Wednesday, July 27, 2011
Sunday, July 24, 2011
Sunday, July 17, 2011
pre-test angst
ngày mai thi. hôm nay quyết định không ôn bài nữa.
because it's hot like a mother fucker.
mà hôm nay nóng. nóng đến không thèm đi bộ ngoài trời, dù là dọc bờ hồ, dù đó là việc thích thích nhất trên đời, trừ việc ngồi lì ở quán cà phê.
còn đang nợ hai người hai bức thư. một là để thông báo tình hình sức khỏe. hắn cứ hỏi tôi ra sao, ra sao, chuyện gì. còn lại là để thông báo rằng đã hết thời kỳ chờ chết. thật ra là qua cũng lâu rồi, nhưng vẫn chưa viết thư thông báo vì không tự tin lắm về mức độ quan tâm.
tâm lý của một kẻ muôn đời thiếu tự tin là thế. bước đầu sẽ rất hào hứng, sẽ phiên dịch lời nói và cử chỉ của người khác một cách quá độ, sau đó sẽ thu hồi lại suy nghĩ của mình, rồi lầm lì không phản ứng gì cả để tránh tình trạng hiểu lầm thêm. sau nữa sẽ là tự hủy. tôi đã mất bao nhiêu người bạn cũng vì thế.
cũng là lý do tôi thích ngồi giửa một đám người hơn là ngồi nói chuyện riêng với một người, trừ khi là tôi và người đó đã quen nhau từ lâu, đã hiểu và chấp nhận những giây phút im lặng với đối phương.
cũng là lý do tôi thích dùng phương tiện email để liên lạc. nó chuyên chở được sự cấp bách của tình cảm và tâm trạng. nhưng điều này cũng là điều tôi lo ngại nhất, vì đã gửi email đi rồi thì không thu hồi được, phá hoại nhiều cơ hội yêu đương mà vẫn không chừa.
hời. nếu phải liệt kê ra hết những điều ngu xuẩn, nhăn nhố, chưa tín bồng bột, mà mình đã làm thì sẽ phải ngồi đây mấy tháng trời.
thôi thì tha thứ cho bản thân. dễ chịu với nó để nó còn dễ chịu với mình. nghe nhạc cho thư giản tinh thần.
because it's hot like a mother fucker.
mà hôm nay nóng. nóng đến không thèm đi bộ ngoài trời, dù là dọc bờ hồ, dù đó là việc thích thích nhất trên đời, trừ việc ngồi lì ở quán cà phê.
còn đang nợ hai người hai bức thư. một là để thông báo tình hình sức khỏe. hắn cứ hỏi tôi ra sao, ra sao, chuyện gì. còn lại là để thông báo rằng đã hết thời kỳ chờ chết. thật ra là qua cũng lâu rồi, nhưng vẫn chưa viết thư thông báo vì không tự tin lắm về mức độ quan tâm.
tâm lý của một kẻ muôn đời thiếu tự tin là thế. bước đầu sẽ rất hào hứng, sẽ phiên dịch lời nói và cử chỉ của người khác một cách quá độ, sau đó sẽ thu hồi lại suy nghĩ của mình, rồi lầm lì không phản ứng gì cả để tránh tình trạng hiểu lầm thêm. sau nữa sẽ là tự hủy. tôi đã mất bao nhiêu người bạn cũng vì thế.
cũng là lý do tôi thích ngồi giửa một đám người hơn là ngồi nói chuyện riêng với một người, trừ khi là tôi và người đó đã quen nhau từ lâu, đã hiểu và chấp nhận những giây phút im lặng với đối phương.
cũng là lý do tôi thích dùng phương tiện email để liên lạc. nó chuyên chở được sự cấp bách của tình cảm và tâm trạng. nhưng điều này cũng là điều tôi lo ngại nhất, vì đã gửi email đi rồi thì không thu hồi được, phá hoại nhiều cơ hội yêu đương mà vẫn không chừa.
hời. nếu phải liệt kê ra hết những điều ngu xuẩn, nhăn nhố, chưa tín bồng bột, mà mình đã làm thì sẽ phải ngồi đây mấy tháng trời.
thôi thì tha thứ cho bản thân. dễ chịu với nó để nó còn dễ chịu với mình. nghe nhạc cho thư giản tinh thần.
drinking wine
it's 3am and i am
watching a movie
about a lonely old man who found love
too late. i notice that my throat is parched
dry. i am flooded with the desire to fall in
love, like him. i get up to pour myself a drink.
the wine is crisp and bright and smells
good. it tastes like the days i want to spend with you.
i pour myself another glass, i pretend
that i am pouring liquid love
and drink it like i drink you.
watching a movie
about a lonely old man who found love
too late. i notice that my throat is parched
dry. i am flooded with the desire to fall in
love, like him. i get up to pour myself a drink.
the wine is crisp and bright and smells
good. it tastes like the days i want to spend with you.
i pour myself another glass, i pretend
that i am pouring liquid love
and drink it like i drink you.
Friday, July 15, 2011
Thursday, July 14, 2011
nỗi đau sẽ được gọi tên
tôi quen bạn qua những mùi hương
và dấu hiệu xâm tình yêu lên người,
khi nỗi đau còn chưa biết nói.
bạn đưa tôi vào quán một buổi chiều đen
chật nứt tiếng ồn
của những kẻ thích cười, tiếng ồn vở đầu
hả dạ, tôi chợt thấy tim mình như cái trống cơm,
đang cần ai đó đánh vào cho rách mặt,
lúc đó nỗi đau sẽ được gọi tên.
và dấu hiệu xâm tình yêu lên người,
khi nỗi đau còn chưa biết nói.
bạn đưa tôi vào quán một buổi chiều đen
chật nứt tiếng ồn
của những kẻ thích cười, tiếng ồn vở đầu
hả dạ, tôi chợt thấy tim mình như cái trống cơm,
đang cần ai đó đánh vào cho rách mặt,
lúc đó nỗi đau sẽ được gọi tên.
Sunday, July 10, 2011
some distractions from studying
đang cố gắng tập trung ôn bài. nhưng cái quán cà phê hôm nay lại mở nhạc hòa tấu của tàu, cảm thấy rất khó chịu. cảm giác này cũng giống như hồi xưa đi học thái cực quyền với thằng bạn trai mỹ trắng, cảm giác rất ngượng, y như mình đang ở truồng, hay chính sát hơn là cảm giác mình đang phải đứng trong ô kính cho người ta dòm ngó, like a mannequin.
suy nghĩ về sự tự hào (hay không tự hào) dân tộc, nhất là khi nó được thể hiện qua những hành động như đặt tên con bằng tiếng việt (hay không bằng tiếng Việt), hay ở nhà nói chuyện với con bằng tiếng việt (hay không tiếng việt). những điều này, theo mình, rất ít khả năng chứng tỏ mình có sự tự hào dân tộc hoặc gắn bó với văn hóa mẹ đẻ. có khối người có tên việt, nhưng sự liên hệ với văn hóa việt chỉ nằm ở đó. rồi có khối người biết nói tiếng việt, nhưng chỉ trong lĩnh vực ăn, ngủ, địch, ị. tôi có đọc ở đâu đó, lâu rồi, một bác bảo phải đặt tên việt cho con vì có đặt tên mỹ tên tây đi nữa thì nó cũng chả trở thành mỹ hay tây được. bác ấy nói đúng. nhưng tôi lại nghĩ, cho dù nó có tên việt đi nữa thì nó cũng đã lai mất rồi, và nó có cái tên việt hay tên mỹ tên tây thì cái xã hội mà nó đang sống cũng sẽ xem nó là người ngoại bang thôi. như vậy tại sao không làm một cái tên cho nó tiện và dễ gọi? tôi biết nhiều người bạn có tên việt đẹp như Phước, Dung, Dũng, nhưng lại bị cái lưỡi của mỹ nó chém thành Đụ và Cứt. có phải tội nghiệp không? và lại tôi nghĩ ai có âu lo sợ con mình mất gốc cũng đừng ..lo âu quá, vì nếu như có lỡ đặt cho con một cái tên tây, muốn trở về với cộng đồng mẹ đẻ cũng dễ lắm, chỉ cần nó nổi tiếng thì cho dù nó có tên Michelle hay Danny hay America thì người ta cũng sẽ tự hào (dùm) rằng nó là người gốc việt. nếu không nổi tiếng cũng không sao, chỉ cần viết một cuốn sách là được, tức thì nó sẽ có gốc lại thôi.
còn như tôi, chỉ chủ trương làm sao dạy cho con cách để diễn đạt cảm giác, suy nghĩ, giúp cho nó có được một tư duy cởi mở, để mai này lớn khôn nó biết cách chửi thề có văn hóa, chứ bằng tiếng việt hay tiếng anh hay tiếng mễ hay tiếng swahili cũng đều tốt cả.
thôi, tiếp tục ôn thi.
suy nghĩ về sự tự hào (hay không tự hào) dân tộc, nhất là khi nó được thể hiện qua những hành động như đặt tên con bằng tiếng việt (hay không bằng tiếng Việt), hay ở nhà nói chuyện với con bằng tiếng việt (hay không tiếng việt). những điều này, theo mình, rất ít khả năng chứng tỏ mình có sự tự hào dân tộc hoặc gắn bó với văn hóa mẹ đẻ. có khối người có tên việt, nhưng sự liên hệ với văn hóa việt chỉ nằm ở đó. rồi có khối người biết nói tiếng việt, nhưng chỉ trong lĩnh vực ăn, ngủ, địch, ị. tôi có đọc ở đâu đó, lâu rồi, một bác bảo phải đặt tên việt cho con vì có đặt tên mỹ tên tây đi nữa thì nó cũng chả trở thành mỹ hay tây được. bác ấy nói đúng. nhưng tôi lại nghĩ, cho dù nó có tên việt đi nữa thì nó cũng đã lai mất rồi, và nó có cái tên việt hay tên mỹ tên tây thì cái xã hội mà nó đang sống cũng sẽ xem nó là người ngoại bang thôi. như vậy tại sao không làm một cái tên cho nó tiện và dễ gọi? tôi biết nhiều người bạn có tên việt đẹp như Phước, Dung, Dũng, nhưng lại bị cái lưỡi của mỹ nó chém thành Đụ và Cứt. có phải tội nghiệp không? và lại tôi nghĩ ai có âu lo sợ con mình mất gốc cũng đừng ..lo âu quá, vì nếu như có lỡ đặt cho con một cái tên tây, muốn trở về với cộng đồng mẹ đẻ cũng dễ lắm, chỉ cần nó nổi tiếng thì cho dù nó có tên Michelle hay Danny hay America thì người ta cũng sẽ tự hào (dùm) rằng nó là người gốc việt. nếu không nổi tiếng cũng không sao, chỉ cần viết một cuốn sách là được, tức thì nó sẽ có gốc lại thôi.
còn như tôi, chỉ chủ trương làm sao dạy cho con cách để diễn đạt cảm giác, suy nghĩ, giúp cho nó có được một tư duy cởi mở, để mai này lớn khôn nó biết cách chửi thề có văn hóa, chứ bằng tiếng việt hay tiếng anh hay tiếng mễ hay tiếng swahili cũng đều tốt cả.
thôi, tiếp tục ôn thi.
Tuesday, July 5, 2011
from long ago: why i did not come
she asked me why i did not come yesterday, to talk, she said, about silence and listening, methods, how to not impose yourself, how to talk with femininity, how to think femininity, how to from femininity stirs it to open it.
because, i said, the night before i had food poisoning. and i ran out of clean underwear.
because, i said, the night before i had food poisoning. and i ran out of clean underwear.
I dreamed Sylvia Plath
Last night I dreamed Sylvia Plath
she asked me to help wrap her body
in yards of faded calico gauze. She wanted
to cover her wounds, oozing
like expanding territories on a map, they take over
her feet, her thighs, her thumbs.
she said:
when night chases me, I fight back the dark to save myself
(in the saving, i lose
you
hand
me
that blood soaked cloth,
you ask if i can cure you--when i, all i can do,
are words.)
the blood the cloth and i
run
through deserts of a dozen reds i run...
(4.23.2004)
she asked me to help wrap her body
in yards of faded calico gauze. She wanted
to cover her wounds, oozing
like expanding territories on a map, they take over
her feet, her thighs, her thumbs.
she said:
when night chases me, I fight back the dark to save myself
(in the saving, i lose
you
hand
me
that blood soaked cloth,
you ask if i can cure you--when i, all i can do,
are words.)
the blood the cloth and i
run
through deserts of a dozen reds i run...
(4.23.2004)
Saturday, July 2, 2011
This is argument
when silence is the aftermath
of broken skies,
and noise is certainly coming,
quietude becomes a tumbleweed bush
rolling over hot desert sand-
it rolls and rolls
and rolls.
of broken skies,
and noise is certainly coming,
quietude becomes a tumbleweed bush
rolling over hot desert sand-
it rolls and rolls
and rolls.
nhảm. là thói quen.
lại mất ngủ. lẽ ra tối qua đã không nên đọc lại những lá thư. thói quen. đọc lại những lá thư người khác đã viết cho mình, để hồi cảm và nhắc nhớ bản thân. ngày đầu tiên trong group, 5 người đàn bà, mỗi người có lý do riêng, nhưng tất cả cùng bị trầm cảm, và một trong những điều mà tất cả đều chia sẻ là cảm giác đã đánh mất bản thân trong những quan hệ và phận sự hằng ngày. trong đó tôi là người châu á duy nhất. và có mức lượng thu nhập thấp nhất. cứ tưởng như tôi với những người như họ, white, rich, suburban housewives, lẽ ra phải rất khác nhau, nhưng nghe họ tâm sự, tôi phát hiện mình đã kết luận quá vội vã.
nỗi sợ đánh mất bản thân, nó ám ảnh tôi. cho nên mấy ngày nay tôi lục lọi họp thư, đọc lại tất cả những bức thư mà tôì đã gửi, những suy nghĩ, cảm xúc, thèm muốn, và trên hết là cách thể hiện những điều này của tôi trước kia. tôi đã làm gì? tôi đã cần gì? tôi yêu như thế nào? tôi nhìn cuộc sống ra sao?
và tôi phát hiện, tôi thật nhớ tôi trước kia. không lẽ cuộc sống nó phải thay đổi một người đến không còn có thể nhận ra mình nữa? hay chính tôi không biết cách sống cho cân bằng?
phải theo dõi tiếp tục, để xem những người đàn bà kia, họ sẽ giải quyết nỗi lo sợ ấy như thế nào.
nỗi sợ đánh mất bản thân, nó ám ảnh tôi. cho nên mấy ngày nay tôi lục lọi họp thư, đọc lại tất cả những bức thư mà tôì đã gửi, những suy nghĩ, cảm xúc, thèm muốn, và trên hết là cách thể hiện những điều này của tôi trước kia. tôi đã làm gì? tôi đã cần gì? tôi yêu như thế nào? tôi nhìn cuộc sống ra sao?
và tôi phát hiện, tôi thật nhớ tôi trước kia. không lẽ cuộc sống nó phải thay đổi một người đến không còn có thể nhận ra mình nữa? hay chính tôi không biết cách sống cho cân bằng?
phải theo dõi tiếp tục, để xem những người đàn bà kia, họ sẽ giải quyết nỗi lo sợ ấy như thế nào.
David Foster Wallace, "little expressionless animals"
Hai tuần nữa thì đi thi lấy cái nursing license. đang cuống lên vì không có thời gian ôn bài. cảm giác như mình đang bị cột vào cọc gỗ lúc nước lên. cảm giác bất lực.
Mấy đêm liền mất ngủ. ba đêm liên tục xem phim ma. đêm thứ tư xem "the eel" của Shohai Imamura. thích. đêm qua đọc sách. David Foster Wallace, tập truyện ngắn "the girl with curious hair." đọc được truyện thứ nhất, "little expressionless animals," cảm giác đầy như được ăn một bửa cơm ngon. nằm nhắm mắt liếm mùi vị còn sót lại:
You asked me once how poems informed me, " she says. Almost a whisper--her microphone voice. "And you asked whether we, us, depended on the game, to even be. Baby?"--lifting Faye's face with one finger under the chin--"Remember? Remember the ocean? Our dawn ocean, that we loved? We loved it because it was like us, Faye. That ocean was obvious. We were looking at something obvious, the whole time." She pinches a nipple, too softly for Faye even to feel. "Oceans are only oceans when they move," Julie whispers. "Waves are what keep oceans from just being very big puddles. Oceans are just their waves. And every wave in the ocean is finally going to meet what it moves toward, and break."
(Có một lần em hỏi tôi thơ cung cấp thông tin cho tôi như thế nào," cô nói. Giọng cô nhỏ như đang thì thầm--giọng microphone của cô. "Và em hỏi tôi rằng liệu chúng ta, tình yêu của em và tôi, có tùy thuộc vào cuộc chơi. Cưng?"--cô nâng cằm của Faye lên bằng một ngón tay.--"Nhớ không? Nhớ biển không? Biển của bình minh, mà chúng mình cùng yêu? Chúng ta yêu nó vì nó giống chúng ta đó Faye. Cái biển đó nó hiển nhiên. Suốt thời gian đó chúng ta đã nhìn vào một thứ hiển nhiên," Cô nhéo một đầu vú, nhẹ đến Faye không cảm giác được. "Biển chỉ có là biển khi nó chuyển mình," Julie thì thầm. "Nhờ có sóng biển mới không phải là một vũng nước khổng lồ. Biển chỉ là những cơn sóng của nó. Và từng mỗi cơn sóng một cuối cùng cũng sẽ đến nơi nó đang vươn tới, rồi vỡ nát.")
Mấy đêm liền mất ngủ. ba đêm liên tục xem phim ma. đêm thứ tư xem "the eel" của Shohai Imamura. thích. đêm qua đọc sách. David Foster Wallace, tập truyện ngắn "the girl with curious hair." đọc được truyện thứ nhất, "little expressionless animals," cảm giác đầy như được ăn một bửa cơm ngon. nằm nhắm mắt liếm mùi vị còn sót lại:
You asked me once how poems informed me, " she says. Almost a whisper--her microphone voice. "And you asked whether we, us, depended on the game, to even be. Baby?"--lifting Faye's face with one finger under the chin--"Remember? Remember the ocean? Our dawn ocean, that we loved? We loved it because it was like us, Faye. That ocean was obvious. We were looking at something obvious, the whole time." She pinches a nipple, too softly for Faye even to feel. "Oceans are only oceans when they move," Julie whispers. "Waves are what keep oceans from just being very big puddles. Oceans are just their waves. And every wave in the ocean is finally going to meet what it moves toward, and break."
(Có một lần em hỏi tôi thơ cung cấp thông tin cho tôi như thế nào," cô nói. Giọng cô nhỏ như đang thì thầm--giọng microphone của cô. "Và em hỏi tôi rằng liệu chúng ta, tình yêu của em và tôi, có tùy thuộc vào cuộc chơi. Cưng?"--cô nâng cằm của Faye lên bằng một ngón tay.--"Nhớ không? Nhớ biển không? Biển của bình minh, mà chúng mình cùng yêu? Chúng ta yêu nó vì nó giống chúng ta đó Faye. Cái biển đó nó hiển nhiên. Suốt thời gian đó chúng ta đã nhìn vào một thứ hiển nhiên," Cô nhéo một đầu vú, nhẹ đến Faye không cảm giác được. "Biển chỉ có là biển khi nó chuyển mình," Julie thì thầm. "Nhờ có sóng biển mới không phải là một vũng nước khổng lồ. Biển chỉ là những cơn sóng của nó. Và từng mỗi cơn sóng một cuối cùng cũng sẽ đến nơi nó đang vươn tới, rồi vỡ nát.")
Subscribe to:
Posts (Atom)