Tuesday, July 21, 2009

Kẻ lạ mặt

What would a stranger want to know? That sounds like a nice title for a book, like "The virgin suicides" or "Shadow of the Wind." Both of these are very good books, I would read them again if I have time.

Well, so what would a stranger want to know? I suppose there are different kinds of strangers and I would have to see what kind that stranger is, whether she is the full or empty kind, or the kind that is cognizant of neither fullness or emptiness but just float on by in the world and for whom each day and night is merely a precursor for the next morning when everything repeats itself. If the stranger is the full kind, and if the stranger is a she, she'll probably want to know what I have to tell. If the stranger is a full masculine, he'll probably not want to know anything beyond what he sees. If, on the other hand, the stranger is an empty being, he or she (because, I think, emptiness has sucked into itself all semblances of gender, much like a black hole) will probably want to know everything, including the things that I do not want him or her to see, including my own black hole and all the things inside it, because emptiness is a great and greedy animal, always ravenous, always ready to swallow whole whatever it can find in its attempt to fill itself.

But, I guess my title isn't really "What would a stranger want to know" but rather more of "What would the stranger want to know?" because, well, yes, I do have a particular stranger in mind. I always ask questions with a particular stranger in mind, a stranger imagined to be at the receiving end of my messages.

I don't remember what I did today. And I did them so well too! I remember the playground, yes, taking the kids to the playground. I remember it was by the lake, and I remember pushing the baby on the swing, her rapturous laughter, all the while seeing the placid gray water and wanting to jump in, not to die or anything, but just to jump in and and wildly waddle as if the whole lake was my own bathtub. That's all I can remember. Twelve hours and I can only remember the lake. But I must have done things right and well, because my children are clean and full and happy. At least.

The stranger--làm sao dịch ra tiếng Việt? "Người xa lạ" nghe không thích lắm. Phải là kẻ lạ mặt mới đúng. Như Hằng nó có một câu truyện ngắn tựa "Cõng kẻ lạ." Vâng, đứng trước kẻ lạ mặt, hắn sẽ muốn biết gì về tôi. Hoặc tôi sẽ muốn cho hắn biết điều gì? Và những điều ấy sẽ cho hắn biết thêm được điều gì về tôi? Thí dụ như, khi tôi gặp hắn, tôi sẽ bắt tay, chào bạn nhé, đã chờ bạn lâu lắm ở ngã tư này. Không, không phải tôi cứ mãi đứng một nơi ở đây, vì tôi cũng cần đi tiểu tiện chứ, vã lại tôi rất đoãn trí, không chú tâm vào một điều gì đó quá dài lâu, từ lúc đến đây đợi bạn tôi đã ra vào cái quán nhỏ này rất là nhiều lần (tôi phát hiện vào lần thứ 4 hay 5 hay 6 gì đó thì dần dà khách ngồi trong quán đã nhìn tôi với những cặp mắt thú vị. Có người thì tò mò, có người thì khoan dung, đôi trai gái kia thì bát bỏ, và ông gầy gầy kia thì chắc đang suy nghĩ xem có nên bảo chủ quán gọi xe đến chở tôi vào nhà thương. Tôi chả sợ nhà thương, không phải tôi đã chưa từng ở đó. Chả có gì phải sợ. Ở đó bạn có được một sự tự do mà bên ngoài bạn sẽ không bao giờ có, trừ khi bạn có thật thật là nhiều tiền và có rất nhiều người khác tối ngày sáng đêm chỉ lo việc lưu trữ và làm cách nào cho số tiền khổng lồ của bạn sinh con. Ở nhà thương người ta vẫn cho bạn đọc sách, đi lại, ra ngoài hóng gió và sưởi nắng. Bạn không cần lo việc cơm nước hay dọn dẹp. Tất cả mọi việc đều thoải mái và thảnh thơi, như một cuộc du ngoạn trong khung cửa vậy. Nó còn vui hơn thế nữa, vì chỉ có ở đó thế giới của bạn mới có thể mở rộng và bạn nhận ra rằng, vũ trụ này thật nhỏ bé--bằng cớ là nó đã không chứa nỗi những chủ thể đang bay bổng trước mặt bạn. Khi bạn đã đủ tỉnh táo, bạn sẽ dần dần làm quen với những người xung quanh, và bạn phát hiện, họ là những nhân vật vô cùng thú vị và vĩ đại! Này nhé, anh đứng bên kia, gần cửa sổ ấy. Có biết tại sao anh ấy cứ lui cui viết những con số và dấu hỏi trên miếng giấy nát nhàu đó không? Anh ấy đang tính toán vị trí lý tưởng nhất để đứng khi thế giới này bay bổng trên không, khi chúng ta và cả những đồ vật lỉnh kỉnh trở thành phi hành gia, bay ra khỏi các tầng quyển khí của trái đất mệt mỏi. Anh ấy kể với tôi, anh ấy nghe được tiếng rên rỉ của đất, và nó đã gần kiệt sức. Khi nó kiệt sức, tự nhiên nó sẽ trút chúng ta xuống khỏi lưng nó, như người ta một khi đã chịu hết nỗi cái gánh nặng trên vai người ta tự nhiên đứng thẳng lên và cái gánh nặng ấy tuột xuống. Mình thì không tuột xuống. Mình sẽ bay lên. Mình sẽ thành những manh rác của vũ trụ, như mình vẫn đang thãy các thứ rác rưởi lên không trung và chúng bay lơ lững trên ấy. Rất tiếc anh ấy không nằm chung phòng với tôi--người ta không cho nam nữ ngủ chung phòng, điều này là điều duy nhất làm tôi thấy khó chịu, vì tôi nghĩ, chả có gì phải sợ, tôi hoàn toàn không sợ đàn ông, nhưng họ sợ, chắc vì họ không muốn trường hợp những đứa trẻ sinh ra khi mà cha mẹ chúng đang chuẩn bị bay ra khỏi không trung. Họ sợ vậy chứ thật ra đâu ai cấm chúng tôi được, khi những người khùng muốn ngủ với nhau. Chị nằm chung phòng tôi kìa, mỗi tối vẫn về phòng ngủ yên lành, mỗi sáng vẫn có mặt lãnh thuốc, vậy mà chị ấy đã sắp có em bé rồi. Em bé chắc sẽ kháu khỉnh lắm. Không biết nó sẽ tự xự nhiều như chị ấy không, chứ chị ấy thì vui lắm, cứ suốt ngày ngồi kể cho mình nghe về cuộc đời mình, từ lúc hình thành trong bụng mẹ đến lúc chào đời đến lúc biết yêu lần đầu rồi lúc bà dì bắt đi bác sĩ lấy thuốc tâm thần để uống để bà ấy lãnh tiền nuôi dưỡng bệnh nhân rồi lúc ông chồng bà dì hiếp cả chị lẫn đứa em mười lăm tuổi rồi cái thai sau đó đã phụt ra như thế nào trong lúc chị ấy đang ngồi trên bồn cầu. Câu chuyện luôn bắt đầu lại ở đây. Sau mười năm trong bệnh viện rốt cuộc chị ấy đã tìm được hoàng tử bạch mã của mình. Họ đã dọn cho chị và hoàng tử của chị một căn phòng riêng, vài ngày nữa thì dọn vào, vào tôi sẽ có bạn mới. Hy vọng bạn mới sẽ có chuyện vui để kể tôi nghe.)

No comments:

Post a Comment