp, đạp thật chậm, để đất ở đó ngấm vào người, và tôi có thể hít đầy những luồn gió mát ở đó vào tim.  Phải đi ngay.  Đi ngay lập tức, vì tôi sợ rằng nếu không đi ngay bây giờ, sẽ muộn mất, sợ nếu đợi ngày sau tôi sẽ chỉ thấy một cái hố sâu, một khoảng trống, như thể ai đã nhổ nó khỏi mặt đất.

Và tôi sẽ dẩn theo hai nhóc.  Đây là lần đầu tiên tôi nghĩ đến việc dẩn theo hai nhóc khi lần mò trở về với những ký ức của tôi.  Có lẽ vì lần này đất đầm ướt sũng sương mù thật lộng lẫy, cần phải có hai nhóc, để các con có thể thấy đượt sự kỳ diệu mê hồn của thiên nhiên, của trái đất rộng lớn, trái đất cỏn con mà người ta đang sống và đang dần bóp chết.

Một chuyến đạp xe đạp nữa mà tôi muốn thực hiện, là đạp từ Thủ Đức xuống Biên Hòa, đi lại chặng đường mà hồi nhỏ ba tôi đã bao nhiêu lần đèo trên chiếc xe đạp cũ ọp ẹp cả gia đình hai vợ chồng ba đứa con đi đi về về, xuống xe lên dốc.  Tôi nhớ mãi những buổi chiều, tôi ngồi trên xe đạp nhìn chân trời mà tưởng tượng ai đó đã cầm cây cọ quẹt đầy vết mây trắng ngang bầu trời xanh thẳm.

Ừ, phải toan tín đến việc đạp xe đi thôi.

2 comments: