Saturday, July 18, 2009

E-love, quán cũ kỹ

What was I thinking this morning on my drive back?
e-love. Yes, whether e-love, love via the internet and on the internet, is really love, and by that same token, whether e-affairs are really affairs. If an affair is committed via the internet, as it exists in the nether-land of cyberspace, is it still an affair, or is it freedom of speech? I suppose the next question to ask would be intent: whether there is an intent to physically consummate that e-love. Do I have the intention of physically carrying out what I am now imagining and writing? Yes, I suppose I do. I suppose I do want to feel that soft hair and soft face. (My hair is so thick and coarse, hair on my head not much different from hair on my pubis. I've spent so much time uprooting those hairs that are particularly coarse and curly that it has become something like a past time, an adrenaline producing act that can keep me occupied and awake for hours. It was a great studying method when I was in college, and an always reliable time killer.) I want to take those soft words from the screen and swallow them whole. I want to travel through that soft heart and sit in that soft stomach until there is nothing left of him but bones. Even then I still want to be caught somewhere in the marrow.

Hắn là một sự cũ kỹ, như đôi bông tai cũ kỹ ngày hôm nay tôi mua được ở khu chợ trời gần nhà. Chỉ tiếc tôi không thể đeo hắn như đeo bông tai. Không hiểu vì sao tôi rất thích lượm lặt những thứ đồ cũ, bất cứ thứ gì. Tôi không thích sự bóng lưỡng và hào nhoáng của cái mới, trừ duy nhất một thứ mới có thể làm tôi vui nhộn là được ngửi mùi sách mới. Nó cho tôi một khoái cảm gần bằng như mùi ẩm thấp của một tiệm sách cũ. Tôi rất mê những tiệm sách cũ, và mai mốt, tôi sẽ có đủ sách để mở một tiệm của riêng tôi. Tôi sẽ bán cà phê, và bạn có thể ngồi lì ở đó hằng giờ. Nó sẽ nằm ở một góc đường để bạn có thể nhìn thấy người ta đi qua đi lại từ bốn phía. Trên vỉa hè sát tiệm tôi sẽ đặt những cái bàn tròn nho nhỏ, bằng sắt và mặt bàn là sự kết hợp của những miếng kính màu hoặc gốm vụn, và mội bàn có hai cái ghế. Đứng giữa những cái bàn xinh xinh của tôi và mặt đường là một hàng cây cao rũ lá, hoặc, nếu khúc đường đó không trồng cây, tôi sẽ đặt một dãi chậu hoa, trong đó tôi trồng đủ thứ các loại cúc. Hoặc ớt. Tôi có thể sưu tầm thật nhiều giống ớt để trồng trong những chậu hoa đó. Mỗi cuối tuần quán sẽ có chương trình open-mic cho các nghệ sĩ bình dân, và lâu lâu sẽ có cuộc họp mặt hoặc đàm thoại nào đó về một hai vấn đề gì đó có liên quan đến văn chương, đọc thơ chẳng hạng. Tôi sẽ kêu gọi sự hợp tác của các lớp văn ở những trường trung học trong vùng vì tôi muốn làm một điều gì đó để khuyến khích mọi người đến với sách và yêu sách hơn. Những đêm trình diễn toàn tác phẩm của các em chẳng hạng, và giải thưởng cho những cuộc bình chọn sau đó có thể là free sách, free croissants, free drinks! (Có nên bán bia và rượu không? Tạm thời chưa quyết định. Maybe wine.)

Quán sẽ mở cửa từ 6 giờ sáng đến 1 giờ sáng, và bắt đầu từ 11 giờ khuya, những ai vô gia cư có thể đến đó uống cà phê miễn phí. Tôi làm như vậy vì khi em tôi bỏ nhà đi Hollywood (vì nó lúc đó đinh ninh rằng nó là thiên tài, là minh tinh sáng nhất nước Mỹ và nó phải đi Hollywood để tìm godfather Samuel L. Jackson và bạn thân là Tom Hanks của nó), có nhiều đêm nó đã phải đi loanh quoanh suốt đêm vì không tìm đuợc chổ nào an toàn để ngủ. Tuần đầu tiên nó đến Hollywood, khi đang nằm ngủ trên miếng carboard giửa khuya nó đã bị một đám người đến cướp hết tiền và họ đã đánh nó đến bầm hết tay chân. Sau đó nó đã bán trinh cho một gã già với giá 20 đô. Tất cả những sự việc đã được kể lại trong cuốn hồi ký dài gần 400 trang, đọc rất bức xúc và cảm động, làm tôi choán ngộp và hèn nhát trước sự cô đơn khổng lồ của nó. Nếu không phải vì tội văn phạm quá ư là atrocious tôi ắc sẽ bị nó dìm chết. Bây giờ nó tương đối bình an, hằng ngày uống thuốc, đi học, và tiếp tục gửi hồi ký của mình đến tất cả các nhà xuất bản mà nó tìm thấy trên mạng. Đến bây giờ tôi vẫn chưa đọc hết, vì tôi nhát.


Đó là một trong những việc tôi muốn làm trước khi chết. Điều nữa là viết một cuốn sách gì đó, và trồng cây. Chưa tính những nơi tôi muốn đi và những cuốn sách chưa đọc.

Cái quán cũ kỹ, vì tôi thích sự cũ kỹ, nhất là những con người cũ kỹ mới lạ.

2 comments:

  1. Một nơi chốn như vậy sẽ chia nhỏ được sự bất lực phải không, và chúng ta sẽ chia nhau uống bớt cho nguôi ngoai ... cho sự bình an dần dần ló mặt .

    ReplyDelete